Những thức ăn sơn hào hải vị rất nhanh được đem lên đầy bàn, Xuân Vũ đứng ở một bên rót rượu vào cốc cho bọn họ.
“Ngữ Phong rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với các ngươi, chúng ta cùng nhau cạn một ly.” Hàn Ngữ Phong cầm lấy chung rượu nói.
“Được.” Lý Huyền Băng, Lý Huyền Tuyết và Tư Mã Tuấn Dật cũng cầm lấy chung rượu.
Hàn Ngữ Phong vừa nâng chung rượu đưa lên miệng thì đột nhiên Cảnh nhi từ bên ngoài chạy tới, sà vào lòng nàng làm cho chung rượu trong tay đổ không còn một giọt.
“Cảnh nhi, tại sao lại lỗ mãng như vậy?” Hàn Ngữ Phong có chút trách móc nó.
“Tỷ tỷ, cái này bị rớt hư rồi.” Trên tay Cảnh nhi đang cầm hình nhân tạp kỹ mà Lý Huyền Băng đã tặng cho nó, nước mắt lưng tròng, đây chính là món đồ chơi mà hắn thích nhất.
“Đưa ta xem.” Lý Huyền Băng buông ly rượu còn chưa kịp uống xuống, cầm lấy món đồ trong tay Cảnh nhi, xem qua một chút, sau đó cười nói: “Cảnh nhi không cần lo lắng, ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi sửa lại nó.”
“Đại ca ca, ngươi đã lâu rồi không có đến thăm Cảnh nhi nha.” Lúc này Cảnh nhi mới phát hiện ra Tư Mã Tuấn Dật đang ngồi ở kế bên.
“Thế nào? Cảnh nhi có muốn ta thường xuyên đến thăm không?” Tư Mã Tuấn Dật khẽ cười ra tiếng, tâm tình rất là sảng khoái.
“Cảnh nhi đương nhiên muốn rồi, Đại ca ca đối với Cảnh nhi là tốt nhất.” Cảnh nhi gật gật đầu nói, nó thực sự rất thích.
Lý Huyền Tuyết thấy Tư Mã Tuấn Dật vui vẻ tươi cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm nên trong lòng có chút buồn bực, bao giờ hắn mới có thể cười vui vẻ như vậy với mình, nàng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cầm chung rượu nói: “Tư Mã Tuấn Dật, chúng ta cạn ly.” Nói xong liền một mình uống cạn.
Lúc này Cảnh nhi và Hàn Ngữ Phong vẫn còn chăm chú nhìn Lý Huyền Băng đang sửa chữa hình nhân tạp kỹ, Tư Mã Tuấn Dật cầm chung rượu lên uống.
“Được rồi, Cảnh nhi nhìn xem, nó đã được sửa xong rồi này.” Một hồi lâu sau Lý Huyền Băng đem món đồ chơi đã được sửa xong đưa cho Cảnh nhi.
Cảnh nhi cầm lấy nó, làm cho hình nhân trên bề mặt xoay vòng, hưng phấn kêu lên: “Tỷ tỷ, được rồi, thật sự sửa được rồi. Cám ơn ngươi, Lý ca ca.”
“Cảnh nhi, có đói bụng không? Mau ăn cơm đi.” Hàn Ngữ Phong dịu dàng hỏi Cảnh nhi.
“Tỷ tỷ, đệ không đói bụng, đệ đi ra ngoài chơi, thị vệ đại ca vẫn còn đang chờ đệ.” Cảnh nhi nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong nhìn theo bóng dáng đang cắm đầu cắm cổ chạy của nó mỉm cười yêu thương, quay đầu nói: “Vương gia, chúng ta ăn cơm đi.”
Nàng cùng Lý Huyền Băng vừa ngồi xuống liền phát hiện sắc mặt đỏ ửng lạ thường của Lý Huyền Tuyết, trên đầu còn chảy rất nhiều mồ hôi.
“Tuyết nhi, muội sao vậy?” Lý Huyền Băng lấy tay sờ lên trán của nàng.
Đột nhiên lúc này Tư Mã Tuấn Dật cũng cảm thấy trong người thật khác thường, thân thể lặng lẽ phát sinh phản ứng, loại cảm giác này hắn rất quen thuộc.
“Không xong rồi, rượu này có xuân dược.” Hắn đột nhiên hô to, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Xuân dược?” Hàn Ngữ Phong sững sờ đứng ngay tại chỗ, không kịp có phản ứng gì.
“Hoàng huynh, ta khó chịu quá, ta rất nóng.” Lý Huyền Tuyết cau may, tay không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trên người.
Lý Huyền Băng nhanh tay điểm huyệt của nàng, tuy rằng thân thể không thể cử động nhưng sắc mặt lại ngày càng thêm đỏ ửng, trên trán mồi hôi chảy thành từng dòng từng dòng, dường như rất khó chịu.
Bên kia Tư Mã Tuấn Dật có nén phản ứng khác thường của cơ thể, sắc mặt cũng từ từ ửng đỏ như Lý Huyền Tuyết, thống khổ ngồi trên mặt đất, từ trong người lấy ra một cái giống như pháo hoa, quát: “Mau phóng nó lên trời.”
Lý Huyền Băng không đợi hắn lặp lại lần nữa, nhanh chóng đi đến bên trong viện châm lửa, rất nhanh trên bầu trời liền cháy bùng hỏa hoa kêu cứu.
“Tứ vương gia, ngươi có khỏe không?” Đến lúc này Hàn Ngữ Phong mới kịp thời lấy lại bình tĩnh, chạy lại muốn nâng hắn dậy.
“Tránh ra, không nên chạm vào ta.” Tư Mã Tuấn Dật cắn răng rống giận, hắn cũng sắp nhịn không nỗi nữa.
Hàn Ngữ Phong bị hắn dọa đến mức nguyên ở một chỗ, tay chân luống cuống “Tại sao lại như vậy?”
“Lý vương gia, mau điểm huyện đạo của ta.” Tư Mã Tuấn Dật hướng về phía cửa, thấy Lý Huyền Băng đang đi vào, liền hô to.
Lý Huyền Băng ra tay điểm huyệt trên người hắn, nhìn qua bên cạnh thì thấy Lý Huyền Tuyết đang chau mày, sắc mặt dường như rất thống khổ.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Thanh âm của Hàn Ngữ Phong có chút run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn về phía Lý Huyền Băng.
“Ngữ Phong không cần lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp.” Hắn mở miệng an ủi nàng nhưng kỳ thật trong lòng hắn lo lắng không kém gì nàng, hắn hy vọng người mà Tư Mã Tuấn Dật cầu cứu sẽ nhanh chóng đến sớm hơn một chút.
Lúc này Tư Mã Tuấn Dật cùng Lý Huyền Tuyết tựa hồ đã muốn rơi vào tình trạng hôn mê, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
“Tiểu tử, ngươi lại làm sao vậy?” Ngoài cửa đột nhiên truyền vào thanh âm của một ông lão.
“Lạc thần y, là ngươi.” Hàn Ngữ Phong trên mặc lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nói thêm: “Thần y, mau cứu bọn họ.”
Lạc thần y đi vào, nhìn thấy của Tư Mã Tuấn Dật cùng Lý Huyền Tuyết sắc mặt đỏ bừng, thống khổ, khẳng định là đã trúng xuân dược ‘tình chàng ý thiếp’.
“Thần y, thế nào rồi? Ngươi mau cho bọn họ uống thuốc giải đi.” Lý Huyền Băng nhìn thấy Tuyết nhi như vậy thì trong lòng rất lo lắng.
Thần y đứng lên lắc đầu, sắc mặt trầm trọng nói: “Loại mị xuân dược này có tên gọi ‘tình chàng ý thiếp’, cực kỳ bại hoại, nói cách khác là không có thuốc giải.”
“Cái gì? Không có thuốc giải?” Hàn Ngữ Phong sắc mặt đại biến, bối rối hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần y, ngươi hãy nghĩ cách đi, ngươi nhất định có cách mà.”
“Thần y, van xin ngươi hãy tìm biện pháp đi.” Trong lòng của Lý Huyền Băng cũng nóng như lửa đốt, nếu không có thuốc giải thì Tuyết nhi phải làm sao bây giờ?
“Biện pháp không phải là không có nhưng không biết các ngươi có đồng ý hay không? Và bọn họ có nguyện ý hay không?” Lạc thần y chần chừ một chút, sau đó nói.
“Thần y, ngươi nói xem đó là biện pháp gì?” Hàn Ngữ Phong lo lắng thúc giục, còn cái gì so với cứu mạng quan trọng hơn?
“Thần y, nhất định phải làm như vậy sao? Thật sự không có biện pháp khác sao?” Lý Huyền Băng vẫn còn không tin đây là sự thật, nhìn thần y, hắn biết biện pháp mà thần y nói đến chính là cái gì.
“Không có, chỉ có thể làm như vậy. Quyết định nhanh một chút đi, bọn họ không thể trì hoãn lâu hơn nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Thần y lặp lại một lần nữa.