Hàn Ngữ Phong khẩn trương khi nhìn thấy Lạc thần y đem thuốc giải từng ngụm từng ngụm đút cho Cảnh nhi nuốt xuống, tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.
Sau hai ngày hôn mê, sắc mặt Cảnh nhi bắt đầu có biến hóa, vẻ mặt xanh đậm trước kia bây giờ đã từ từ trở lại bình thường.
“Khụ… Khụ.” Cảnh nhi đột nhiên ho khan ra tiếng, sau đó chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn những người đang đứng trước mặt.
“Cảnh nhi, đệ sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Hàn Ngữ Phong vẫn còn khẩn trương nắm lấy tay nó, sợ rằng chất độc vẫn còn sót lại trong cơ thể.
“Tỷ tỷ, đệ đói quá!” Cảnh nhi đột nhiên mở miệng nói ra những lời này.
“Ha ha ha.” Nghe lời nói hồn nhiên của nó mọi người đều không nhịn được cười, biết đói tức là không có việc gì cả rồi.
“Người đâu, tới bảo phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn ngon mang lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi cất giọng phân phó.
“Dạ! Vương gia.” Xuân Vũ đứng ở ngoài cửa lên tiếng trả lời.
Nhanh chóng rất nhiều thức ăn ngon được mang lên, Cảnh nhi vừa nhìn thấy thì ngay lập tức từ trên giường chạy xuống. Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bộ dáng linh hoạt của nó thì biết là nó đã không sao.
“Thần y, cám ơn ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lạc thần y thi lễ.
“Cô nương, xin mời đứng lên, lão phu đâu có giúp được gì?” Lạc thần y vội vàng nâng nàng dậy.
“Không cần cảm ơn hắn, ngươi cho là hắn có lòng tốt như vậy sao? Bổn vương phải tốn rất nhiều bạc đó.” Tư Mã Tuấn Dật đứng ở bên bĩu môi, chính mình đã mang năm nghìn lượng bạc sang mới có thể mời hắn đến, nếu phải cảm ơn thì cũng nên cảm ơn mình chứ.
“Tiểu tử, ngươi không cần nhỏ mọn như vậy, ngươi là Vương gia, nhiều nhất chính là bạc, không phải ngươi thì là ai?” Lạc thần y dáng vẻ thoải mái nói.
“Tứ Vương gia, Ngữ Phong cũng phải cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã ra tay tương trợ.” Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thi lễ với hắn, là hắn tìm được thần y nên đã cứu được Cảnh nhi một mạng.
“Ngữ Phong, ngươi tính trả ơn bổn vương thế nào đây?” Tư Mã Tuấn Dật tà mị, bắt đầu trêu chọc.
“Ách…” Hàn Ngữ Phong thoáng hơi sửng sốt, không nghĩ đến hắn lại hỏi như vậy “Vương gia, ngươi muốn Ngữ Phong trả ơn ngươi thế nào?”
Tư Mã Tuấn Dật vừa muốn nói lấy thân báo đáp thì sao? Nhìn qua đã thấy con ngươi sẫm đen ngoan độc của Tư Mã Tuấn Lỗi đang híp lại chăm chú theo dõi hắn, Tư Mã Tuấn Dật ngay lập tức sửa lời nói: “Quên đi, quên đi, ngươi bảo Tuấn Lỗi thay ta đưa cho thần y năm nghìn lượng bạc là được rồi.”
“Được, bổn vương đồng ý.” Tư Mã Tuấn Lỗi sảng khoái đáp ứng.
Năm nghìn? Nhiều như vậy sao? Hàn Ngữ Phong ngay ngẩn cả người, hắn không nói hai lời liền thản nhiên đáp ứng.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, thần y chúng ta đi ra tiền sảnh chờ Tuấn Lỗi chiếu cố chúng ta thật tốt một phen.” Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền kéo thần y ra khỏi Lục Bình uyển.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Cảnh nhi ăn như lang thôn hổ yết (ăn nhiều)liền vội vàng nói: “Cảnh nhi, chậm một chút, đệ vừa mới tỉnh lại không thể ăn nhiều được.”
“Nhưng mà đệ rất đói.” Cảnh nhi nhìn tỷ tỷ khó hiểu, tại sao tỷ tỷ không để cho hắn ăn no?
“Cảnh nhi ngoan, đừng ăn nữa, nằm xuống nghĩ ngơi đi.” Hàn Ngữ Phong lấy đi cái bát trong tay hắn, nhẹ giọng nói: “Cảnh nhi hôn mê hai ngày mới vừa tỉnh lại nên không thể ăn no được.”
“Được rồi.” Cảnh nhi tuy là không hiểu nhưng cũng không dám cãi lời tỷ tỷ, quệt cái miệng nhỏ nhắn rồi đứng lên.
Độc của Cảnh nhi cuối cùng đã được giải, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cũng được hạ xuống, sau đó nàng mới cảm thấy chính mình thật mệt mỏi quá, vết thương trên vai làm nàng đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Ngồi ở một bên, Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn nhìn chằm chằm từng động tác rất nhỏ của nàng nên hắn có thể khẳng định vết thương trên vai nàng vừa đau.
“Lại đây.”
Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang đi đến, định làm gì đây?
Tư Mã Tuấn Lỗi tiến gần nàng, đưa tay hướng tới trước ngực nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong khẩn trương lấy tay che chắn trước ngực, hay là hắn muốn…?
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chỉ muốn xem vết thương trên vai của ngươi thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận khi nhìn thấy bộ dáng đề phòng của nàng.
“Không cần, để ta bảo Xuân Vũ giúp ta là được rồi.” Hàn Ngữ Phong nhẹ nhõm thở ra nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi không thèm để ý đến lời của nàng, đi đến xé mở quần áo của nàng, cởi bỏ miếng vải băng bó, nhìn thấy miệng vết thương lại tràn ra máu tươi, ánh mắt hắn đau lòng, động thủ giúp nàng thay thuốc và băng bó lại thật tốt.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy quần áo lại bị hắn xé đi nên oán hận nhìn hắn, hắn có thù với quần áo hay sao vậy? Như thế nào mỗi lần đều phải phá hư quần áo của mình?
“Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Ngươi không cảm tạ bổn vương, bổn vương còn chưa tính.” Tư Mã Tuấn Lỗi bất mãn nói.
“Cảm tạ ngươi cái gì? Cảm tạ ngươi phá hư quần áo của ta sao? Nô tỳ thật không có nhiều quần áo như vậy cho Vương gia người xé đâu.” Hàn Ngữ Phong không cười nhìn hắn, hắn nghĩ tất cả mọi người đều như hắn, đều có nhiều quần áo sao?
“Quần áo? Ngươi là để ý chuyện này?” Tư Mã Tuấn Lỗi thoảng hơi sửng sốt, thì ra nàng không có quần áo để mặc, xem ra hắn đã rất sơ sót chuyện này, sau đó nói: “Ngày mai bổn vương phái người mang quần áo đến cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, bổn vương đi trước.”
Nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ra khỏi Lục Bình uyển, Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nằm xuống, nàng thật sự rất mệt mỏi nhưng lại không thể nào ngủ được, nàng biết độc dược kia là dành cho chính mình, chỉ là Cảnh nhi ăn trước thôi, nàng hồi tưởng lại việc nửa đường bị tập kích, có người thuê Phong Hồn giết nàng, bây giờ lại thêm lần hạ độc này nữa, nghĩ tới làm nàng không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh. Ở vương phủ này, ngoại trừ Tư Mã Tuấn Lỗi ra, còn ai hận nàng như vậy? Chẳng lẽ là hắn, không, không đúng, nếu là hắn, hắn cũng sẽ không liều chết, cũng sẽ không lo lắng, thành tâm cùng nàng đi tìm thuốc giải cứu Cảnh nhi. Vậy thì rốt cuộc là ai? Ai lại đối với nàng hận thù sâu nặng, vài lần muốn hạ sát nàng?
Tất cả người trong vương phủ nàng đều nghĩ qua, trước kia có lẽ còn có thể nói là do tiểu thiếp của hắn ghen tỵ, nhưng lúc Cảnh nhi trúng độc các nàng đã không còn ở đây.
Châu nhi… Không biết vì sao cái tên này lập tức hiện lên trong đầu nàng. Không, không thể là Châu nhi, nàng phe phẩy đầu, không cho chính mình tin tưởng chuyện này.
=== ===