‘Cũng không thể không lấy chồng sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn có chút lo lắng.
‘Ngươi nói đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mày kiếm nhíu lại, tuấn mâu gắt gao nhìm chằm chằm nàng, nàng hỏi không phải vô nghĩa sao?
Gần như không có khả năng phản đối, Hàn Ngữ Phong không muốn khiêu khích tính nhẫn nại của hắn, chỉ có thể tự mình tranh thủ đề ra điều kiện với hắn: ‘Muốn ta đồng ý cũng được, nhưng ta có mấy điều kiện sau, ngươi có chấp nhận không?’
‘Điều kiện? Ngươi nói xem.’ Con ngươi đen bán mị của Tư Mã Tuấn Lỗi liếc nhìn nàng, nữ nhân có thể gả cho hắn làm Vương phi chỉ sợ đã sớm vui đến phát khóc, còn nàng lại dám cư nhiên ra điều kiện với hắn, nhưng hắn cũng muốn nghe thử xem điều kiện của nàng là gì?
‘Sau khi thành thân ta vẫn muốn ở tại Lục Bình uyển, nếu không có sự đồng ý của ta thì ngươi không thể tùy tiện chạm vào ta, còn có….’ Hàn Ngữ Phong đang lải nhải huyên thuyên đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi càng ngày càng thâm trầm, lập tức ngậm miệng lại.
‘Tiếp đi, tại sao không nói tiếp? Còn có cái gì?’ Mặt hắn thâm trầm, cố nén tức giận đang trỗi dậy trong lòng.
‘Như vậy là đủ rồi, ngươi có đồng ý không?’ Hàn Ngữ Phong thức thời, chờ cho tâm tình hắn tốt lên thì mới nói tiếp.
‘Đồng ý.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói, nàng muốn ở tại Lục Bình uyển cũng được, hắn có thể đến ở đây cùng nàng, nhưng nàng lại nói là nếu không có sự đồng ý của nàng thì hắn không được chạm vào nàng, nói thế thì chẳng khác nào nàng trực tiếp nói hắn mọi lần đều ép buộc nàng, bất kể nàng có đồng ý hay không?
‘Ngươi thật sự đồng ý?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc hỏi lại hắn, thấy hắn hôm nay nói chuyện với nàng tốt như vậy, nàng có cảm giác hắn đang có âm mưu gì khác.
‘Bổn vương đã từng nói dối ngươi sao? Như vậy ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chờ gả cho bổn vương đi.’
Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, nàng hiện tại không thể nói gì được nữa rồi.
Mới chớp mắt đã qua ba ngày, hôm nay đã đến ngày đại hôn rồi, Vương gia thật sự rất vui sướng.
Hàn Ngữ Phong tùy ý để cho nha hoàn thay hỉ phục đỏ thẫm cho mình, sau đó lẳng lặng ngồi chờ ở nơi đó.
Trong Cư Tình uyển, Châu nhi tức giận khi nhìn thấy trong vương phủ nơi nơi treo đèn kết hoa rực rỡ đến chói mắt, Hàn Ngữ Phong mất tích bỗng nhiên lại trở về, đúng là trời không chiều lòng người, đã như vậy thì nàng ta chỉ còn cách tự mình động thủ.
Lý Huyền Băng lặng lẽ tiến vào Lục Bình uyển, nhẹ nhàng đi đến bên nàng, nhìn thấy nàng toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, Hàn Ngữ Phong thật xinh đẹp động lòng người, hắn lộ ra một tia cười khổ, nàng thật sự phải thành thân rồi sao?
Hàn Ngữ Phong nghe có tiếng bước chân, liền quay đầu nhìn lại, thấy hắn, nàng có chút kinh ngạc kêu lên: ‘Vương gia. Là ngươi.’
‘Sao vậy? Ngữ Phong nhìn thấy ta thì giật mình sao?’ Lý Huyền Băng che dấu cõi lòng đang đau đớn của mình.
‘Không phải, ta thật sự rất vui.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười khẽ.
‘Ngữ Phong, ngươi thật sự phải gả cho hắn sao?’ Tuy rằng tất cả sự thật đều đã hiện ra trước mắt nhưng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng.
‘Kỳ thật ta có lấy chồng hay không thì có gì khác nhau đâu? Nếu có khác thì chẳng qua là hơn người ta ở danh hiệu Vương phi thôi, có đôi khi ta thật sự suy nghĩ, ta có phải là nên cảm ơn hắn đã cho ta một thân phận cùng địa vị cao quý như vậy không?’ Hàn Ngữ Phong vẫn còn có chút hoang mang.
‘Nếu ngươi muốn thân phận cùng địa vị như thế thì ta cũng có thể cho ngươi.’ Lý Huyền Băng thử nói.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nàng không có ý đó, ‘Vương gia, ngươi hiểu lầm rồi…….’ Lời còn chưa nói xong thì đã nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âm trào phúng, khinh miệt.
‘Lý vương gia, ngươi tự tiện diện kiến Vương phi của bổn vương, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là lời xì xào bàn tán sao?’ Thân ảnh cao lớn của Tư Mã Tuấn Lỗi xuất hiện ở cửa.
‘Ta cùng Hàn Ngữ Phong quang mình chính đại gặp gỡ, không cần phải quan tâm đến lời xì xào bàn tán.’ Lý Huyền Băng cũng quay về phía hắn, lạnh lùng trào phúng nói.
‘Lý Huyền Băng, ngươi đừng nên quá phận, đừng quên hôm nay nàng chính thức thành Vương phi của ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ nhìn hắn.
‘Chuyện này còn chưa nhất định đâu Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu hiện tại ta mang nàng đi, ngươi nói xem nàng còn có thể là Vương phi của ngươi không?’ Lý Huyền Băng lại một lần nữa lên tiếng uy hiếp.
Tư Mã Tuấn Lỗi càng lúc càng tức giận, mà Lý Huyền Băng cũng không hề sợ hãi, cùng hắn đối đầu, tình hình của bọn họ trong lúc đó hết sức căng thẳng.
‘Hàn cô nương, ta có thể vào trong không?’ Ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn nhu của Châu nhi.
‘Châu nhi cô nương, ta ở đây, xin mời vào.’ Hàn Ngữ Phong nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cất giọng nói.
Châu nhi nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ, lập tức thi lễ nói: ‘Lý vương gia cát tường. Vương gia cát tường.’
‘Châu nhi cô nương, tìm ta có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng hỏi.
‘Ân, chính là…..’ Châu nhìn nhìn vào bọn họ, không thể mở miệng.
‘Ngữ Phong, ta ra ngoài trước, hôm khác ta lại đến thăm ngươi.’ Lý Huyền Băng là người thông mình liền hiểu ra ngay, vừa dứt lời liền xoay người rời đi, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn Châu nhi rồi lại nhìn qua Hàn Ngữ Phong sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
‘Châu nhi cô nương, ngươi có thể nói, bọn họ đều ra ngoài hết rồi.’ Hàn Ngữ Phong nhìn Châu nhi nói.
‘Thật ra cũng không có gì, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi và Vương gia, ta muốn đến xem ngươi đội khăn voan uyên ương trông sẽ như thế nào?’ Trong mắt của Châu nhi đều là ưu thương cùng bất đắc dĩ.
Hàn Ngữ Phong hiểu được Châu nhi hẳn là đang rất đau lòng nên lấy khăn voan hồng đội lên đầu mình, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi hương nồng đậm nhưng nàng lại không hề để ý đến.
Châu nhi nhìn thấy nàng đang đội chiếc khăn voan hồng, ánh mắt lạnh lùng, tay chậm rãi nâng lên muốn ngay lập tức lấy mạng của nàng.
‘Châu nhi cô nương, ngươi thấy có đẹp không? Lúc này Hàn Ngữ Phong đột nhiên nâng chiếc khăn voan hồng lên.
‘Ân, đẹp lắm. Hàn cô nương, ngươi thật hạnh phúc.’ Trong nháy mắt Châu nhi lại khôi phục bộ dạng nhu nhược như trước kia.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Hàn Ngữ Phong không biết nên nói cái gì để an ủi nàng.
‘Hàn cô nương, ta thật lòng chúc phúc ngươi, ta đi trước đây.’ Châu nhi nhẹ nhàng dời bước, thân hình cô đơn gầy yếu biến mất ở trước cửa.
Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ than nhẹ
‘Vương phi, Vương phi mau chuẩn bị, giờ lành đã đến, nên chuẩn bị bái đường thành thân.’ Xuân Vũ vội vàng chạy vào giúp nàng sửa sang lại quần áo, đội khăn voan hồng lên, sau đó nâng nàng ra khỏi Lục Bình uyển.
Bên ngoài đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt bỗng lập tức im lặng, phía dưới khăn voan Tư Mã Tuấn Lỗi đưa bàn tay ra ‘Lại đây.’ Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt, không phải là cả hai cùng cầm hồng trù (sợi dây màu hồng) sao? Nàng do dự một chút rồi vẫn đặt tay vào tay hắn.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Đưa vào động phòng.
Tất cả nghi lễ đều đã xong, Hàn Ngữ Phong được đưa vào trong tân phòng. Nàng không phát hiện ở phía sau, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng với vẻ mặt ôn nhu, Lý Huyền Băng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, còn trong mắt của Tư Mã Tuấn Dật lại chứa đầy ưu thương.