Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 147: Trả nợ cho ngươi

Hàn Ngữ Phong nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang rộng mở, có phải hắn thẹn quá hóa giận nên mới phất tay áo bỏ đi?

Chỉ chốc lát sau, Xuân Vũ có chút kích động chạy vào, giọng điệu lo lắng nói: “Vương phi và Vương gia đã xảy ra chuyện gì sao? Vương gia đang cầm roi đi đến.”

Hàn Ngữ Phong lại sửng sốt, chẳng lẽ chỉ vì những lời nói vừa rồi của mình, khiến hắn thẹn quá hóa giận nên muốn dùng roi quất mình.

“Vương phi cho dù thế nào, Vương gia cũng sai rồi, ngươi không cần phải nhẫn nhục chịu đựng.” Xuân Vũ vội vàng khuyên bảo.

Không đợi Hàn Ngữ Phong nói, Tư Mã Tuấn Lỗi đã chạy tới cửa phòng, trầm giọng ra lệnh nói: “Xuân Vũ đi ra ngoài.”

“Vương gia, xin …” Xuân Vũ thập phần lo lắng nhìn hắn, định thay Vương phi cầu tình thì đã bị hắn chặn miệng.

“Đi ra ngoài, đừng để bổn vương phải nói lại lần thứ hai.” Tư Mã Tuấn Lỗi dường như không còn kiên nhẫn.

“Xuân Vũ, ngươi đi ra ngoài đi.” Hàn Ngữ Phong thản nhiên nói, nếu thật sự hắn muốn đánh nàng, thì cũng không tránh khỏi. Xuân Vũ có thể ngăn cản sao?

“Dạ! Vương phi.” Xuân Vũ bất đắc dĩ lui ra ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện, đừng để Vương gia trừng phạt Vương phi, nàng cũng cảm thấy rất kỳ quái, không phải gây Vương gia với Vương phi chung sống tốt lắm sao? Vì sao lại đột nhiên đi lấy roi?

Tư Mã Tuấn Lỗi đi vào phòng, gắt gao đóng cửa cửa phòng, sắc mặt thâm trầm, mày kiếm nhếch lên.

Hàn Ngữ Phong trong lòng run lên, hắn thật sự trừng phạt mình sao, vội vàng đứng dậy mặc áo khoác, nhìn hắn cười lạnh, chế giễu nói: “Vương gia muốn trừng phạt ta sao, chẳng lẽ ta hôm nay đã nói điều không nên nói làm ngươi tức giận.

“Ngươi nói rất đúng.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, có một số việc đã xảy ra thì không ai có thể thay đổi, cũng không có biện pháp để làm cho người ta quên được.

Hàn Ngữ Phong không nói tiếp được, hắn nói như vậy là có ý gì? Châm chọc nàng sao?

“Ngươi chẳng phải đã nói muốn bổn vương cũng chịu khổ giống ngươi sao, nhưng có một số việc hiện tại không thể làm được. Tuy nhiên, bổn vương đã từng sai người đánh ngươi bằng roi, vì thế hôm nay ngươi có thể đòi trở về.” Nói xong Tư Mã Tuấn Lỗi cầm trường tiên[9] trong tay đưa cho nàng.

“Ngươi muốn ta đánh ngươi.” Hàn Ngữ Phong kinh ngạc, hắn cư nhiên dùng phương thức này để tỏ vẻ xin lỗi, nhưng cái này không phải là quá mức hay sao?

Nhìn trường tiên, nghĩ đến việc sẽ dùng cái này để làm đau thân thể hắn, không khỏi run rẩy.

“Lúc trước bổn vương quả thật đã khiến ngươi oan uổng, cho nên hiện tại cho phép ngươi đòi lại cho đến khi thấy đủ thì thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu tuy cứng rắn nhưng cũng có vẻ thành khẩn. Kéo tay nàng tới, đặt trường ti nàng, một tích tắc sau liền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Cầm lấy roi, Hàn Ngữ Phong trong lòng do dự, không lẽ thật sự phải quất hắn sao? Làm vậy liệu mình có thoải mái không? Chỉ sợ vẫn là không. Mọi chuyện trước đây tất cả đã khắc cốt ghi tâm, không phải chỉ là vết thương ngoài da, bóng đen đó bao phủ trong lòng, khiến nàng luôn gặp ác mộng.

Khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy, thật không muốn buông tha cho hắn, gắt gao nắm chặt roi trong tay, nhưng cuối cũng, nàng vẫn buông ra, nàng không thể hạ thủ được.

“Hiện tại đánh ngươi thì sao? Ta không muốn tự biến mình thành người lãnh khốc tàn bạo giống ngươi.” Ném roi trong tay xuống,Hàn Ngữ Phong hơi nhíu mày. Nếu nàng đánh hắn thì không phải đau mà là giải thoát cho hắn, nàng không cần, nàng muốn hắn cả đời phải thấy áy náy mỗi khi đối diện với nàng, đây là sự trừng phạt lớn nhất dành cho hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi mở to hai mắt ngóng nhìn, thấy nàng chăm chú nhìn mình rất lâu. Chỉ cần lòng nàng có hắn, cho dù là cả yêu lẫn hận, cho dù nàng chỉ có một chút cảm tình với hắn, hắn đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Hắn nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng, làm cho nàng quên tất cả mọi chuyện đau khổ trước đây.

“Ta tuy rằng không đánh ngươi, nhưng ta có một yêu cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên mở miệng, cơ hội tốt thế này nàng không thể bỏ qua.

“Nói đi, chỉ cần là yêu cầu hợp lý,bổn vương sẽ đáp ứng.” Tư Mã Tuấn Lỗi như nhìn ra tâm tư của nàng, chẳng may nàng lại nói về sau không cho hắn đụng vào nàng, thì trăm triệu lần hắn cũng không đáp ứng.

Hàn Ngữ Phong do dự một chút, nàng không biết cầu này có hợp lý không, có làm hắn giận không? Hắn liệu có đáp ứng không?

“Sao còn chưa nói?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, thấy nàng cắn môi do dự, thật ra là chuyện gì mà lại khiến nàng khó nói như vậy.

“Quên đi, có nói ngươi cũng không đáp ứng đâu? Ta không nói thì hơn.” Hàn Ngữ Phong thở dài, ánh mắt đầy ưu thương.

“Ngươi không nói sao biết bổn vương sẽ không đáp ứng?” Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu mang theo mệnh lệnh, chỉ cần không phải là chuyện kia thì hắn sẽ đáp ứng nàng, bởi vì hắn không muốn thấy nàng ưu thương, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.

Hàn Ngữ Phong cắn môi hung hăng nói: “Ta muốn… đưa Cảnh nhi đi dâng hương cho phụ mẫu, có thể chứ?” Thanh âm cuối cùng trở nên rất nhẹ.

Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen bán mị, một việc cỏn con như thế mà cũng phải do dự lâu đến vậy sao? Nhưng hắn dường như đã quên mất, hắn và cha nàng có cừu hận. Đúng là nghĩ đến cừu hận này, thì hắn không thể đồng ý được.

“Ngươi không đáp ứng đúng không.” Hàn Ngữ Phong sắc mặt ảm đạm, thấy hắn không nói lời nào, nghĩ hắn nhất định không đồng ý, dù sao nàng cũng không ôm nhiều hy vọng.

“Ngươi tính khi nào thì đi?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng.

“Cái gì?” Hàn Ngữ Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vui mừng, nhìn hắn nói: “Ngươi đồng ý sao? Cám ơn, ta có thể đi ngay ngày mai không?”

“Có thể, nhưng bổn vương sẽ đi cùng ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi gật đầu, nhớ đến việc lần trước, hắn không dám để nàng xuất môn một mì

“Được.” Hàn Ngữ Phong vội đáp ứng, việc hắn có thể quên cừu hận với phụ thân, có thể để cho nàng đi- vượt qua mọi suy đoán của nàng[10], làm nàng mang ơn hắn.

“Tuy nhiên, Bổn vương cũng có một yêu cầu.” Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen nhìn nàng, khóe môi mỉm cười nhếch lên, có thể nàng sẽ cự tuyệt, tuy là có chút đê tiện, nhưng là không còn biện pháp nào khác.