Hàn Ngữ Phong từ trong Hợp Tình Uyển bước ra, ngồi trên ghế đá ở hoa viên, xoa xoa đầu gối bị đau, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt đẹp rơi xuống.
Sự khổ sở của nàng, sự đau đớn của nàng, sự oán giận của nàng, sự bất đắc dĩ của nàng, sự tủi thân của nàng, nàng không thể kể với một ai, từ một thiên kim tiểu thư với mười ngón tay không dính sự đời, lạc thú của trần gian, lại suy đồi xuống làm một nô tỳ đê tiện nhất hay còn là một nô tỳ thay người khác “làm ấm” giường, nàng cũng từng có những mộng tưởng, sự mơ mộng của một thiếu nữ, tưởng tượng cảnh vợ chồng ái ân, cùng nhau có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng mà, tất cả mọi thứ ở trước mắt lại không như vậy, phía trước không có một tia ánh sáng, chỉ có sự hắc ám vô tận, nàng chỉ có thể vì Cảnh nhi, mà miễn cưỡng mình sống ở trên đời này.
“Cô ổn chứ?” Một giọng nói nhu nhược vang lên, theo sau là một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt.
“Cám ơn cô, Châu nhi cô nương, ta không sao.” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu cảm kích, nói lời cảm tạ với Châu nhi, người duy nhất trong Vương phủ có thể nói chuyện với nàng chỉ có một mình Châu nhi.
“Không sao cái gì chứ? Mặt sưng húp cả lên, các nàng cũng thật quá đáng.” Khuôn mặt của Châu nhi tái nhợt mang theo một tia đau đớn, trách cứ các nàng rồi ngồi xuống.
“Sao Châu nhi cô nương lại biết là do các nàng?” Hàn Ngữ Phong hơi giật mình.
“Có gì đâu mà khó đoán chứ, các nàng là ghen tị, oán hận cô, cô đêm nào cũng cùng Vương gia……, trong phủ không hề có một bí mật nào hết.” Châu nhi cười cười, ánh mắt có chút mập mờ.
Mặt Hàn Ngữ Phong ửng đỏ, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Các nàng ở nơi đó đều biết chân tướng của sự việc?”
“Ở trong mắt các nàng chân tướng không quan trọng, quan trọng là…… Kết quả.” Châu nhi yếu ớt nói.
“Châu nhi cô nương, cô biết chân tướng chứ? Biết vì cái gì mà Vương gia muốn trả thù ta, Mai nhi là ai?” Hàn Ngữ Phong có chút kích động kéo tay nàng, hỏi về sự nghi hoặc ở trong lòng đã lâu.
“Ai, thật ra tất cả mọi chuyện đều không có liên quan đến cô, nhưng mà, Vương gia, ngài không thể buông tha được, khiến cô vô tội chịu oan……” Châu nhi thở dài, vừa mới mở miệng, đã bị ngắt lời.
“Châu nhi, sao muội lại ở đây? Mau về phòng đi, nơi này gió lớn, thân thể muội lại không khỏe.” Tư Mã Tuấn Lỗi từ xa nhìn thấy Hàn Ngữ Phong ngồi cùng với Châu nhi, không khỏi bước nhanh đến, dịu dàng quan tâm đến Châu nhi, thuận tay đỡ nàng đứng dậy.
Hàn Ngữ Phong quả thật có chút không thể tin được, một nam nhân tàn bạo, hung ác, lãnh khốc như vậy, lại có ánh mắt cùng động tác dịu dàng như thế, xem ra hắn quả thật là hận mình, nhưng mà vì cái gì hận nàng?
“Ngươi, sau này tránh xa Châu nhi ra, đừng nghĩ đến việc tổn thương muội ấy lần nữa.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại nhìn về phía Hàn Ngữ Phong, ánh mặt lại đột nhiên trở nên âm lãnh ngoan độc.
“Vương gia, không phải, không nên trách cô ấy, chúng ta chỉ vô tình gặp nhau thôi, lại nói, ta tin cô ấy nhất định không hại ta, sự tình trước kia không phải là không có chứng cứ xác minh là cô ấy làm sao? Khụ khụ khụ. Khụ khụ khụ……” Châu nhi vội vàng thay nàng giải thích, còn chưa kịp dứt lời, liền kịch liệt ho khan.
“Châu nhi.”
“Châu nhi cô nương.”
Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi lo lắng lên tiếng cùng một lúc, Hàn Ngữ Phong vươn tay, muốn đỡ lấy Châu nhi, lại thấy ánh mắt băng lãnh cảnh cáo của hắn, thu hồi tay.
“Châu nhi, ta đưa muội về phòng, về sau ít ra ngoài, còn nữa, nhớ kỹ rằng không phải ai cũng thiện lương.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, hoàn toàn không chú ý đến Hàn Ngữ Phong, ôm nàng bước đi.
“Vương gia, ta biết rồi.” Thanh âm Châu nhi dịu dàng mang theo một tia vui mừng.
Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Châu nhi, Châu nhi cô nương, nàng là ai? Tại sao hắn lại quan tâm, dịu dàng với nàng như vậy, tiểu thiếp của hắn, gia nhân của hắn, cũng không phải, bởi vì tất cả mọi người đều gọi nàng là cô nương, vừa không phải là phu nhân, cũng chẳng phải quận chúa.
“Tỷ tỷ đi rồi, tính tình Vương gia sao lại trở nên tàn nhẫn như thế?” Những lời này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng, Châu nhi là muội muội của Mai nhi sao?
Nếu Châu nhi là muội muội của Mai nhi, thì tại sao nàng lại không hận mình? Hàn Ngữ Phong mê muội, tại sao nàng phải chịu đựng hết thảy, cũng không cho nàng biết được chân tướng của sự việc?