‘Châu nhi, ngươi buông nàng ra.’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, hàn khí bức người nhìn về phía nàng, chẳng lẽ nàng đã quên lời chính mình đã nói.
‘Phong Hồn, ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta. Hôm nay ta mới biết được thế nào là nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được. Sát thủ mặt lạnh cư nhiên cũng biết đổi ý, giờ ngươi không đáng tin cậy nữa, cho nên ta tự mình ra tay, giờ tốt nhất ngươi nên tránh ra.’ Châu nhi lạnh lùng, nhìn hắn không cười.
Thị vệ gắt gao vây quanh ngoài thư phòng, nhưng cũng không dám tự tiện hành động, bởi vì Vương phi đang ở trong tay Châu nhi.
‘Châu nhi, tại sao chứ? Có thể cho bổn vương một lý do?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt thâm trầm phức tạp, hắn vẫn không muốn thừa nhận, trăm phương nghìn kế cũng không tin Châu nhi muốn giết hắn.
‘Tại sao ư? Ngươi có thể hỏi ta là tại sao ư?; Châu nhi ánh mắt đỏ lên, nước mắt chảy dài, hung hăng nói: ‘Vương gia, ngươi phụ ta và tỷ tỷ, cho nên ngươi phải trả giá. Nếu không chiếm được tình yêu của ngươi thì ta cũng không cho kẻ khác có được.’
Bị nàng kẹp chặt hai bên, Hàn Ngữ Phong không thể tin được. Nhận ra tình yêu của nàng thật cực đoan, không chiếm được thì hủy diệt (không ăn được thì đạp đổ).
‘Châu nhi cô nương.............’ Hàn Ngữ Phong vừa muốn lên tiếng thì đã bị Châu nhi hung hăng đánh.
‘Ngươi câm miệng lại, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng, nếu không ta cho một đao thì xong.’ Thanh chủy thủ trên tay Châu nhi lại đến gần nàng thêm một chút.
‘Châu nhi ngươi muốn thế nào mới có thể thả nàng ra?’ Phong Hồn tử mâu phát ra tia lạnh lùng, trong nháy mắt đầy hàn khí tụ lại.
‘Sao? Ngươi muốn cứu nàng, vậy ngươi hãy giết Tư Mã Tuấn Lỗi, ta sẽ giữ lại mạng cho nàng.’ Châu nhi ánh mắt hèn mọn muốn uy hiếp hắn.
‘Được.’ Vừa dứt lời, Phong Hồn thanh kiếm trong tay vung lên, hướng đến Tư Mã Tuấn Lỗi, chỉ cần dùng một chút lực thì có thể xuyên thấu qua ngực hắn, Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không trốn không tránh, vẫn đứng im tại chỗ.
‘Không, đừng.’ Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, hô to.
Phong Hồn do dự, tạm dừng tay nhưng đầu không quay lại, lời nói của nàng vẫn quanh quẩn ở bên tai.
‘Nếu ngươi làm vậy, ta không chỉ thương tâm mà còn sẽ hận ngươi, ta nguyện ý dùng sinh mạng của chính mình đổi lại mạng của hắn, chỉ cần ngươi đồng ý.’
Đột nhiên thanh kiếm trong tay lại dùng lực, nếu hôm nay hắn chỉ có thể chọn một thì hắn sẽ không chút do dự mà giết chết Tư Mã Tuấn Lỗi, đồng thời sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng, cũng không sợ nàng sẽ hận hắn.
Châu nhi thì lạnh lùng, đầy oán hận, nhìn nàng đau khổ chắc chắn Châu nhi sẽ rất đắc ý.
‘Không, Phong Hồn, đừng làm vậy.’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy mũi kiếm đã xuyên qua lớp quần áo của Tư Mã Tuấn Lỗi, liền hoảng sợ hô lên.
Phong Hồn tạm dừng tay, hắn vẫn không thể đem lời nàng coi như gió bên tai mà liều lĩnh đâm hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi tâm lại lạnh như băng đến cực điểm, hắn từng đã hy vọng, cho dù hắn không yêu Châu nhi, nhưng hắn nhiệt tình đối đãi cẩn thận, quan tâm chiếu cố đến nàng hơn một năm qua, không ngờ đổi lại nàng lại đối với hắn như thế.
‘Không cần dài dòng, Phong Hồn ngươi giết hay không giết đây, đừng trách ta đối nàng không khách khí.’ Châu nhi tựa hồ không kiên nhẫn nổi nữa, trên tay thoáng dùng lực, trên cổ Hàn Ngữ lập tức xuất hiện một vết máu.
‘Ngươi dám.’ Phong Hồn cùng Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt đồng thời căng thẳng, lửa giận trong mắt làm cho người ta phải sợ.
‘Châu nhi ngươi dừng làm vậy, hận bổn vương cũng được, ngươi hãy buông tha cho nàng, bổn vương tự mình động thủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu kịch liệt, yên lặng liếc nhìn Hàn Ngữ Phong, đột nhiên đoạt lấy thanh kiếm trong tay Phong Hồn.
Thân thể Châu nhi run rẩy một chút, rõ ràng nàng rất hận hắn, nhưng vì sao khi nhìn thấy hắn cầm kiếm, tâm lại không đành lòng. Không, nàng không thể, cùng lắm thì nàng chết cùng với hắn, hôm nay việc nàng trà trộn vào vương phủ không thể để thành vô ích được, ánh mắt giận dữ hung hăng nhìn hắn nói: ‘Tốt.’
Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi giơ thanh kiếm lên định đâm vào ngực mình.
‘Không, Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi không thể, không thể chết được, ngươi mà chết thì ta phải làm sao bây giờ?’ Hàn Ngữ Phong tê tâm liệt phế, bật thốt hô lên, nàng không thể tưởng tượng hắn chết ở ngay trước mặt mình, càng không thể để hắn vì cứu mình mà phải chết.
Tư Mã Tuấn Lỗi dừng tay một chút, khóe miệng thản nhiên tươi cười, con ngươi đen nhìn nàng vô cùng dịu dàng.
‘Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ?’ Nguyên lai nàng đối với hắn cũng hữu tình, chỉ cần như vậy cũng đủ rồi.
Nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, Châu nhi sinh hận, thật sự buồn cười, vậy mà vừa rồi nàng còn không đành lòng.
Phong Hồn ở một bên bình tĩnh nhìn nàng, hắn đang tìm cơ hội ..
‘Châu nhi, ngươi giết ta đi, không cần dùng ta để uy hiếp hắn.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên dùng sức cầm lấy tay đang giữ thanh chủy thủ của nàng, hướng chính mình đâm tới, nếu nhất định phải chết thì hãy để người chết là nàng.
‘Ngươi định làm gì?’ Châu nhi cuống quít, dùng sức làm cho thanh chủy thủ cách nàng một đoạn, không ngờ nàng cư nhiên lại không sợ chết, nàng chết rồi thì mình lấy cái gì ra để uy hiếp bọn họ?
Ngay lúc hai người giãy dụa dây dưa, Phong Hồn và Tư Mã Tuấn Lỗi trao đổi ánh mắt, đồng thời ra tay.
Tư Mã Tuấn Lỗi đánh một chưởng vào vai Châu nhi, thanh chủy thủ rơi xuống đất, Phong Hồn cũng kéo Hàn Ngữ Phong sang bên cạnh.
Châu nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước, lấy tay bịt lại vết thương trên bả vai, ánh mắt không phục hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm, thị vệ chạy nhanh đến bắt nàng lại, chờ Vương gia xử lý.
‘Thế nào? Có đau không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong, chưa hết kinh hoảng, đau lòng nhìn đến vết máu trên thân thể nàng.
Hàn Ngữ Phong lắc đầu, chỉ đau một chút thôi.
‘Giải nàng vào địa lao.’ Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Châu nhi, đột nhiên hắn không muốn tự thuyết phục chính mình nữa, chỉ muốn một chưởng đánh chết nàng, lần này hắn sẽ không buông tha cho nàng, không thể để nàng lại một lần nữa làm tổn thương đến Ngữ Phong.
‘Dạ Vương gia.’ Thị vệ áp tải Châu nhi đi ra ngoài.
Phong Hồn đột nhiên ra tay, tốc độ cực nhanh đến chỗ tên thị vệ, cướp đi Châu nhi trong tay hắn, ôm nàng phi thân rời đi, thanh âm lạng lùng vang lên trên không trung.
‘Ta nợ nàng một mạng, cho nên hôm nay ta phải dẫn nàng đi.’
=== ===