Nhớ tới ban ngày Tư Mã Tuấn Lỗi bị Lý Huyền Băng chọc tức, bộ dáng nổi trận lôi đình, Hàn Ngữ Phong nhịn không được cười ra thành tiếng.
‘Hàn cô nương ngươi đã ngủ chưa?’ Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Xuân Vũ.
‘Vào đi Xuân Vũ, có việc gì không?’ Hàn Ngữ Phong giương giọng nói.
Xuân Vũ đẩy cửa vào: ‘Hàn cô nương, Vương gia mời ngươi đi ra tiền sảnh.’
‘Tiền sảnh? Tối như vậy còn có chuyện gì?’ Hàn Ngữ Phong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám chần chừ, theo sát Xuân Vũ đi đến đó.
Khi tiến đến cánh cửa, nàng có chút sững sờ. Đại sảnh, một nam tử đanh đứng đó, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy nàng, mắt đột nhiên sáng ngời.
Hàn Ngữ Phong nhìn hắn có chút nghi hoặc, tuy hắn không phải tuấn mỹ lắm nhưng biểu hiện lại đường hoàng, quần áo trên người không phải là hoa lệ phú quý thì cũng là con nhà giàu có.
‘Ngươi là Hàn Ngữ Phong.’ Nam tử nhìn thấy nàng, liền hỏi.
‘Phải.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, có điều chính nàng cũng không nhận ra hắn.
Ta là Mạnh Cổ Tuấn, ngươi không nhớ sao?’ Nam tử giới thiệu về mình.
Mạnh Cổ Tuấn, cái tên này dường như rất quen thuộc, trong đầu đột nhiên lóe linh quang: ‘Ngươi chính là Mạnh Cổ Tuấn ở Giang Châu?
‘Là ta, xem ra ngươi đã nhớ ra.’ Mạnh Cổ Tuấn gật đầu.
‘Có điều, hiện tại ngươi.....’ Hàn Ngữ Phong do dự, hắn hẳn biết giờ mình là nô tỳ ở đây, chẳng lẽ lại còn muốn cầu thân? Tuy là cha mẹ từ nhỏ định ra hôn ước, nhưng hiện tại chính mình thân hoàn bích cũng không còn, cũng không có tự do, hắn lại đến làm gì? Trừ phi là từ hôn.
‘Hai ngươi nhận ra nhau là tốt rồi. Mạnh Cổ Tuấn, người ngươi cũng gặp rồi, vậy hôm nay đến vương phủ rốt cục là muốn làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi trên cao, lạnh lùng nói, hắn hôm nay mới biết nàng đã có vị hôn phu.
‘Ta..’ Mạnh Cổ Tuấn có một tia chần chừ, vốn hôm nay hắn tới là để từ hôn, muốn nàng trả lại ngọc bội cho mình. Thế nhưng khi nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, hắn lại do dự. Nàng thế nào lại có thể xinh đẹp như vậy, làm hắn không nỡ buông tay.
‘Nói..’ Tư Mã Tuấn Lỗi quát lạnh một tiếng.
‘Nàng là vị hôn thê của ta, ta nghĩ ...’ Mạnh Cổ Tuấn giương mắt hướng Tư Mã Tuấn Lỗi, tuy có chút sợ hãi hắn hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh băng, nhưng nghĩ đến Hàn Ngữ Phong quốc sắc thiên hương, mỹ mạo yêu kiều, hắn trấn định nói: ‘Ta nghĩ, Vương gia nên thả nàng ra.’
Tư Mã Tuấn Lỗi … khóe môi mỉm cười, đứng lên, chậm rãi đi xuống, lạnh lùng nói: ‘Thả ra, ngươi có biết nàng phạm tội gì không?’ Tuy luật pháp có quy định, nô dịch có thể bị người ta lấy bạc mua lấy, nhưng hắn sẽ không cho người ta cơ hội đó.
Mạnh Cổ Tuấn thân mình run lên, nàng phạm tội mưu phản, có thể tru di cửu tộc. Thấy hắn ngày càng lùi về phía sau, Tư Mã Vương gia lãnh khốc tuyệt tình, hôm nay vừa thấy khí thế, quả nhiên làm cho người ta sợ hãi, mang theo uy nghiêm hoàng gia, làm cho người ta không rét mà run.
‘Vị hôn thê. Mạnh Cổ Tuấn, trước khi mở miệng ngươi nên cân nhắc kỹ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thanh âm vững vàng, con ngươi đen mang đầy hàn khí nhìn thẳng về phía hắn.
Mạnh Cổ Tuấn có chút hoảng sợ, hắn nói lời này là có ý gì? Hay là muốn hắn chịu liên lụy, hắn trong lòng kinh hoảng một trận.
‘Ta… ta là đến từ hôn. Ta muốn lấy lại ngọc bội của ta..’ thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, Tư Mã Tuấn Lỗi tới gần, thân hình cao lớn như mang theo một loại vũ khỉ vô hình, sắc bén, áp bách làm cho người ta nhịn không được mà run rẩy.
‘Từ hôn? Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh một tiếng, nam nhân yếu đuối như vậy cũng xứng với nàng sao?
Hàn Ngữ Phong đã sớm nghĩ đến, cho nên nàng cũng không kinh ngạc. Dù sao nàng cũng chưa từng gặp mặt hắn, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện, nàng đã sớm quên có người này, có điều ngọc bội hiện giờ nàng cũng không giữ.
‘Mạnh Cổ Tuấn, thực xin lỗi. ngọc bội từ lúc triều đình tịch thu gia sản đã không còn? Cho nên ta cũng không có cách nào trả lại cho ngươi.’ Hàn Ngữ Phong nói.
‘Quên đi, vậy từ nay về sau chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa. Vương gia ta xin cáo từ.’ Mạnh Cổ Tuấn trộm ngắm Tư Mã Tuấn Lỗi một cái, tuy rằng cái ngọc bội gia truyền kia thật đáng tiếc. nhưng hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
‘Chờ một chút.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên ở phía sau gọi hắn, rồi hướng ra cửa nói: ‘Người tới đây.’
‘Vương gia có gì phân phó?’ Một tên thị vệ đi đến, cung kính nói.
‘Ngươi cầm kim bài của bổn vương đưa hắn đi tìm đại nội tổng quản Lưu công công, tìm cho hắn một khối ngọc bội.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tùy tay ném ra một kim bài, phân phó nói. hắn muốn Hàn Ngữ Phong cùng tên kia đoạn tuyệt quan hệ.
‘Dạ, Vương gia.’
‘Cám ơn Vương gia, cám ơn Vương gia.’ Mạnh Cổ Tuấn vội vàng tạ ơn, lui ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng như đang chạy trốn của hắn, cười khổ.
‘Sao vậy? Luyến tiếc?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười châm chọc, loại nam nhân này cũng xứng để nàng luyến tiếc sao?
‘Luyến tiếc? Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: ‘Vương gia có hiểu cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi? Mang than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dệt hoa trên gấm? Không, căn bản ta và hắn không có gì, chỉ là hữu tình mà gặp mặt? Từ hôn ta đã sớm nghĩ tới, chỉ là nếu hắn kiên trì hơn một chút, thì ta sẽ rất cảm động. Nhưng nhìn bộ dạng sợ liên lụy của hắn làm ta có chút thất vọng? Ai cũng bo bo giữ lấy thân mình như vậy, dù sao tội của ta thì ta sẽ chịu.’
‘Bổn vương sẽ không bo bo giữ mình.’ Nhìn thấy ánh mắt ưu thương của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi lòng tràn đầy đau xót.
‘Ách..’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nói vậy là có ý tứ gì?
‘Không rõ sao? Bổn vương sẽ không bao giờ bỏ ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tăng thêm giọng điệu, đây là hứa hẹn của hắn.
‘Vậy không bằng ngươi thả ta ra.’ Hàn Ngữ Phong một chút cũng không cảm kích, nếu hắn nói thả mình có lẽ nàng sẽ rất cảm động
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đời này kiếp này không thể rời khỏi nơi này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cắn răng quát, hắn thực sự muốn bóp chết nàng.
‘Ta quay về Lục Bình uyển.’ Nghe hắn nói vậy, Hàn Ngữ Phong không quan tâm đến bộ dạng giận dữ của hắn, xoay người rời đi.