Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng một cái, đứng dậy bước xuống giường mở cửa nói: ‘Lý vương gia mời vào, đúng lúc ta có việc muốn nói với ngươi.’
‘Quấy rầy các ngươi thật là vô cùng có lỗi, Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì nhưng bây giờ không cần phải….nói nữa.’ Từ ngoài cửa Lý Huyền Băng bước vào phòng, gương mặt ôn nhuận không mang theo một tia biểu tình. Vừa rồi hắn đã nghe rõ ràng rành mạch tất cả.
‘Không phải, Vương gia, là ta chậm trễ.’ Hàn Ngữ Phong cũng đứng dậy bước xuống giường, nhẹ nhàng lắc đầu.
‘Ngữ Phong, ngươi hãy quay về vương phủ đi, ta không làm phiền các ngươi nói chuyện nữa, ta đi về trước.’ Lý Huyền Băng thản nhiên nói những lời này, cố nén cảm giác chua xót trong lòng, xoay người rời đi.
‘Lý Huyền Băng, cám ơn ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau đột nhiên nói, quả thật hắn rất khâm phục Lý Huyền Băng, yêu sâu đậm như thế mà cũng có thể buông ra.
Thân mình của Lý Huyền Băng cứng lại một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười chua xót ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi không cần cám ơn ta, Ngữ Phong yêu ngươi, nếu ta có thể ở một góc trong lòng nàng, ta nhất định sẽ không cho ngươi mang nàng về.’ Nói xong liền bước nhanh rời đi.
Hàn Ngữ Phong mím môi không nói gì, khẽ nhắm mắt lại như muốn giấu đi sự sầu não trong mắt, một tiếng ‘yêu’ vừa mới thốt ra có phải cũng là tiếng lòng của Lý Huyền Băng không? Nếu thật là vậy thì nàng làm sao dám nhận?
‘Ngươi cảm thấy áy náy phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi vào bên giường, ánh mắt thâm trầm ảm đạm. Có lẽ nàng đối với Lý Huyền Băng cũng có cảm tình.
‘Ngươi biết không? Trong lòng ta muốn gả cho người giống như hắn vậy, tao nhã, ân cần, chu đáo, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng.’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu trong trẻo, xa xôi.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi dần dần trở nên cứng ngắc, bộ mặt lạnh lùng của hắn từng gây biết bao nhiêu thương tổn sâu đậm cho nàng, nhưng mà thời gian không thể trở lại, cho dù thời gian có thể trở lại thì hắn cũng không thể trở thành dạng người như nàng mong muốn.
Hàn Ngữ Phong trầm tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: ‘Ta có thể cảm nhận được tâm ý của Lý Huyền Băng nhưng mà ta lại không có cách nào đáp lại hắn bởi vì trong lòng ta, từ đầu đến cuối đều xem hắn là bằng hữu, ta không thể yêu thương hắn, nhưng mà đối với ngươi thì lại không giống như vậy, lúc đầu ta thật sự rất hận ngươi nhưng cho đến tận bây giờ lại là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu mãnh liệt như đã yêu từ bao giờ, cho dù ta có muốn trốn tránh cũng trốn không được bởi vì tâm của ta đã đi lạc, không thể trở về được nữa.’
Trong long Tư Mã Tuấn Lỗi mừng như điên, nàng nói yêu, nàng thật sự nói yêu. Con ngươi đen ảm đạm của hắn đột nhiên phát ra một tia sáng nóng rực.
‘Ta cũng vậy.’ Thật lâu sau hắn mới đè nén nội tâm mừng như điên của mình xuống, nhìn nàng thanh âm trầm thấp nói, lúc trước hắn đối với nàng cũng là hận, luôn luôn tìm mọi cách nhục nhã, nhưng cho tới hôm nay lại tìm mọi cách yêu thương, sủng ái, nàng vô hình đã du nhập vào sinh mệnh hắn, chiếm cứ lấy tâm hắn, làm cho hắm chìm sâu trong đó, không thể thoát ra được.
‘Cũng cái gì?’ Hàn Ngữ Phong hơi hơi nhếch môi, nàng đã nói rồi, nhưng hắn còn không chịu nói, hắn còn do dự cái gì?
‘Ngươi rốt cuộc muốn ta nói cái gì?’ Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút trốn tránh, có chút không được tự nhiên, nàng không phải là muốn hắn nói yêu chứ?
‘Ngươi nói đi, đương nhiên là nói ngươi có yêu ta không?’ Hàn Ngữ Phong lấy tay kéo mặt hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đôi mắt đẹp khẽ chớp động một tia nhìn kiên định.
Tư Mã Tuấn Lỗi không được tự nhiên, khẽ nhếch khóe môi, ngang ngạnh quay mặt qua chỗ khác nói: ‘Ta đã nói ta cũng vậy.’ Nàng không nên ép hắn nói làm gì, nhưng hắn đã quên rằng, chính hắn cũng ép nàng nói.
‘Ngươi nói vậy là ý gì? Ta không hiểu ngươi nói rõ ràng hơn một chút, rốt cuộc là yêu hay không yêu?’ Hàn Ngữ Phong lại kéo mặt hắn qua, trên mặt còn mang theo một tia tức giận hỏi.
‘Trời không còn sớm nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ tới đón ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lên nói sang chuyện khác, vôi vàng muốn rời đi.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đứng lại, nếu hôm nay ngươi không nói vậy thì ngươi không cần tới đón ta, ta sẽ không cùng ngươi trở về.’ Hàn Ngữ Phong nổi giận đứng ở phía sau uy hiếp.
Vừa mở ra cánh cửa, bước chân của Tư Mã Tuấn Lỗi chợt dừng lại sau đó xoay người lại nhìn nàng, môi khẽ nhếch lên, trên mặt mang theo một tia mất tự nhiên.
Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, nếu hắn không nói thì nàng sẽ không trở về.
Lại ngang ngạnh ôm nàng vào trong ngực không cho nàng nhìn thấy sắc mặt của hắn.
‘Yêu.’ Một thanh âm rất nhẹ từ bên tai truyền đến, Hàn Ngữ Phong khóe miệng mỉm cười, cười càng lúc càng lớn, thì ra xác định cảm tình lẫn nhau lại làm cho người ta vui vẻ đến như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn quan tâm, giờ phút này thật hạnh phúc, tốt đẹp biết bao.
‘Ta không nghe rõ, ngươi hãy nói lại một lần nữa.’ Hàn Ngữ Phong lại cố ý nói, hắn thật không phải nam nhân mà, chỉ một chữ yêu lại nói nhẹ như vậy?
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cố ý phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút căm tức, mày rậm nhăn lại, nàng cư nhiên cũng học được phương thức trêu chọc hắn.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ta chính là cố ý thì sao? Ai kêu ngươi nói nhẹ như vậy, tóm lại ngươi phải nói một lần nữa để cho ta nghe rõ,’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên, nàng hôm nay càng muốn cùng hắn đối mặt.
Con ngươi đen Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận trừng mắt nàng, kỳ thật thì cũng không có gì, cùng lắm thì…. Nhưng mà hắn không thể mở miệng nói nên lời.
‘Quên đi, ta không ép ngươi, nếu là yêu tại sao lại khó xử, một khi đã như vậy thì đã nói lên ngươi không yêu, ngươi đi đi, ta muốn ngủ.’ Hàn Ngữ Phong cô ý biểu hiện ra sắc mặt ảm đạm, xoay người sang chổ khác, nàng cũng không tin hắn không nói.
‘Hàn Ngữ Phong, ta yêu ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau, cắn răng nói ra từng chữ từng chữ thật rõ rang, rõ rang biết là nàng cố ý nhưng mà hắn chính là dù có ngoan cố đến thế nào cũng không vượt qua được lòng mình.
‘Ta cũng yêu ngươi.’ Hàn Ngữ Phong xoay người lại ôm lấy hắn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào
‘Hiện tại đã hài lòng rồi….Ngủ đi.’
Hài lòng….Ngủ. Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, đêm nay khẳng định là nàng sẽ ngủ thật an tâm, ngủ một đêm yên ổn, có người thân bên cạnh âu yếm thì ra là hạnh phúc đến thế.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy khóe môi tươi cười của nàng cũng không tự chủ được mà mỉm cười, nắm lấy tay nàng thật chặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái.