Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 143: Không thể không nhịn

Rất nhanh hai chậu nước ấm đã được bưng vào.

“Đi lấy mã xoát(1) đến cho ta.” Hàn Ngữ Phong lại phân phó.

“Dạ! Vương phi.” Tiểu nha hoàn vội vàng chạy nhanh ra ngoài, mã xoát nhanh chóng được lấy đến, lần này tiểu nha hoàn cũng thật hiểu chuyện, liền lui ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.

“Ngươi lấy mấy thứ này làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi khó hiểu nhìn nàng.

“Ngươi nói xem?” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười cười nhìn hắn, cầm lấy mã xoát đánh giá hắn rồi nói tiếp: “Chà xát như ngươi thì làm sao tốt bằng thứ này.”

“Hàn Ngữ Phong, ngươi dám chà xát thử một cái xem.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hiểu ra, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng.

“Tại sao ta lại không dám? Ta cũng muốn chà xát những nơi mà ngươi đã bị người ta hôn qua.” Hàn Ngữ Phong nhìn lại mu bàn tay của mình đã bị hắn chà xát đến đỏ ửng, nàng chỉ là rút kinh nghiệm của lần trước, lần này nàng dùng mã xoát.

“Ngươi để ý?” Tư Mã Tuấn Lỗi không hề tức giận mà ngược lại trong lòng còn cảm thấy vui mừng, nàng là để ý hắn.

“Ai thèm để ý ngươi?” Hàn Ngữ Phong liếc mắt, lúc này nàng chỉ muốn báo thù.

“Được rồi, vậy bổn vương phối hợp cùng ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố nhịn cười, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Ngữ Phong nhíu mày khó hiểu, hắn cởi quần áo ra làm gì?

“Ngươi không phải muốn chà xát những nơi mà bổn vương đã bị người ta hôn qua sao? Bổn vương nghĩ hết nữa ngày cũng nghĩ không ra có nơi nào chưa bị người ta hôn qua, thế nên đành phải cởi hết cho ngươi chà xát.” Tâm tình của Tư Mã Tuấn Lỗi thật tốt, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ.

“Ngươi hạ lưu, vô sỉ.” Sắc mặt của Hàn Ngữ Phong ửng đỏ lên.

“Ngươi muốn chà xát nơi nào trước, có cần bổn vương nói cho ngươi biết không?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn vào thân thể chính mình nói.

“Ngươi đi chết đi.” Hàn Ngữ Phong xấu hổ và giận dữ mắng hắn, tiện tay đem mã xoát ném về phía hắn.

Dường như đoán được ý định của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu lại, nhanh tay chụp được nó, nhìn bộ dạng vừa thẹn vừa tức của nàng, hắn thoải mái cười ha hả.

“Cho ngươi cười này.” Lại bị hắn trêu đùa nên Hàn Ngữ Phong tức giận chạy đến bưng thau nước ấm lên tạt vào người hắn.

Ai ngờ hắn lại phi thân, nhẹ nhàng vọt đến bên người nàng, tức giận trừng mắt nói: “Hàn Ngữ Phong, ngươi dám dùng nước tạt bổn vương, ngươi chết chắc rồi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong chậm rãi lui về phía sau.

“Ngươi muốn chạy trốn sao? Lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn ra ý đồ của nàng, đột nhiên nhanh tay ôm lấy nàng.

“Cứu mạng.” Hàn Ngữ Phong theo bản năng kêu to lên.

“Bính.” Cửa bị phá ra, một đám thị vệ cùng hạ nhân xông vào, hô to: “Bảo vệ Vương gia. Bảo vệ Vương phi.”

Đột nhiên tất cả đều ngẩn người, Vương gia y phục không chỉnh tề ôm lấy Vương phi trong một tư thế cực kỳ mờ ám, mà đôi bàn tay trắng như sứ của Vương phi đánh vào người Vương gia dù nhìn thế nào cũng giống như là đang liếc mắt đưa tình. Vẻ mặt của Vương gia xanh mét khi thấy bọn họ đột nhiên xông vào.

“Cút hết ra ngoài cho bổn vương.” Tư Mã Tư Lỗi quát.

“Xin lỗi, thỉnh Vương gia và Vương phi cứ tiếp tục.” Thị vệ kinh sợ vội vàng lui ra ngoài mà trong lòng cực kỳ ủy khuất, đây là đại sảnh bọn họ làm sao biết Vương gia sẽ… Sao có thể trách bọn họ được chứ?

“Ha ha ha.” Nhìn thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong lập tức hết giận cười lớn.

“Cười vui lắm sao?” Tròng mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi xẹt lên tia lửa giận.

“Không vui, không thấy buồn cười chút nào cả.” Hàn Ngữ Phong cố nhịn cười, nàng cũng không dám chọc giận hắn nữa, nếu không người bị thiệt sẽ chính là bản thân mình thôi.

“Thật không?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên ôm lấy nàng đi về hướng Lục Bình uyển. Hôm nay hắn nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng.

Bị hắn ném lên giường, Hàn Ngữ Phong nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, liền lui vào bên trong nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói đi. Đương nhiên là hoàn thành nốt chuyện lần mà chúng ta còn chưa hoàn thành.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền kéo nàng qua, bá đạo hôn lên môi nàng.

Hàn Ngữ Phong quay đầu đi, trừng mắt nhìn hắn nói: “Không được, hiện tại rõ ràng là ban ngày.”

“Ai quy định ban ngày thì không được? Đây là Vương phủ của bổn vương, tất cả đều do bổn vương định đoạt.” Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa nhìn đã biết ngay nàng muốn viện lý do này để từ chối.

“Không…” Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hắn chặn lại, dịu dàng và triền miên…

Môi lưỡi dây dưa làm cho ánh mắt của Tư Mã Tư Lỗi tràn đầy vẻ kích động cùng dục vọng, như có lửa đang thiêu đốt xung quanh thân thể hắn. Thân thể gắt gao dán chặt vào nàng như muốn đem khát vọng của chính mình truyền sang người nàng….

Hôn cho đến khi đôi môi nàng trở nên ướt át, ửng đỏ mới buông ra, tay dừng lại ở phía trước ngực nàng ra sức vuốt ve, Hàn Ngữ Phong giãy dụa ngược lại càng làm cho hắn gia tăng lực đạo.

“Đau quá.” Hàn Ngữ Phong đau đến bật ra tiếng.

Nghe được thanh âm kêu lên đau đớn của nàng, tay của Tư Mã Tuấn Lỗi dịu lại một chút, tay còn lại thì nhẹ nhàng mân mê bờ môi mềm mại của nàng.

“Tỷ tỷ.” Vừa nghe một tiếng kêu vang lên thì đã thấy Cảnh nhi đẩy cửa tiến vào.

Thân thể nhất thời cứng đờ, Tư Mã Tuấn Lỗi bất đắc dĩ phải dừng tay, hắn thật muốn đem Cảnh nhi đá văng ra ngoài.

“Tỷ tỷ, các ngươi đang làm cái gì? Đánh nhau phải không?” Cảnh nhi hiếu kỳ nhìn bọn họ, nhìn thấy quần áo bọn họ hỗn độn, không giống như vừa mới đánh nhau.

“Cảnh nhi, có chuyện gì sao?” Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo đúng lúc Cảnh nhi vừa chạy tới, dịu dàng hỏi nó.

“Ân, tỷ tỷ, hôm nay tiên sinh khen đệ, đệ cho tỷ xem thơ đệ viết này.” Cảnh nhi tự hào lấy ra tờ giấy đưa đến trước mặt nàng.

Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, cố gắng hết sức nhẹ giọng nói: “Cảnh nhi, ngươi đi ra ngoài trước, bổn vương có chuyện muốn nói với tỷ tỷ ngươi.”

“Cảnh nhi không thể nghe được sao?” Lòng hiếu kỳ của Cảnh nhi lại trỗi dậy.

“Không được.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhịn không được hét to lên, chết tiệt, về sau hắn muốn đem Cảnh nhi tống khứ đi.

“Tỷ tỷ.” Cảnh nhi nước mắt lưng tròng trốn ở sau lưng Hàn Ngữ Phong.

“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Ngữ Phong giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn có thể hung dữ với nàng nhưng hắn không thể hung dữ với Cảnh nhi.

“Đáng ghét.” Tư Mã Tuấn Lỗi mắng một tiếng, đạp cửa đi ra ngoài.

Vừa vào thư phòng đã thấy Phong Hồn lạnh lùng ngồi ở bên trong.

(1) bông tắm bằng lông ngựa