- Biện pháp gì?
Tịch Ti Ti mỉm cười, nói:
- Đừng vội, ngồi xuống rồi hãy nói.
Giang Hải Phong lắc đầu, nói:
- Tại hạ không ngồi, cô nương nói ra trước đi, có thể tại hạ chẳng làm được cũng không chừng.
Tịch Ti Ti mỉm cười, nàng nói:
- Đương nhiên là ngươi có thể làm được, vả lại cũng rất dễ thôi.
Giang Hải Phong thúc giục:
- Nói mau đi, tại hạ còn phải đi về.
Tịch Ti Ti cười nhạt, nói:
- Ai bảo ngươi lén ăn đồ của người ta, ngươi là đại hiệp khách, có lý nào lại ăn không của người khác?
Giang Hải Phong thở dài, chàng nói:
- Xin cô nương lượng thứ, việc này đích thực là tại hạ không đúng, bây giờ tại hạ quyết tâm bồi thường cho cô nương, xin cô nương mau nói ra đi.
Tịch Ti Ti trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, nói:
- Ta muốn ngươi dạy cho ta một môn công phu.
Giang Hải Phong trợn trừng song mục.
Tịch Ti Ti vội đưa một ngón tay lên và nói:
- Chỉ cần một chiêu là đủ rồi.
Giang Hải Phong lui ra sau một bước.
Tịch Ti Ti vẫn nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng lập lại:
- Chỉ cần một chiêu thôi, ngươi đồng ý chứ?
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Ta mắc lừa rồi.
Tịch Ti Ti tỏ ra đắc ý, nàng bật cười khanh khách, rồi nói:
- Như thế sao có thể gọi là mắc lừa?
Giang Hải Phong cảm thấy khó xử vô cùng, nhưng ngoài cách này ra thì chẳng còn biện pháp nào khác, chàng đành thở dài rồi nói:
- Được, cô nương muốn học một chiêu như thế nào?
Tịch Ti Ti vui mừng khôn tả, nàng quay vào lều lấy ra một thanh kiếm rồi vẫy tay ra hiệu cho Giang Hải Phong và nói:
- Mời qua bên này!
Giang Hải Phong bất đắc dĩ bước theo nàng, chàng trịnh trọng nói:
- Tại hạ nói rõ trước, chỉ một chiêu thôi đấy nhé!
Tịch Ti Ti mỉm cười, nói:
- Đương nhiên, nhất ngôn cửu đỉnh mà.
Nói đoạn nàng tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng, đường kiếm lấp lánh thanh quang, từ ánh thanh quang xem ra thì thanh trường kiếm này là một lợi khí khó gặp.
Giang Hải Phong khá bất ngờ, chàng buột miệng tán thưởng:
- Hảo kiếm!
Tịch Ti Ti càng cao hứng, nàng đưa thanh kiếm đến trước và nói:
- Vậy thì mời ngươi hãy xem cho kỹ một chút.
Xưa nay Giang Hải Phong vốn rất thích thưởng thức bảo đao bảo kiếm, lúc này chàng cũng thực lòng, chẳng chút khánh khí mà nhận lấy thanh kiếm. Trước tiên chàng xem mũi kiếm rồi đến lưỡi kiếm, sau cùng chàng lại tán thưởng:
- Quả nhiên là một thanh bảo kiếm!
Nói đoạn chàng ngẩng đầu lên hỏi Tịch Ti Ti:
- Thanh kiếm này có uy lực trảm kim đoạn ngọc, trước đây cô nương có thử chưa?
Tịch Ti Ti càng khâm phục nhãn lực của Giang Hải Phong, nàng gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, khâm phục, khâm phục!
Giang Hải Phong vẫn lạnh lùng nói:
- Nếu hôm đó Thương hải khách dùng thanh kiếm này tỉ thí với ta thì ta đã không dám tiếp chiêu của lão rồi.
Nói đoạn chàng lại cúi nhìn thanh kiếm trong tay, thần thái tỏ ra thích thú vô cùng, chàng vuốt ve thanh kiếm một hồi lâu rồi mới trả lại cho Tịch Ti Ti, và nói:
- Bây giờ cô nương muốn học một chiêu gì, nói mau đi?
Tịch Ti Ti nói:
- Hôm qua ngươi dùng chiêu kiếm đó đối phó với Thương hải khách, thật là tuyệt diệu, ta chỉ cần học một chiêu đó.
Giang Hải Phong ngẩn người, vì đó là một chiêu kiếm thâm ảo, không ngờ cô nương này lại có trình độ nhãn lực như vậy. Chàng đã từng hứa với cô ta thì ngàn vạn lần không thể thất tín, nhưng khi sư phụ chàng truyền thụ chiêu kiếm này, người từng dặn dò là không được truyền thụ cho bất kỳ người nào khác.
Nhất thời Giang Hải Phong cảm thấy khó xử vô cùng, chàng đứng ngẩn người không biết nói gì.
Tịch Ti Ti liền bật cười và nói:
- Ta đã sớm biết là ngươi sẽ không đồng ý, thôi đi, ta cũng không học nữa.
Nói đoạn nàng quay người muốn bỏ đi.
Giang Hải Phong đành gượng cười, nói:
- Được, tại hạ truyền cho cô nương...
Chàng nhận thanh kiếm từ tay Tịch Ti Ti rồi nói tiếp:
- Cô nương xem cho kỹ nhé, đây là tuyệt kỹ bí truyền của sư môn tại hạ đấy.
Trước đây, khi tại hạ học chiêu này thì ân sư chỉ diễn luyện hai lần rồi để cho tại hạ tự lãnh hội, hôm nay truyền cho cô nương, tại hạ sẽ diễn nhiều hơn một lần, nếu thiên chất của cô nương không đủ để lãnh hội thì cô nương chỉ có thể tự trách mình, không được trách tại hạ đấy nhé.
Nói đoạn chàng bắt đầu triển khai thân thủ, thân hình rùn thấp xuống, trường kiếm vạch một đường từ phải qua trái, thân hình đột nhiên tung lên. Sau vài lần thấp thoáng ẩn hiện thì chàng đã hạ thân ở một nơi khác, chàng diễn luyện liên tiếp ba lần rồi trao trường kiếm cho Tịch Ti Ti và nói:
- Cô nương hãy tự lĩnh ngộ nhé!
Lời vừa dứt thì thân hình đã lướt đi như làn gió về phía thạch động.
Tịch Ti Ti vội đuổi theo và lớn tiếng gọi:
- Này! Này! Ta vẫn chưa thấy rõ ràng.
Giang Hải Phong đã đến cửa thạch động, chàng quay người lại nói:
- Chỉ trách cô nương quá kém cỏi thôi, tại hạ đã diễn luyện ba lần rồi.
Nói đoạn chàng phóng thẳng vào thạch động, lòng cảm thấy đắc ý nên thầm nghĩ:
- “Ta đã diễn luyện ba lần, cô ta không học được thì thôi, còn trách ai nữa?” Chàng lại nghĩ đến bữa cơm vừa rồi, quả thật là một bữa ăn khoái khẩu nhất của chàng trong mười năm qua.
Còn Tịch Ti Ti thì sao? Nàng cũn tỏ ra đắc ý vô cùng, dù chưa học được môn công phu nào nhưng nàng cảm thấy thái độ của Giang Hải Phong đối với nàng đã tốt hơn nhiều. Nàng là một thiếu nữ cực kỳ thông minh nên đã sớm ghi nhớ những động tác diễn luyện chiêu tuyệt kiếm của Giang Hải Phong, chỉ có điều Giang Hải Phong bỏ đi quá nhanh, khiến nàng cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Nàng không đuổi theo kịp Giang Hải Phong nên đành quay lại, nhặt trường kiếm lên và hồi tưởng những tư thế diễn luyện của Giang Hải Phong mà tự diễn luyện mấy lần. Tuy không nhanh và có uy lực như Giang Hải Phong, nhưng đại thế cũng chẳng đến nỗi nào. Sau đó nàng tra kiếm vào bao rồi bước ra bờ biển ngồi miên man suy nghĩ, nàng đang nghĩ đến ý niệm có thể chinh phục quái nhân trẻ tuổi này. Nàng vốn cảm thấy hiếu kỳ về Giang Hải Phong mà sinh thích, nhưng với tình hình hiện tại thì dường như là ngược lại. Quả thật tính cách cương trực của chàng đã khảm sâu vào tim của nàng. Nàng nhớ lại bộ dạng của Giang Hải Phong lén ăn cơm của mình thì bất giác bật cười. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy một người ăn uống ngấu nghiến như vậy, bộ dạng sao mà hoạt kê quá.
Thế là trong đầu nàng lại nghĩ đến bữa ăn ngày mai, nàng không tin là Giang Hải Phong có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của hương vị thức ăn do nàng nấu. Nàng thầm nghĩ:
- “Hắn đã có lần thứ nhất, thì không khó để có lần thứ hai, lần thứ ba...” Quả nhiên là Giang Hải Phong đã trúng vào kế của nàng, chàng không thể khống chế bản thân trước hương vị thức ăn hấp dẫn và đầy quyến rũ, bởi vì giá một bữa ăn không quá cao. Chỉ cần chàng tùy nghi dạy cho nàng một môn công phu là được.
Tịch Ti Ti cũng không đòi hỏi, Giang Hải Phong truyền thụ môn gì nàng học môn đó. Để thỏa mãn khẩu vị mỗi ngày càng cao của Giang Hải Phong nên nàng phải vắt óc suy nghĩ và cất công tìm kiếm những món lạ miệng.
Tuy nhiên, lâu ngày thì Giang Hải Phong cũng không câu thúc nữa, chỉ có điều, nguyên tắc ban đầu vẫn bất biến, đó là ngoài việc ăn cơm và truyền thụ công phu thì chàng không nói thêm một câu nào nữa. Những lúc gặp mặt, chàng cũng chỉ cười nhạt, điều này khiến Tịch Ti Ti rất phiền não. Song nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn để đối phó với chàng.
Sáng sớm, Giang Hải Phong thường tản bộ trên bờ biển. Chàng thích hít thở không khí trong lành của buổi sáng, đồng thời có thể luyện công phu thổ nạp chừng nửa canh giờ. Thỉnh thoảng, chàng nhìn ra đại hải và bỗng nhiên cảm thấy cô đơn sầu muộn vô cùng. Chàng nghĩ lại, mình luyện công phu tuyệt kỹ lâu dài như thế này để làm gì chứ? Không lẽ như sư phụ từng nói, là chỉ để làm một người bình thường? Nếu thật như vậy thì cần gì phải học võ nghệ?
Loáng cái đã mười năm sống trên tiểu đảo này rồi, nhớ ngày mình đến đây chỉ còn là một hài tử mười tuổi, bây giờ đã là một thanh niên hai mươi rồi. Đời người rốt cuộc có được bao nhiêu năm? Không lẽ ta cam tâm sống mãi thế này? Hoặc giả tuân tòng theo lời sư phụ, sau khi rời nơi này thì tìm một nơi khác trong thâm sơm mà ẩn cư một đời?
- Không!
Chàng cười nhạt một tiếng rồi tự nói:
- Ta không thể như vậy, ta phải làm những chuyện oanh oanh liệt liệt mới được.
Nói đoạn chàng lại nghĩ:
- “Ta phải dùng công phu khổ luyện mười năm qua để trừ diệt bọn tà ác trong thiên hạ, ta phải sáng lập một cơ nghiệp trong võ lâm...” Nghĩ đến đây thì hào khí trong người chàng cuồn cuộn dâng lên, cõi lòng như cổ tĩnh vô ba đột nhiên dậy sóng, sóng lòng ào ạt dâng cao.
o O o Tịch Ti Ti đang cúi người bắt ngao sò ở một nơi xa xa, kỳ thực nàng đã sớm nhìn thấy Giang Hải Phong. Chỉ có điều nàng không dám đến gần, đôi khi nàng chỉ cần đứng từ xa nhìn chàng thì cũng đủ thấy lòng thư thái rồi.
Giang Hải Phong đi đi lại lại trên bờ cát mấy vòng, chàng cảm thấy huyết khí dâng trào, theo đó là một thứ cảm giác khó chịu, xâm chiếm tâm tình của chàng. Thế là chàng ngồi xuống bãi cát, thuận tay nhặt mấy vỏ sò rồi án chiếu theo công phu Lục Hào Thần Quả mà tán mấy võ sò lên mặt cát. Nào ngờ chàng tùy tiện nghịch tay như vậy nhưng lại tiết lộ một đoạn thiên cơ.
Những vỏ sò trong tay chàng tán ra theo thứ tự Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, Sinh, Tử, Bồi, Đỗ, Cảnh, Kinh, Khai, Hưu, sồm mười sáu bốc tượng kết thành. Những vỏ sò án theo các phương vị mà hình thành nên một vòng tròn, chỉ duy có hai vỏ sò án theo Sinh và Tử là nằm chính giữa.
Giang Hải Phong vô cùng kinh ngạc, chàng cười nhạt một tiếng rồi thầm nghĩ:
- “Không lẽ vẫn còn phiền phức gì sẽ trút lên đầu ta chăng?” Nghĩ đoạn chàng ngồi xếp bằng trên cát rồi trầm mặc vận cơ trí, từ kết phân âm dương trên quẻ mà suy đoán kết quả.
Không lâu sau thì nghe chàng khẩn trương kêu một tiếng rồi từ từ đứng lên và tự nói:
- Đây là điều trái với lệnh sư phụ rồi.
Nhất thời chàng nắm chặt hai tay, chàng đi đi lại lại tìm cách để vượt qua nguy nan này, sao cho bình an vô sự, nhưng đó là điều không thể.
Tịch Ti Ti từ xa bật cười và lớn tiếng nói:
- Này, nhàn nhã quá nhỉ. Ta thấy ngươi ở đây cả nửa ngày rồi, có tâm sự gì chăng?
Giang Hải Phong ngước nhìn nàng và lạnh lùng nói:
- Tiểu đảo này sắp có đại nạn giáng lâm, cô nương mau tìm cách rời xa đi thôi.
Chàng ngừng một lát rồi chau mày nói tiếp:
- Tại hạ sợ đến lúc đó thì không thể chiếu cố cho cô nương được nữa.
Tịch Ti Ti mở to mắt, nàng hỏi lại:
- Ngươi nói gì thế? Đại nạn gì?
Giang Hải Phong lắc đầu, nói:
- Không thể nói rõ với cô nương được, nhưng tại hạ thật lòng nói với cô nương rằng, tốt nhất là mau rời khỏi nơi này.
Tịch Ti Ti ngẩn người, nàng mỉm cười, nói:
- Giang tướng công, ngươi cho rằng ta là kẻ tham sinh úy tử chăng? Đó là một đại sai lầm đấy.
Giang Hải Phong lại chau mày, chàng nói:
- Nhưng cô nương hà tất phải ở lại đây chờ chết!
Tịch Ti Ti mỉm cười, nói:
- Có ngươi trên tiểu đảo này thì ta không thể chết.
Giang Hải Phong ngẩn người, thần thái xuất hiện vẻ phẫn nộ và thương hại, chàng cười nhạt rồi nói:
- Cô nương không nghe lời khuyên thật lòng của tại hạ thì đến lúc đó tất sẽ hối hận.
Nói đoạn chàng quay người đi thẳng về thạch động. Tịch Ti Ti đã quen thấy thái độ của chàng như vậy nên chẳng lấy làm kỳ quái. Chỉ có điều tình hình hôm nay khiến nàng hơi ngạc nhiên, vì Giang Hải Phong tuy lạnh lùng nhưng lại là người chính trực, xưa nay chàng chưa từng nói dối với nàng.
Bất giác nàng thầm nghĩ:
- “Hắn nói như thế là ngầm ám chỉ điều gì?” Nàng hơi chột dạ, vốn muốn tìm Giang Hải Phong hỏi cho rõ nhưng lại cảm thấy không ổn nên thầm nghĩ tiếp:
- “Đợi đến lúc ăn cơm trưa, ta hỏi cũng không muộn.” Nào ngờ đã qua giờ cơm trưa, rồi cơm tối mà Giang Hải Phong vẫn không ra khỏi thạch động. Tịch Ti Ti không nhẫn nại được nên lén đến trước cửa thạch động nhìn vào. Nàng thấy Giang Hải Phong đang sắp xếp lại đống thư tịch cao như núi, những cuốn cũ kỹ và không cần dùng thì bị chàng quăng đầy mặt đất.
Chàng thấy Tịch Ti Ti xuất hiện thì tạm thời ngưng tay và tỏ vẻ tức giận hỏi:
- Sao cô nương còn chưa đi?
Tịch Ti Ti bước vào, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đã nguy hiểm như thế thì tại sao ngươi không đi?
Giang Hải Phong nhìn nàng và nghiêm túc nói:
- Ai nói là ta không đi? Chỉ có điều ta chưa đi ngay bây giờ thôi.
Tịch Ti Ti lại hỏi:
- Khi nào ngươi đi?
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Ta phải ở lại đây ứng phó kiếp nạn, vì có khả năng kiếp nạn này vì ta mà phát sinh.
Tịch Ti Ti đã có chủ ý trong lòng, nàng mỉm cười, nói:
- Ngươi sắp xếp thư tịch làm gì vậy? Không lẽ định mang đi chăng?
Giang Hải Phong bật cười, mỗi khi nói đến thư tịch thì chàng đều bật cười.
Chàng nói:
- Đây là tài sản duy nhất của tại hạ, tự nhiên là tại hạ phải mang nó đi.
Tịch Ti Ti gật đầu, nàng nhặt lấy một cuốn sách và mỉm cười, nói:
- Vậy thì giao việc này cho ta, có thể ngươi còn có việc quan trọng cần phải đi làm.
Giang Hải Phong ngớ người, chàng chau mày nói:
- Tại sao cô nương phải theo tại tạ?
Tịch Ti Ti lại mỉm cười, nàng nói:
- Vì ta vẫn chưa học hết công phu của ngươi.
Giang Hải Phong phá lên cười, chàng lắc đầu và nói:
- Sau này tại hạ vào Trung Nguyên thì đi đến đâu cũng có cơm ăn, tại hạ sẽ không dạy công phu cho cô nương nữa.
Tịch Ti Ti vừa sắp xếp chồng thư tịch vừa nói:
- Chuyện sau này thì hãy để sau này hãy nói, việc trước mắt là quan trọng.
Nói đoạn nàng tập trung tinh thần vào công việc, đôi tay thoăn thoắt qua lại, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong đống thư tịch bừa bộn. Cuối cùng nàng dùng dây vải buộc lại thành một gói gọn gàng.
Giang Hải Phong đứng bên cạnh nhìn nàng thao tác, bất giác chàng gật đầu tỏ ý khen ngợi, bỗng nhiên chàng cảm thấy cô nương này là một nữ nhân cẩn thận vô cùng.
Chàng chau mày nhìn Tịch Ti Ti và nói:
- Nói vậy là cô nương muốn đi cùng tại hạ?
Tịch Ti Ti mỉm cười,nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi đâu.
Giang Hải Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vậy thì cô nương nghe đây, chúng ta phải nhanh chóng làm một chiếc bè, rồi bỏ những thư tịch này lên.
Tịch Ti Ti mỉm cười, nói:
- Ta vốn có một chiếc thuyền nhỏ, nhưng e rằng nó quá nhỏ so với đống sách vở này.
Giang Hải Phong tỏ ra vui mừng, chàng gật đầu, nói:
- Chỉ cần có thuyền là được, lớn nhỏ gì cũng không sao.
Tịch Ti Ti chỉ thanh kiếm dắt sau lưng và nói:
- Ta có thể dùng thanh kiếm này giúp ngươi đối địch.
Giang Hải Phong cười nhạt, rồi lắc đầu nói:
- Tại hạ không cần cô nương giúp đỡ, chỉ cần cô nương thủ ở trong thuyền, chờ tại hạ đánh lui địch nhân thì sẽ tự lên thuyền.
Tịch Ti Ti gật đầu, nói:
- Nghe ngươi nói cứ như là sự tình sẽ diễn ra đúng như vậy.
Giang Hải Phong gượng cười, nói:
- Nếu tại hạ phán đoán không sai thì rất có khả năng sự việc sẽ xảy ra trong đêm nay.
Tịch Ti Ti nghe vậy thì ngẩn người, nàng nói:
- Thật... thật thế sao?
Giang Hải Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói:
- Cô nương, xin cho tại hạ mượn dùng thanh kiếm của cô nương, được không?
Tịch Ti Ti lại ngẩn người, nhưng nàng lập tức lấy trường kiếm đưa cho chàng.
Giang Hải Phong nhận kiếm rồi tuốt ra, kiếm quang vụt sáng, soi chiếu khuôn mặt anh tú nhưng đầy phẫn nộ của chàng. Kế đó chàng nhặt lấy một cành tùng rồi dùng kiếm khẽ chuốt cành tùng, một lát sau thì cành tùng đã trở thành một thanh kiếm gỗ. Chàng ngắm nghía thanh kiếm gỗ một lác rồi mỉm cười.
Lúc này thì Tịch Ti Ti đã hiểu ra, nàng nói:
- Ngươi muốn dùng thanh kiếm gỗ này để đối địch chăng?
Giang Hải Phong không trả lời, chàng trả trường kiếm cho Tịch Ti Ti và nói:
- Nàng có muốn xem sự sắc bén của thanh kiếm gỗ này không?
Tịch Ti Ti ngẩng đầu nhìn chàng và nói:
- Ngươi định dùng vật gì để thử?
Giang Hải Phong phá lên cười một tràng sang sảng, đây là lần đầu tiên Tịch Ti Ti thấy chàng cười lớn nên lòng vô cùng ngạc nhiên. Giang Hải Phong từ từ ra ngoài thạch động.
Tịch Ti Ti cũng đi theo, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi định làm gì thế?
Lời chưa dứt thì chợt thấy Giang Hải Phong vung thanh kiếm gỗ lên, “vù” một tiếng, tiếp theo là hai tiếng “bịch, bịch”, hai bóng đen cùng rơi xuống.
Tịch Ti Ti kinh ngạc lướt tới trước, thì ra đó là hai con dơi, hình như vẫn chưa tắt thở nên còn lăn lộn dưới đất.
Giang Hải Phong xạ hai đạo tinh quang nhìn ra bóng đêm và nói:
- Xem bên cánh trái của chúng, phải chăng là đã gãy rồi?
Tịch Ti Ti lại nhìn kỹ một lần nữa, quả nhiên bên cánh trái của hai con dơi đều thọ thương, máu tươi thấm đẫm đầy mình. Nàng thật sự kinh ngạc trước công phu thần kỳ này, nàng ngẩn người một hồi lâu rồi mới nói:
- Kiếm thuật của ngươi thật là cao minh!
Giang Hải Phong nói:
- Khi nội công đạt đến một trình độ nhất định thì binh khí chẳng qua là thứ đồ chơi mượn để dùng lực mà thôi. Một chiếc lá, một cánh hoa cũng có thể đả thương người.
Chàng ngừng một lúc rồi lẩm bẩm tự nói:
- Người không có ý đả thương hổ, hổ lại muốn hại người, sự thật buộc ta không thể không đả thương người, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Tịch Ti Ti cảm thấy kỳ quái, vì sự tình làm sao nhất định như chàng liệu đoán?
Nhưng thái độ của Giang Hải Phong lại khiến nàng không thể không tin, do đó nàng vội giúp chàng khiêng mấy chồng sách vở ra bờ biển. Nàng đến sau phiến đá lớn, kéo chiếc thuyền nhỏ ra.
Giang Hải Phong ngắm chiếc thuyền một lúc rồi nói:
- Buồm quá nhỏ, e rằng không chịu nổi gió lớn trên đại hải.
Tịch Ti Ti bật cười rồi nói:
- Ngươi quá lo lắng rồi.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Nhưng nếu muốn thay cột buồm thì e rằng không đủ thời gian, chiếc thuyền này tất sẽ bị hủy, âu cũng đành nghe theo mệnh trời vậy thôi.
Nói đoạn chàng lập tức quay lại thạch động, rồi tiếp tục đưa những chồng thư tịch lên thuyền.
Lúc này gió ngoài biển thổi vào rất mạnh, chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh chao đảo trên mặt nước. Chờ đến lúc sắp xếp xong thư tịch thì Giang Hải Phong nói:
- Bây giờ cô nương hãy chèo thuyền ra sau mỏm đá kia, nơi đó có một cốc động bí mật, đủ để neo thuyền mà không sợ phong ba, qua giờ Tý thì cô nương nhớ thắp lên một ngọn đèn lồng, còn mọi chuyện khác thì để tại hạ lo.
Tịch Ti Ti vội gật đầu lia lịa, Giang Hải Phong lại cười nhạt rồi nói:
- Tục ngữ nói rằng:
kẻ đến tất chẳng có thiên ý gì, địch nhân đã đến thì tuyệt không phải là hạng tầm thường. Đến lúc đó, ngàn vạn lần cô nương không được xuất hiện trên tiểu đảo, bằng không thì e rằng tại hạ cũng chẳng cứu được cô nương.
Nói đoạn chàng quay người bỏ đi. Thời gian Tịch Ti Ti gần gũi chàng đã hơn một tháng, tuy giữa hai người chưa có sự thân mật nhưng chẳng biết thế nào mà hình ảnh khôi ngô tuấn tủ của chàng càng ngày càng khắc sâu trong tâm nàng.
Đã hơn một lần nàng muốn bỏ chàng mà đi nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí, chỉ cần trông thấy dung diện chàng thì tất cả bi thương trong lòng nàng đều tiêu tan, mặc dù sau khi chàng đi thì nỗi u oán vẫn trở lại. Hiện tại, sau một hồi si mê nhìn theo bóng chàng dần khuất thì hai mắt Tịch Ti Ti bất giác đỏ lên. Hai giọt lệ chợt len lén rơi xuống từ hai khóe mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời và thầm nghĩ:
- “Ta làm thế này có đáng hay không? Tại sao ta phải làm thế?” Tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn quyết tâm gạt lệ, thu xếp y phục của mình bỏ lên thuyền rồi theo sự chỉ dẫn của Giang Hải Phong mà chèo thuyền vào cốc động sau mỏm đá.
Qua giờ Tý không bao lâu thì hình như trên mặt biển có động tĩnh. Một chiếc thuyền buồm có hai màu đen trắng đang tiến vào tiểu đảo với tốc độ cực nhanh...
o O o Liêu Đông nhị lão Chu Kỳ và Nam Hoài Nhân cùng kẹp tay sau lưng và đứng trước mũi thuyền, ánh trăng sáng chiếu lấp lánh lên đầu tóc bạc của bọn họ. Hai lão đều mặc một kiểu y phục, đó là trường bào màu đen rộng thùng thình. Trong khoang thuyền còn có ba người khác, nhưng cũng đều là lão nhân trên dưới lục tuần. Trong đó có một lão nhân khá quen thuộc, người này chính là Kiều Côn, hai lão kia là đạo tặc nổi tiếng vùng Tương Ngạc, giang hồ thường gọi là Tương Tây Nhị Quỷ. Một lão đầu nhọn như đầu cheo, dưới cằm để một chòm râu dê, người giang hồ gọi là Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm. Lão còn lại có vết sẹo dài trên má trái, mày vàng râu vàng, người giang hồ gọi là Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu.
Hai lão này đúng như ngoại hiêu của bọn họ, Hắc Vô Thường mặc hắc y, Bạch Vô thường mặc bạch y. Trong tay hai lão đều cầm tẩu thuốc, chốc chốc lại đưa lên miệng phì phèo, dường như không quan tâm đến chuyến đi này.
Thương hải khách Kiều Côn bước ra khỏi khoang thuyền, hướng mặt về phía tiểu đảo rồi bất giác cười nhạt một tiếng, đồng thời trong lòng cũng khẩn trương vô cùng.
Bỗng nhiên lão nói với người chèo thuyền:
- Hạ đèn xuống, sắp đến rồi.
Hán tử chèo thuyền lập tức hạ hai chiếc đèn xuống, trên thuyền lập tức tối om om. Cũng may là trời có trăng sáng nên không ảnh hưởng đến hướng đi của con thuyền.
Chu Kỳ trong Liêu Đông nhị lão, chợt mỉm cười và nói:
- Chúng ta đông người như thế này mà lại đi đối phó với một hài tử, nếu tin này truyền ra giang hồ thì mất mặt quá.
Thương hải khách gượng cười, nói:
- Chu đại ca, không phải đệ làm tăng uy khí của đối phương và làm giảm uy phong của mình, nhưng quả thật là thiếu niên này không đơn giản.
Nói đến đây thì giọng của lão chợt run run.
Chu Kỳ cười ha hả rồi nói:
- Ghê gớm đến thế sao?
Lúc này Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu cũng phì phèo tẩu thuốc và bước ra ngoài khoang thuyền, lão cười một tràng quái gở rồi cất giọng khàn khàn, nói:
- Kiều lão đại, ngươi đã sợ tiểu tử đó như vậy thì lát nữa cứ bàng quan tự thủ ở trên thuyền mà xem bọn ta giết hắn và trút uất khí thay ngươi.
Thương hải khách chợt đỏ mặt, lão gượng cười, nói:
- Nhị vị chớ cười tại hạ, chung quy nếu đuổi được tiểu tử đó thì tiểu đảo này sẽ thuộc về chúng ta.
Lúc này Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm trong Tương Tây Nhị Quỷ cũng khệng khạng bước ra. Dáng đi của lão cứ như một thi thể cương cứng, thân hình gầy còm trong bộ hắc y rộng thùng thình, khiến bộ dạng của lão càng giống u hồn dã quỷ. Lão cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Mọi người chớ khinh địch, Kiều lão đại không phải là người khinh xuất, lão ta đã hình dung tiểu tử kia lợi hại như vậy thì nhất định phải có cơ sở, tốt nhất là chúng ta nên cẩn thận.
Lời này được Nam Hoài Nhân trong Liêu Đông nhị lão đồng ý, lão ta gật đầu, nói:
- Thượng Hòa huynh nói không sai, tiểu tử này đã dám dùng cành tùng đối phó bảo kiếm của Kiều huynh thì đủ thấy nội công của hắn thật kinh người, ngàn vạn lần không nên khinh thị.
Thương hải khách Kiều Côn khẽ thở dài một hơi, lão sợ mất mặt nên không dám nói chuyện bảo kiếm của mình bị mẻ một miếng, nếu không thì mấy lão này tất sẽ thêm kinh hãi.
Thuyền buồm từ từ tiếp cận hoang đảo.
Sa Thiên Cừu quan sát tiểu đảo rồi nói:
- Nhãn lực của Kiều huynh quả nhiên không tệ, nếu chúng ta tìm được một nơi như thế này để an thân thì bọn chúng muôn đời cũng không tìm được.
Kiều Côn bất giác giật thót người, nhưng mỗi khi nghĩ đến có bốn lão này bên cạnh thì hùng tâm tráng chí của lão lại trỗi dậy. Nghĩ đến ba lần bại dưới tay Giang Hải Phong thì nhục và hận khiến cho huyết khí trong người lão cuồn cuộn dâng lên, các mạch máu giãn nở ra. Lão thầm nghĩ:
- “Lẽ nào năm người bọn ta hợp lực mà không đánh lại hắn?” Nghĩ đoạn lão cười nhạt một tiếng rồi thủ thế, chuẩn bị nhảy lên bờ.
Tương Tây Nhị Quỷ cùng đặt tẩu thuốc lên một chiếc bàn nhỏ trên thuyền. Nam Hoài Nhân khoác hoàng bào vào người, mắt xạ tinh quang, lão nói:
- Chúng ta đông người thế này thì không thể lên bờ một lượt, thế này...
Lão vuốt chòm râu dê rồi nói tiếp:
- Huynh đệ bọn ta đánh trận đầu, nếu không xong thì các vị tiếp ứng.
Tương Tây Nhị Quỷ đều gật đầu, Sa Thiên Cừu nói:
- Nam huynh đã xuất thủ thì cần gì đến bọn tại hạ.
Nam Hoài Nhân lớn tiếng nói:
- Sa lão huynh chớ tâng bốc tại hạ, Kiều huynh đã nếm mùi lợi hại của tiểu tử đó thì Nam Hoài Nhân ta cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.
Lão chớp chớp song mục rồi nói tiếp:
- Chung quy là thế này, bọn ta không phải nhàn rỗi mà đến đây vãn cảnh, dù tiểu tử kia có là thiết nhân thì bọn ta cũng phải thu thập hắn cho bằng được.
Thương hải khách Kiều Côn thấy hai lão này tranh cường đoạt thắng như vậy thì trong lòng ngầm đoán võ công của bọn họ không tầm thường nhưng lại hẹp lượng, lão sợ vì thế mà thương tổn đến hòa khí nên vội mỉm cười, nói:
- Nam lão ca nói rất đúng, hôm nay bọn ta đã đến đây thì không thể để cho tiểu tử họ Giang đó tiếp tục sống ở đây nữa. Bọn ta cùng lên thì tình thế tất sẽ đánh cỏ động rắn. Nam lão ca đánh trận đầu, bọn tại hạ đứng ngoài quan chiến, đó là chuyện không gì hay bằng.
Nói đoạn lão kéo Sa Thiên Cừu qua một bên, đồng thời nháy mắt ra hiệu, ý muốn Sa Thiên Cừu không cần nói nữa. Nhưng tính khí của Tương Tây Nhị Quỷ lâu nay là âm độc hẹp lượng, đặc biệt là Sa Thiên Cừu này không bao giờ chịu thua thiệt.
Thoạt tiên, khi nghe Kiều Côn nói chuyện này thì lão đã có ý khinh thị thiếu niên vô danh trên tiểu đảo. Vì thế, lão đã lập chủ ý, muốn dựa vào đôi binh khí kỳ hình Nhật Nguyệt Song Luân của mình, đơn đả độc đấu với Giang Hải Phong để tỏ uy phong.
Nhưng không ngờ Nam Hoài Nhân trong Liêu Đông nhị lão cũng có ý định như lão.
Lão chưa dứt lời thì Nam Hoài Nhân đã xen vào, điều này khiến cho lão vô cùng bất mãn.
Bây giờ nghe Kiều Côn nói có ý thiên vị Nam Hoài Nhân thì lão càng thêm tức khí. Hai đôi mày rậm của lão nhướng lên cao, lão buột miệng nói:
- Nói thế nghĩa là sao? Nếu Kiều lão tam ngươi chẳng xem bọn ta ra gì thì đừng lôi kéo huynh đệ bọn ta đến đây. Huynh đệ bọn ta đã đến thì không thể làm nhân vật phụ.
Kiều Côn không ngờ Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu lại là nhân vật khó đối phó như vậy. Mấy lời của Sa Thiên Cừu khiến lão bất giác đỏ mặt, lão gượng cười, nói:
- Sa lão ca chớ nói thế, Kiều mỗ có gan trời cũng không dám xem thường bằng hữu. Chẳng phải tứ vị lão ca đến đây là để giúp tiểu đệ đó sao? Xin hãy bỏ qua cho nhau đi thôi.
Nam Hoài Nhân bị mấy lời của Sa Thiên Cừu làm cho biến sắc. Cũng may, sư huynh kết nghĩa Chu Kỳ của lão là người thông tình đoạt lý. Lão cười hì hì rồi nói với Nam Hoài Nhân:
- Nhị đệ, ngươi hà tất phải làm thế. Uy lực dưới Nhật Nguyệt Song Luân của Sa lão ca nhất định sẽ thu thập được tiểu tử kia, bọn ta tạm thời đứng ngoài quan chiến, ngươi tranh giành làm gì?
Lão ngừng một lát rồi lại cười hì hì, nói:
- Sa lão ca, các hạ cứ lên trước, bọn tại hạ sẽ tiếp ứng ở phía sau.
Nam Hoài Nhân nghe sư huynh của mình nói vậy thì tự nhiên là không tiện nói gì nữa, lão cười nhạt một tiếng rồi lui bước qua một bên.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu là nhân vật tôn thờ chủ nghĩa anh hùng, tuy cảm thấy lời nói của Chu Kỳ hơi chói tai nhưng lão tự tin đôi Nhật Nguyệt Song Luân của mình xưa nay chưa từng gặp địch thủ, lão không tin thiếu niên vô danh trên hoang đảo này có thể thoát khỏi tay lão.
Từ lâu lão đã biết huynh đệ Liêu Đông nhị lão đều có tuyệt kỹ kỳ công, căn bản bọn họ không xem huynh đệ lão ra gì. chính vì thế nên lão càng muốn thi triển chút thân thủ để thị uy đối với Liêu Đông nhị lão. Bây giờ, sau khi nghe Chu Kỳ nói xong thì chẳng những lão không phẫn nộ mà còn cười hì hì, nói:
- Chu lão huynh chớ đề cao tại hạ, tuy nhiên tại hạ cũng nguyện đi tiên phong, nếu không xong thì Chu lão huynh và Nam lão nhị tiếp ứng cũng không muộn.
Lão ngừng một lát rồi quay sang nói với Nam Hoài Nhân:
- Nam lão nhị, xin hãy mở lượng bao hàm nhé, huynh đệ tại hạ đã không động thủ mấy ngày rồi nên cũng ngứa chân ngứa tay. Bọn ta đã cùng đến, nếu không phải huynh đệ thì cũng là đồng bọn, Nam lão nhị chớ tức giận nhé.
Nam Hoài Nhân cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Sa huynh quá khách khí rồi, kỳ thực nếu tại hạ biết Sa huynh muốn động thủ thì tại hạ cũng chẳng tranh giành làm gì. Bằng vào đôi Nhật Nguyệt Song Luân của Sa huynh thì việc gì chẳng giải quyết được, đừng nói là một kẻ hậu bối, chẳng biết sống chết là gì.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu “hừ” một tiếng rồi nói:
- Sa mỗ muốn chúng ta bớt châm chọc nhau, cứ hạ thủ là sẽ rõ mọi chuyện. Đi!
Nói đoạn lão phất bạch y rồi tung người lên bờ cát tựa như bóng bạch vân. Lão đại Chu Kỳ trong Liêu Đông nhị lão cũng phóng theo, thân thủ chao lượn như một con hải âu. Tiếp theo là Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm, Nam Hoài Nhân, Thương hải khách Kiều Côn cũng lần lượt tung người lên bờ. Thân thủ của bọn họ đều khinh linh ảo diệu, trong năm lão thì Kiều Côn xem ra là nhân vật yếu hơn cả.
Sau khi lên bờ thì Kiều Côn khẽ nói:
- Tại hạ thấy chúng ta nên tản ra thôi, tại hạ cùng Sa lão ca đi trước, thế nào?
Chu Kỳ gật đầu, nói:
- Có lý, chúng ta đi thôi!
Lời vừa dứt thì song thủ của lão phân ra, thân hình như một con thương ưng bốc lên hạ xuống, thoáng chốc thì đã khuất dạng vào bóng tối.
Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm nhìn qua sư huynh kết nghĩa Sa Thiên Cừu rồi cất giọng thâm trầm nói:
- Huynh đệ chúng ta cùng đi nhé.
Sa Thiên Cừu đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Không cần, ngươi cũng không tin ta sao?
Thượng Hòa Âm lạnh lùng nói:
- Sư huynh phải cẩn thận mới được. Theo đệ thấy, nếu thiếu niên đó không có võ công kinh thế hải tục thì làm sao có thể sống cô độc trên hoang đảo này?
Sa Thiên Cừu biết vị sư đệ của mình tuy cũng có thủ đoạn âm độc không kém mình, nhưng bình sinh hành sự lại cẩn thận và hiệu quả hơn mình nhiều, vì vậy, lão do dự một lát rồi cười nhạt, nói:
- Ta hận là Liêu Đông nhị lão đã xem huynh đệ bọn ta không ra gì nên mới phải tranh khẩu khí như vậy, ngươi đã không yên tâm thì tốt nhất là hãy ngầm theo sau ta.
Thượng Hòa Âm khẽ gật đầu, lão chỉ lắc người một cái thì thân hình đã ở ngoài xa hơn trượng. Nam Hoài Nhân cũng đã ẩn thân vào bóng tối.
Lúc này trên bờ cát chỉ còn lại Thương hải khách Kiều Côn và Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu. Chẳng biết thế nào mà trong lòng Kiều Côn cảm thấy vô cùng khẩn trương, lão ngập ngừng một lát rồi nói:
- Sa lão ca, không phải tại hạ nói chơi, nhưng đích thực là tiểu tử này không dễ đối phó, lão ca chớ khinh xuất.
Sa Thiên Cừu phá lên cười một tràng, Kiều Côn lo sợ nên chụp lão ta kéo qua một bên. Sa Thiên Cừu ngạc nhiên hỏi:
- Làm gì thế?
Kiều Côn nhìn trái nhìn phải rồi nói:
- Cẩn thận! Tại hạ không sợ gì khác mà chỉ sợ hắn nghe thấy thôi. Tiểu tử này vô cùng tinh minh, hắn lại quen thuộc địa hình xung quanh đây hơn chúng ta, nếu hắn tìm một nơi ẩn nấp thì chúng ta tìm một đời cũng tìm không ra.
Mấy lời này quả nhiên là hù được Sa Thiên Cừu, lão trầm giọng nói:
- Hắn ở gần đây à?
Kiều Côn đưa tay chỉ tới trước rồi nói:
- Có nhìn thấy không? Qua tảng đá lớn kia là đến nơi rồi.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu gật gật đầu, dưới ánh trăng soi chiếu phần thịt lồi nơi vết sẹo trên mặt trông thật rùng rợn, chòm râu dê của lão khẽ phất phơ trong gió.
Lão quét mục quang nhìn tứ phía một lúc rồi lại gật đầu, nói:
- Đi!
Lời chưa dứt thì thân hình đã vút đi như một mũi tên, chớp mắt đã vượt qua tảng đá lớn. Kiều Côn tuy cũng lập tức theo sau nhưng thân thủ chậm hơn nhiều. Sau khi vượt qua tảng đá thì đã có thể thấy một cửa thạch động hiện ra rõ ràng.
Đi tới trước một đoạn nữa thì thấy gốc liễu sum xuê tỏa bóng. Kiều Côn chỉ tay vào và nói:
- Ngay phía sau hai gốc liễu đấy.
Nói đoạn lão cắn chặt môi, tựa như đang nghĩ tới tình hình chịu nhục ba lần trước, hồi lâu sau lão mới nói tiếp:
- Tại hạ đi trước dụ hắn ra, Sa lão ca phải lập tức tiếp ứng tại hạ nhé, nếu chậm trễ thì e rằng tại hạ không cầm cự được lâu.
Sa Thiên Cừu “hừ” một tiếng rồi nói:
- Kiều huynh đi đi, nếu tiểu tử đó không bại dưới hai mươi chiêu Nhật Nguyệt Song Luân của tại hạ thì xem như tại hạ thua hắn.
Kiều Côn ngẩn người, lời của Sa Thiên Cừu vừa nói khiến cho lão vô cùng lo lắng, lão thầm nghĩ:
- “Ngươi cũng quá ngông cuồng rồi!” Tuy nghĩ thế nhưng một ý nghĩ khác chợt hiện ra trong đầu lão, lão cảm thấy tuy mình quen biết Sa Thiên Cừu đã lâu nhưng cũng chưa rõ trình độ võ công của lão cao thấp thế nào. Có thể trình độ võ công của lão ta đích thực là kinh thế hãi tục, nếu không thì làm sao lão ta lại dám khinh địch như vậy?
Nghĩ thế nên lòng lão bất giác cao hứng vô cùng, hơn nữa dù Sa Thiên Cừu không phải là địch thủ của Giang Hải Phong thì phía sau cũng còn có Liêu Đông nhị lão và Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm tiếp ứng nữa. Mấy người này đều là cao thủ nhất đẳng, thành danh trên giang hồ nhiều năm. Giang Hải Phong dù lợi hại đến cở nào nhưng đơn thân độc mã thì cũng nan địch tứ hùng. Càng nghĩ Kiều Côn càng thêm can đảm, lão gật đầu chào Sa Thiên Cừu rồi tung người phóng đi về phía thạch động.
Khi còn cách thạch động hai trượng thì lão dừng bước, Kiều Côn định lên tiếng gọi, nhưng ngay lúc đó có một giọng lạnh lùng từ trong thạch động truyền ra:
- Kiều Côn, quả nhiên là lão, tại hạ đợi bọn lão đã lâu rồi.
Thương hải khách Kiều Côn vừa nghe thì chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh từ đốt tận cùng của xương sống chạy ngược lên, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lão vừa lui ra sau hai bước thì đã thấy Giang Hải Phong như mãnh long xuất động, thân hình chàng lướt ra như tên bay. Chàng dừng bước trước mặt Kiều Côn và mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, tuyệt không giống những lần trước.
Chàng hướng mục quang nhìn lên tảng đá lớn và từ từ nói:
- Vị bằng hữu nào ở trên đó, xin mời xuống đây luôn, không cần phải trốn nấp như vậy.
Kiều Côn gượng cười, nói:
- Ngươi đã nhìn thấy thì càng tốt. Giang Hải Phong, hôm nay chính là lúc bọn ta tranh sinh tử tồn vong với ngươi đây.
Giang Hải Phong cười sang sảng rồi nói:
- Lão cũng xứng ư?
Kiều Côn đỏ mặt, lão nói:
- Cố nhiên ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng...
Nói đến đây thì Sa Thiên Cừu đã cất tiếng hú dài, liền theo đó là một bóng bạch y vứt lên không trung. Chớp mắt, lão ta đã hạ người xuống bên cạnh Kiều Côn, nơi hạ thân vừa vẹn ngang hàng với Kiều Côn, tuyệt không chồm tới trước hoặc lùi ra sau. Lão cung thủ chào Giang Hải Phong và cười nhạt, nói:
- Ngưỡng mộ võ công cái thế của các hạ đã lâu. Hôm nay Sa Thiên Cừu này đến bái phỏng và thỉnh giáo vài cao chiêu của các hạ.
Giang Hải Phong cũng hơi kinh ngạc trước kỳ hình quái trạng của đối phương, chàng thản nhiên mỉm cười và nói:
- Tại hạ chẳng qua là một hàn sĩ mượn nơi này tu thân, tại sao anh hùng tứ phương lại không dung cho tại hạ, chẳng hay các vị có ý gì?
Từ lúc Giang Hải Phong xuất hiện thì Sa Thiên Cừu đã tập trung tinh thần chú ý đến thân thủ của chàng, lão thấy thái độ ung dung và tinh hoa ẩn hiện của chàng thì biết thiếu niên này quả nhiên là nhân vật không tầm thường.
Lúc này lão cũng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Sa mỗ đến đây chỉ thuần túy thỉnh giáo võ công, thắng bại cũng chẳng có ý nghĩa gì, tỉ thí xong thì tại hạ lập tức ra đi. Lẽ nào các hạ cho rằng Sa mỗ không đủ tư cách thỉnh giáo?
Giang Hải Phong quét mục quang nhìn qua dung diện của Sa Thiên Cừu rồi cười nhạt, nói:
- E rằng không đơn giản như vậy.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu khẽ chau mày, hai tròng mắt quái dị không ngừng chao động, lão cười hì hì rồi nói:
- Thời gian không còn sớm, nếu các hạ biết điều thì tốt nhất là chúng ta nhanh chóng xuất thủ phân cao thấp thôi.
Giang Hải Phong gật gật đầu, chàng nhìn qua Kiều Côn rồi nói:
- Thế nào, lão cũng hứng thú tham gia trò chơi này sao?
Kiều Côn gượng cười, nói:
- Một mình Sa lão ca cũng đủ phát lạc ngươi rồi, tiểu tử, ngươi đã chết đến nơi mà còn ngông cuồng như vậy sao? Thật là thứ không biết sống chết.
Nói đoạn lão tung người ra sau hơn trượng rồi lớn tiếng nói tiếp:
- Sa lão ca, nơi này rộng rãi hơn, lão ca hãy đến đây để phát lạc hắn.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu nhìn Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Mời!
Lời chưa dứt thì lão ngã ngửa người búng một cái thân hình đã lui ra sau hơn trượng. Lão vừa quay người lại định xuất chiêu thì đột nhiên nghe sau lưng có tiếng cười nhạt, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng:
- Nơi này quả nhiên là không tệ.
Sa Thiên Cừu quay người lại thì đã thấy Giang Hải Phong đứng trước mặt từ lúc nào rồi, thần thái ung dung nhưng không kém uy phong. Tốc độ thân pháp nhanh như vậy khiến cho một nhân vật cuồng ngạo như Sa Thiên Cừu cũng bất giác toát mồ hôi lạnh. Bởi lẽ, với trình độ nhãn lực như lão mà cũng không phát hiện được đối phương dịch chuyển như thế nào, nếu xuất chiêu động thủ thì xem như lão thua là cái chắc.
Vậy thì bảo làm sao lão ta không kinh ngạc? Nhất thời dường như lão ngẩn người như pho tượng.
Cũng may, bình thời thì hình dáng như thi thể cương cứng của lão đã giống như người phát ngẩn rồi, sau một hồi phát ngẩn thì lão phá lên cười một tràng rồi nói:
- Họ Giang kia, ngươi không cần đe dọa, cứ tận lực thi triển tuyệt kỹ của ngươi đi, xem thử có làm gì được Sa Thiên Cừu ta không!
Tuy miệng nói nhưng song mục của lão luôn chú ý đến động tĩnh của đối phương.
Nhưng Giang Hải Phong lại thản nhiên mỉm cười, nói:
- Xưa nay tại hạ không quen phát chiêu trước, nếu lão sợ thì xin tự nhiên, tại hạ quyết không ngăn cản.
Vừa nói chàng vừa xoay xoay thanh kiếm gỗ, tựa hồ như không quan tâm đến đại địch trước mắt.
Lúc này, thân hình cương cứng của Sa Thiên Cừu chợt run lên, lão trấn định tinh thần rồi quát lớn một tiếng:
- Được!
Lời chưa dứt thì thân hình đã tung lên lơ lửng trên không, đôi quái trảo phát ra hai đạo mãnh lực đánh thẳng vào người Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong vẫn ung dung không chút vội vàng, chàng chỉ khẽ bước qua trái nửa bước, thân hình hơi rùn xuống, thanh kiếm gỗ từ dưới hướng lên trên rồi khẽ bạt qua phải.
Nói ra cũng kỳ quái, thế công của Sa Thiên Cừu nhanh như vậy nhưng bỗng chốc lại loạn tay loạn chân trước thế thủ bình thường của Giang Hải Phong. Lão không chờ song chưởng xuất hết kình lực mà đã vội vàng lăn người trên không rồi hạ xuống ngoài xa bảy thước.
Thân hình vừa trụ vững thì sắc diện đã nhăn nheo như một thi thể chết ba ngày, lão rung giọng nói:
- Hảo tiểu tử, thuật chưởng nhãn của ngươi không qua mắt lão phu đâu, để lão phu lộ vài môn công phu lợi hại cho ngươi xem nhé.
Trong lúc lão nói thì Giang Hải Phong vẫn xoay xoay thanh kiếm gỗ trong tay, thần thái ung dung mỉm cười. Sự lãnh ngộ trong tĩnh lặng nhiều năm qua đã giúp chàng thể hiện được sự diệu dụng của bốn chữ:
dĩ tĩnh chế động.
Còn Sa Thiên Cừu tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng lòng không khỏi kinh ngạc, vì thế vung kiếm gỗ của Giang Hải Phong vừa rồi đã chỉ đúng vào chỗ yếu nhất trong chưởng thức của lão. Nếu lão không kịp thời thối lui thì e rằng đã đại bại rồi.
Lão bước vào giang hồ đã mấy mươi năm, thân kinh bách chiến, nhưng thái độ ung dung trầm tĩnh trong lúc đối địch như thế này thì lão mới gặp lần đầu. Lúc này lão chợt hối hận là mình đã tranh giành xuất thủ trận đầu, nếu bại dưới tay thiếu niên vô danh này thì từ nay về sau lão còn mặt mũi nào mà bôn tẩu giang hồ? Nhưng việc đã đến nước này thì còn nói gì được nữa? Thế là lão tung người lên lần thứ hai, khoảng cách giữa lão và Giang Hải Phong chừng sáu bảy thước, bỗng nhiên thân hình lão xoay qua phải rồi liên tiếp xuất chưởng đánh vào mạn sườn trái của đối phương.
Không chờ chưởng lực xuất ra thì lão lại chuyển qua bên trái, thủ pháp dương đông kích tây này được lão thi triển vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như một cơn gió lốc.
Thân hình vừa xoay chuyển qua trái thì hữu chưởng lập tức mãnh xuất một chiêu Bạch Vân Thám Thủ. Ngũ chỉ trương ra, nội lực theo các đầu ngón tay mà xuất.
Nếu để lão đánh trúng chiêu này thì đừng nói là thân thể huyết nhục của Giang Hải Phong không chịu nổi, mà ngay cả một tảng đá xanh rắn chắc cũng lập tức vỡ vụn.
Nhưng sự thực lại ngoài tiên liệu của con người, trong mắt Giang Hải Phong thì thủ pháp lợi hại kia dường như cũng chỉ là một chiêu bình thường. Chàng hoành ngang kiếm gỗ trước ngực rồi khẽ xuất ra, mũi kiếm vạch nửa vòng cực kỳ ảo diệu, phong bế toàn bộ thế công của đối phương.
Sa Thiên Cừu rất tin tưởng ở chiêu Bạch Vân Thám Thủ của mình nhưng chưởng lực chưa chạm được vào người đối phương thì đã bị đẩy bật ra. Vì thế kiếm do kiếm gỗ của Giang Hải Phong vạch ra có mang theo một đạo kình lực uy mãnh cực kỳ, đồng thời mũi kiếm còn nhằm vào yếu huyệt trên người Sa Thiên Cừu, đó là Tang Môn Huyệt, cách mạng sườn bên phải của lão chừng ba phân.
Lúc này Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu mới thật sự nếm mùi lợi hại của đối phương, lão kêu thét lên một tiếng, thân hình lộn trên không rồi hạ xuống bên kia tảng đá. Lão phát ra một tràng cười quái gỡ rồi nói:
- Hảo tiểu tử, đây là do ngươi tự tìm cái chết đấy thôi!
Nói đoạn, lão lùi ra sau một bước, thân hình hơi rùn xuống, song thủ cùng mò vào thắt lưng. Đột nhiên nghe “choang” một tiếng, trong tay Sa Thiên Cừu đã có thêm một đôi binh khí hình tròn kỳ hình quái trạng, màu sắc đen bóng. Hai binh khí hình tròn này một lớn một nhỏ, tuy màu sắc đen tuyền nhưng khi vung lên lại lấp lánh ngân quang.
Sa Thiên Cừu nắm chặt Nhật Nguyệt Song Luân trong tay rồi tung người tới trước, đôi binh khí chập vào nhau phát ra tiếng kêu chói tai, trong chốc lát khuôn mặt vốn quái dị của lão ta cũng xuất hiện đầy nếp nhăn. Lão ta cười ha hả một tràng rồi nói:
- Tiểu tử, ngươi dám tiếp vài chiêu đôi binh khí này của lão phu không?
Giang Hải Phong cười nhạt, chàng giơ thanh kiếm gỗ lên và nói:
- Lão không dùng binh khí thì còn có thể sống thêm được vài canh giờ, nhưng đã xuất binh khí thì lão đến lúc chết rồi!
Lời vừa dứt thì song mục của chàng chợt hiện tinh quang, ánh mắt đầy tử khí xạ lên người Sa Thiên Cừu.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu chợt rùng mình, lão cười nhạt rồi nói:
- Chúng ta thử xem, ai là kẻ đến lúc chết.
Nói đoạn, thân hình lão đột nhiên bốc lên, lão chỉ dùng mũi chân phải điểm xuống mặt cát, Nhật Nguyệt Song Luân chợt bắn tới trước, thế công nhằm vào giữa ngực Giang Hải Phong.
Võ công của lão nhân này quả nhiên là bất phàm, lúc động thủ vô cùng linh hoạt.
Giang Hải Phong không dịch động mà chỉ ngửa người ra sau, thế nhưng Sa Thiên Cừu biết là chiêu của mình đã đánh hụt. Lão vận sức vào song thủ rồi thân hình xoay chuyển nửa vòng, đúng vào bên trái của Giang Hải Phong. Kế đó, nghe lão quát lớn một tiếng:
- Tiếp chiêu!
Nhật Nguyệt Song Luân một trước một sau cùng phát hai vòng hào quang, kèm theo đó là hai đạo kình lực uy mãnh đánh vào mạn sườn Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong chống kiếm gỗ xuống đất, thân hình đột nhiên tung lên không.
Nhật Nguyệt Song Luân mang theo kình phong lướt qua “vù vù”, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Sa Thiên Cừu không ngờ thủ pháp nhanh như vậy mà vẫn đánh hụt, phản ứng của đối phương quả thật là tuyệt nhanh. Sa Thiên Cừu dịch chân trái tới trước một bước, song luân lại xuất ra một chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên, hai đạo kình phong nhằm đánh vào song cước của Giang Hải Phong.
Chợt nghe “choang” một tiếng, kiếm gỗ của Giang Hải Phong va chạm vào song luân của đối phương. Chàng mượn lực va chạm để tung người lên cao rồi lướt ra ngoài xa hơn trượng. Mũi chân vừa chạm xuống mặt cát thì thân hình lập tức xoay chuyển như một con quái xà, kiếm gỗ trong tay mang theo một đạo kình phong từ trên đánh xuống. Tốc độ xuất kiếm nhanh như chớp, thế công nhằm vào trước ngực Sa Thiên Cừu mà bổ tới. Thời gian, phương vị đều rất thích hợp, tựa như sau lưng chàng cũng có mắt.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu kinh hãi không thôi, cũng may lão là nhân vật từng trải giang hồ, kinh nghiệm đối địch phong phú nên song luân liền chập lại rồi vung tới trước phong bế thế công của đối phương. Thế nhưng song luân của lão chẳng những không thể đánh gãy kiếm gỗ của Giang Hải Phong mà ngược lại hai vai của lão bị chấn lực làm cho tê điếng, đôi binh khí trong tay cũng phát nóng như bị lửa thiêu.
Đến lúc này Sa Thiên Cừu mới biết võ công của thiếu niên trước mặt quả nhiên là kinh thế hãi tục, chẳng tránh Thương hải khách Kiều Côn nhắc đến chàng thì kinh tâm khiếp đảm.
Nhưng từ lúc ra khỏi thạch động thì Giang Hải Phong đã hạ quyết tâm là không để cho một kẻ xâm phạm nào còn sống trở về. Thanh kiếm gỗ của chàng lại vung lên một lần nữa như hoàng hạc tung cánh.
Lúc này Sa Thiên Cừu thấy thân hình đối phương bốc lên thì đâu dám chậm trễ, hai chân lão lập tức trược trên mặt cát, dùng thân pháp Hàm Đan Học Bộ lướt qua phải bảy bước. Lão ta cho rằng cơ hội không đến lần thứ hai nên cười nhạt một tiếng, song luân chập vào nhau rồi một trước một sau xuất chiêu Xảo Đả Thiên Tinh, đánh thẳng vào nơi Giang Hải Phong vừa hạ thân xuống.
Chiêu thức nhanh như chớp, song luân một trên một dưới đánh vào thượng và hạ bàn, nguyệt luân phát hàn quang lấp lánh dưới ánh trăng.
Giang Hải Phong chau mày rồi chợt rùn người xuống, kiếm gỗ đẩy ra, thế kiếm đi được nửa đường thì bỗng hóa thành hai bóng kiếm ảnh. Chiêu thức của Sa Thiên Cừu nhanh như vậy nhưng vẫn bị kiếm gỗ của Giang Hải Phong đánh văng ra, nhất thời toàn thân lão để hở trống không.
Đến lúc này thì Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu, một nhân vật tung hoành mấy mươi năm trên giang hồ đã kinh khiếp mà biến sắc, miệng kêu thất thanh một tiếng.
Lão liều mạng bước trên cát, dùng thân pháp Kim Lý Dảo Xuyên ngã người ra phía sau.
Thế nhưng Giang Hải Phong đã không để cho lão ta thoát thân. Thân hình Sa Thiên Cừu vừa xuyên ra ngoài hơn trượng thì đã thấy một bóng đen lấp lánh trước mắt, cùng lúc đó thanh kiếm gỗ cũng điểm thẳng tới.
Sa Thiên Cừu chưa kịp đứng vững thì đã cảm thấy một đạo hàn khí như lãnh tiễn bắn tới. Lão ta chỉ kịp kêu “hự” một tiếng rồi ngã ra cát.
Ngay lúc đó, đột nhiên trong bóng tối bên cạnh có một tiếng quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi dám à?
Tiếng quát chưa dứt thì “rẹt” một tiếng, một mũi Tang Môn Đinh bắn thẳng về phía Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng rồi đột nhiên xuất tả thủ, chàng dùng hai ngón tay vung lên không, thoáng cái đã bắt gọn mũi ám khí.
Nói thì chậm nhưng diễn biến tại đương trường xảy ra cực nhanh, khi mũi ám khí vừa phát ra thì trong bóng tối cũng có hai bóng người cùng phóng ra.
Đó chính là Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm và Thương hải khách Kiều Côn.
Hai lão này từ hai hướng khác nhau, nhưng thấy Sa Thiên Cừu ngộ hiểm thì cùng xuất hiện một lúc.
Thượng Hòa Âm vì thủ túc tình thâm nên lập tức phát Tang Môn Đinh, nhưng không ngờ vị nghĩa huynh đồng sinh cộng tử, một bước không rời của lão, đã hồn quy địa phủ, vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa.
Thượng Hòa Âm đã ngầm nhận ra thiếu niên này quả nhiên là một nhân vật cực kỳ lợi hại, và lão cũng sớm lo lắng cho sư huynh mình, đang lúc chờ thời cơ xuất thủ trợ chiến, nhưng không ngờ đã muộn một bước.
Bạch Vô Thường Sa Thiên Cừu bị luồng hàn khí từ kiếm gỗ của Giang Hải Phong đâm trúng vào tâm, hiện tại đã trở thành người thiên cổ.
Thượng Hòa Âm sử dụng một thanh kiếm có hình dạng giống trường xà, khi ám khí vừa xuất thủ thì thanh kiếm của lão cũng đã nằm trong tay.
Lão ta quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi tìm cái chết rồi!
Lời chưa dứt thì kiếm đã vung tới trước, thế kiếm nhằm vai phải của Giang Hải Phong mà bổ tới. Ngay lúc đó chợt nghe Thương hải khách Kiều Côn hốt hoảng kêu lên:
- Không xong rồi, Sa lão ca đã tắt thở.
Thượng Hòa Âm đã xuất kiếm nhưng nghe vậy thì chẳng khác gì sét đánh bên tai.
Lão vội thu kiếm, tung người ra sau rồi lướt đến chỗ Kiều Côn và Sa Thiên Cừu. Lão run giọng hỏi:
- Sư... huynh của ta thế nào?
Kiều Côn cũng ngẩn người, lão ấp úng nói:
- Sa lão ca đã... đã chết rồi.
Thượng Hòa Âm chao đảo thân người, suýt ngã nhào ra đất. Ngay lúc đó lại có một bóng người bay lướt qua đầu lão. Người này mặc hắc bào rộng thùng thình, từ trên cao hạ xuống nhưng không nghe một tiếng động nhỏ. Sau khi hạ thân thì người này vội khoát tay và nói:
- Ngừng tay! Ngừng tay!
Thượng Hòa Âm giật thót người, lão ngước mặt nhìn lên, thấy người xuất hiện là Nam Hoài Nhân thì liền nói bằng giọng bi phẫn:
- Nam lão ca tránh ra đi, nghĩa huynh của ta đã chết rồi.
Nam Hoài Nhân nghe vậy thì kinh ngạc đến độ phải ngẩn người, lão lắp bắp hỏi:
- Chết... chết rồi sao? Không thể được.
Lúc này Kiều Côn đã mắt hết can đảm, lão lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái là toàn thân Sa lão ca không thương tích, không biết đối phương điểm trúng nơi nào?
Thượng Hòa Âm cười một tiếng thê lương rồi nói:
- Việc đã đến nước này thì còn việc gì hay ho để nói nữa.
Lão trừng mắt nhìn Giang Hải Phong ở ngoài xa hơn trượng và chỉ thanh kiếm hình trường xà tới trước rồi nói:
- Tiểu tử... Ngươi thật là tàn độc. Rốt cuộc nghĩa huynh của ta có thâm thù đại hận gì với ngươi mà ngươi hạ độc thủ như vậy?
Lời vừa dứt thì thân hình lão cũng tung tới trước, trường kiếm vung ra, nhằm thẳng vào yết hầu của Giang Hải Phong mà xuất chiêu.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng, mục quang lạnh lùng quét nhìn qua đương trường rồi vung thanh kiếm gỗ lên “soạt” một tiếng, thân hình Thượng Hòa Âm lập tức loạng choạng lui ra sau ba bốn bước.
Nam Hoài Nhân vội kêu lớn:
- Thượng huynh hãy khoan hạ thủ.
Thượng Hòa Âm quay người lại cười nhạt, nói:
- Lẽ nào ngươi muốn giảng hòa với hắn?
Nam Hoài Nhân bước lên trước mấy bước rồi khẽ nói:
- Thượng huynh, võ công của tiểu tử này cao thâm khôn lường, không phải tại hạ làm giảm uy phong của bọn ta, nhưng quả thực trong mấy người bọn ta, chẳng có ai là đối thủ của hắn.
Thượng Hòa Âm lại cười nhạt rồi nói:
- Như vậy, đại ca của ta...
Nam Hoài Nhân hạ thấp giọng nói:
- Thượng huynh chớ vội, theo tại hạ thấy thì chuyện này chỉ có thể đấu trí chứ không thể đấu lực.
Thượng Hòa Âm liền hỏi:
- Ý của các hạ là...
Nam Hoài Nhân cười nhạt, nói:
- Trước tiên tại hạ sẽ dụ hắn, Thượng huynh thừa cơ trong lúc hắn không đề phòng...
Thượng Hòa Âm nghe vậy thì ngớ người, Nam Hoài Nhân nói tiếp:
- Việc đã đến nước này, cũng chẳng cần suy nghĩ hay kiêng kỵ gì nữa, nếu không thì e rằng mối thù của lệnh huynh...
Thượng Hòa Âm cắn chặt răng và gật đầu. Nam Hoài Nhân liền nhìn Giang Hải Phong thì thấy chàng vẫn đứng ở ngoài xa hơn ba trượng, thanh kiếm gỗ trong tay, mũi kiếm cắm xuống mặt cát, thần thái không vui không giận, tuy nhiên song mục vẫn chú ý nhìn về phía trước không chớp mắt.
Nam Hoài Nhân trong Liêu Đông nhị lão còn có trác hiệu là Hắc Yêu Hồ, tính tình cực kỳ âm hiểm, đặc biệt là Độc Sa Chưởng của lão đã luyện được tám thành hỏa hầu. Nhưng đêm nay, sau khi lén xem võ công của Giang Hải Phong thì lão đã kinh tâm động phách. Tâm cơ của lão chớp động nên lão mới nghĩ ra độc kế đánh lén, tuy nhiên lão thừa biết dù đánh lén cũng là chuyện khá mạo hiểm. Do đó, lão mới bảo Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm làm chuyện mạo hiểm này, bản thân lão sẽ tùy cơ mà hành sự.
Lão hắng giọng rồi bước lên trước, cung thủ và nói:
- Công lực của các hạ quả nhiên là bất phàm, lão phu vô cùng khâm phục, chẳng hay lệnh sư của các hạ là vị cao nhân nào, có thể cho bọn lão phu biết không?
Giang Hải Phong cười nhạt,nói:
- Lão là ai?
Nam Hoài Nhân lại tiến lên trước hai bước, thân hình lão vừa đủ che tầm nhìn của đối phương, cùng lúc đó Thượng Hòa Âm cũng nhanh chóng ẩn thân vào bóng tối.
Nam Hoài Nhân cười hì hi, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần hỏi lão phu là ai, chung quy là chúng ta chẳng có hận thù gì, dù có thì cũng chẳng phải là không thể hóa giải, đúng không?
Lão ngừng một lát rồi chỉ tay qua Kiều Côn và tiếp lời:
- Chẳng qua là vì Kiều Côn đại ca này thôi, bây giờ lão phu muốn điều giải cho hai người, từ nay về sau...
Lão hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp:
- Chúng ta đã không phải là kẻ thù của nhau thì tại sao không thể kết thành bằng hữu? Ý của tiểu huynh đệ ngươi thế nào?
Nhất thời Giang Hải Phong cũng không đoán được lão nhân này định giở trò gì, chàng cảm thấy vừa rồi mình hạ thủ quá nặng, khiến một người tử vong nên trong lòng rất hối hận. Vì thế, sau khi nghe Nam Hoài Nhân nói thì trong lòng chàng tuy có chút nghi ngờ, song không tránh khỏi bị xao động. Chàng mỉm cười,nói:
- Chuyện này do các vị tự chuốc lấy, còn trách ai được nữa? Việc tại hạ tĩnh tu trên hoang đảo này vốn chẳng liên quan gì đến các vị, bây giờ lão đã nói thế thì tại hạ đồng ý.
Chàng hạ thanh kiếm gỗ xuống và nói tiếp:
- Các vị hãy lập tức rời khỏi nơi này, tuyệt đối không được quay trở lại lần thứ hai.
Nói đến đây thì đôi mày kiếm của chàng chợt nhướng lên, song mục lấp lánh tinh quang.
Nam Hoài Nhân bất giác giật thót người, tuy có chút khiếp sợ nhưng lão này cũng là một nhân vật chưa đến Hoàng Hà chưa chịu thôi. Để đạt mục đích nào đó, lão ta thường bất chấp mọi thủ đoạn. Lão hắng giọng, tiến tới trước một bước nữa rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói thế là quá khách khí rồi, lão phu thực sự có hảo ý...
Giang Hải Phong bỗng nhiên trừng mắt, chàng lạnh lùng nói:
- Không cần phải đa ngôn, tại hạ không muốn kết giao bằng hữu với các vị.
Chàng vung thanh kiếm gỗ và cười nhạt nói:
- Mau đi thôi!
Nam Hoài Nhân liếc mắt nhìn quanh rồi cười hì hì, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi quá nóng tính rồi.
Giang Hải Phong cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa, đang lúc định xuất ngón hù dọa đối phương thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng kiếm phong ạp tới. Nhất thời chàng hiểu ngay đó là chuyện gì, thân người chàng đột nhiên trượt tới trước, kiếm gỗ cắm xuống mặt cát, thân hình xoay chuyển qua phải nhanh như chớp.
Thân pháp này nhanh đến độ Nam Hoài Nhân cũng không kịp thấy rõ chàng xoay người như thế nào.
Chỉ đáng thương cho Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm, vì ám kích bất thần nên lão ta bị rơi vào hiểm cảnh. Thanh kiếm hình trường xà của lão vốn đã xuất thủ đánh thẳng vào giữa lưng Giang Hải Phong, thân hình tất phải mất thế trụ. Mắt thấy diệu kế sắp thành công nên lòng lão vui mừng khôn tả, nào ngờ đối phương chỉ xoay người xuất kiếm nhanh như chớp. Thời gian, bộ vị tuyệt không sai mấy phân. Thượng Hòa Âm cảm thấy bóng người thấp thoáng trước mắt thì kiếm gỗ của đối phương đã sắp điểm tới tâm khảm huyệt trước ngực rồi.
Lão bất giác kinh hãi kêu thất thanh và vội vàng vận khí vào đan điền để xoay người, phản ứng và thân pháp của lão đích thực là nhanh vô cùng. Nhưng đáng tiếc đối thủ của lão có võ công quá cao, không thể nào lường được. Thân hình Thượng Hòa Âm vừa xoay nửa vòng thì kiếm gỗ của đối phương đã bức tới như sao xẹt, mũi kiếm điểm ngay vào tâm khảm huyệt của lão.
Thân hình Hắc Vô Thường Thượng Hòa Âm lơ lửng trên không, đột nhiên lão cảm thấy một luồng khí lạnh từ đốt tận cùng của xương sống chạy ngược lên, kế đó là toàn thân rơi bịch xuống đất. Ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra. Thanh kiếm hình trường xà cũng văng ra xa rồi cắm phập xuống cát.
Nam Hoài Nhân và Kiều Côn đứng bên cạnh thấy vậy thì hồn bay phách tán.
Bởi lẽ bọn họ đều biết Thượng Hòa Âm đã luyện công phu Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, vậy mà đối phương chỉ điểm nhẹ thanh kiếm gỗ thì đã vong mạng. Từ đó mà suy thì võ công của thiếu niên kêu bằng Giang Hải Phong này đích thực là siêu phàm nhập hóa, kinh thế hãi tục.
Cả hai đều không phải là kẻ ngu đần, sau một thoáng kinh hoàng thì phản ứng đầu tiên của bọn họ là:
chạy. Cả hai cùng tung người lên một lúc, một trái một phải chạy về hai hướng khác nhau.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng, rồi cũng tung người phóng đi, thân hình chàng nhô lên thụp xuống thì đã ngoài xa hơn trượng. Nơi hạ chân đúng vào chỗ sau lưng Kiều Côn, lão này cũng phát hiện có người sau lưng mình nên nhất thời mặt không còn một giọt máu.
Con người đã đến giữa sinh tử tồn vong thì dũng khí không thể không trỗi dậy, tựa như con dã thú bị dồn vào đường cùng. Tình thế của Kiều Côn lúc này cũng như vậy, lão quát lớn:
- Hảo tiểu tử!
Lời vừa phát ra thì người cũng quay lại, trường kiếm trong tay phát ra đánh “vù” một tiếng, một đạo bạch quang nhằm thân người Giang Hải Phong mà đánh tới.
Khoảng cách giữa song phương không đầy một thước. Kiều Côn thấy rõ trong đôi mắt lạnh lùng của Giang Hải Phong hình như đang chứa đầy nộ khí. Tuy nhiên lão cũng bất chấp tất cả, thành bại lúc này chỉ trong một chiêu, trường kiếm vừa phát ra thì tả chưởng của lão cũng vận đủ nội lực đánh ra một chiêu Tiểu Thiên Tinh.
Giang Hải Phong phá lên cười sang sảng, thân thủ của chàng đích thực là quỷ thần khôn lường. Trong lúc nguy cấp như vậy mà chàng vẫn ung dung tự nhiên như không. Trước tiên, chàng vung tả thủ lên, thế vung xảo diệu, nhanh và chuẩn xác vô cùng.
Hướng phản công của chàng nhằm vào mạch môn trên hữu thủ của Kiều Côn.
Tuy Kiều Côn đã vận đủ nội lực nhưng vẫn không thể dịch động một phần. Cùng lúc đó thì mũi kiếm gỗ của Giang Hải Phong đã điểm vào yết hầu của đối phương.
Thương hải khách Kiều Côn kêu lên thất thanh một tiếng, thân hình xoay nửa vòng rồi ngã lăn ra đất. Lão ta cũng giống như Tương Tây Nhị Quỷ Hắc Bạch Vô Thường, nhất thời khí huyết ngưng tụ Ở yết hầu làm bế đường hô hấp mà dẫn đến vong mạng.
Nam Hoài Nhân tuy đã chạy đi xa nhưng không lúc nào lão lại không chú ý theo dõi tình hình ở sau lưng mình. Tất nhiên là lão nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Kiều Côn, thậm chí lão còn thấy Kiều Côn ngã xuống.
Trong đời lão, thân kinh bách chiến, giết người vô số nhưng lúc này cũng nghĩ mỗi chữ:
sợ! Càng kinh sợ thì bước chân của lão càng tăng nhanh, lão chạy như ma đuổi, quỷ rượt ở phía sau. Khi đến gần bờ đá thì tung người bổ nhào tới. Vì lão biết thuyền buồm neo bên cạnh bờ đá này, chỉ cần lên được thuyền thì xem như đã thoát thân. Lão thầm nghĩ:
- “Có thể Phiến Thiên Chưởng Chu Kỳ đang chờ mình trên đó, dù hai huynh đệ không địch lại hắn thì cũng có nhiều hy vọng thoát thân hơn.” Đang lúc lão phi thân qua bờ đá thì chợt nghe một tiếng hú dài. Thanh âm từ trên bờ đá giáng xuống cùng một bóng người. Hắc Hồ Ly Nam Hoài Nhân kinh tâm táng đởm, lão vặn người lại và quát lớn:
- Xem đây!
Lời chưa dứt thì một loạt chấm đen phóng ra như bay, kình phong vù vù đánh thẳng vào bóng người kia.
Thủ pháp này là một loại tuyệt kỹ võ lâm, tên gọi là Xảo Đả Mãn Thiên Tinh, đặc biệt trong lúc kinh hãi nên Nam Hoài Nhân vận đủ mười thành công lực mà xuất thủ.
Mỗi mũi ám khí đều hàm chứa đầy kình lực, kình phong hợp lại thành một thanh âm chói tai.
Nam Hoài Nhân vừa phát ám khí thì thân hình cũng lập tức phóng lên thuyền buồm, tuyệt không dám chậm trễ. Nhưng đáng tiếc là lão vừa tới mép nước thì đột nhiên nghe tiếng cười nhạt ngay sau lưng, kế đó là giọng nói của Giang Hải Phong:
- Ám khí quả nhiên là lợi hại. Nhưng các hạ không thoát được đâu!
Nam Hoài Nhân là nhân vật kinh nghiệm phong phú và lão luyện, trong lúc khẩn trương như vậy nhưng vẫn có thể giữ được phản ứng căn bản. Chân phải của lão soạt tới trước, toàn thân như vụt bay qua phải, sau đó lão lăn mấy vòng dưới mặt cát. Cùng lúc, thuận tay lão bốc một nắm cát, quăng về phía Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong không ngờ lão ta lại giở thủ đoạn hạ lưu như vậy, chàng khẽ điểm mũi chân xuống đất và tung người lui ra sau hơn trượng.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc này, Nam Hoài Nhân tựa như con hồ ly bị thợ săn truy đến đường cùng, lão tung người lên mũi thuyền và lớn tiếng quát:
- Mau, nhổ neo!
Tên chèo thuyền nghe quát thì giật thót người, hắn vốn là một tên tiểu tặc thuộc hạ của Tương Tây Nhị Quỷ, bình sinh phụ trách việc thăm dò mua bán trên sông nước nên tính tình rất linh hoạt. Vừa rồi hắn thấy Nam Hoài Nhân từ trong bờ nhảy lên thuyền, nhưng lúc này lại thấy có thêm một bóng người lạ như từ trên trời giáng hạ xuống thuyền, người này cầm thanh kiếm gỗ trong tay và chỉ nói một tiếng:
- Dám!
Tên chèo thuyền kinh hãi vô cùng, hắn vội vung sào đánh xuống đầu Giang Hải Phong, nhưng đối phương chỉ vung kiếm gỗ thì chiếc sào lập tức gãy đôi.
Tên chèo thuyền vội chạy ra đuôi thuyền và lớn tiếng gọi:
- Nam đại gia, cứu mạng...
Chữ “mạng” vừa phát ra thì Giang Hải Phong đã lướt đến sau lưng hắn, chàng dùng mũi kiếm điểm huyệt rồi đẩy tên này vào chân cột buồm.
Nam Hoài Nhân chạy ra sau đuôi thuyền, lão vừa nhặt chiếc sào định dùng lực đẩy thuyền đi thì chợt cảm thấy tình thế bất ổn. Lão nắm chặt chiếc sào trong tay và cười nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi bức bách người thái quá rồi.
Lão thò tay vào thắt lưng giật mạnh một cái, tức thì trong tay đã có một chiếc Lăng Tử Thương lấp lánh ngân sắc. Thân thương được hình thành từ mười hai đốt ngân kim liên kết lại, mỗi đốt đều có hình dạng như đầu độc xà, chỉ khẽ động là phát ra tiếng kêu chói tai.
Sau khi lấy Lăng Tử Thương ra thì hình như Hắc Hồ Ly Nam Hoài Nhân đã biết là không còn khả năng thoát mạng nữa. Vì thế lão rất yên tâm liều một phen sinh tử với đối phương, thân hình lão hơi chồm tới trước, dùng tuyệt kỹ khinh công Hải Yến Lược Ba từ đuôi thuyền xông thẳng đến trước mũi. Đồng thời lão quát lớn:
- Nạp mạng đi thôi, tiểu tử!
Lời đến, người đến. Người đến thì thương cũng đến. Lăng Tử Thương mười hai đốt với chiêu Bạt Phong Bản Đả mãnh công từ trên không xuống đầu Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong chờ binh khí của đối phương còn cách đỉnh đầu chừng một thước thì mới vung kiếm gỗ bên hữu thủ lên, nhằm vào đốt thứ nhất của Lăng Tử Thương mà nhã kình lực. Tâm trạng của Nam Hoài Nhân lúc này đã như kinh cung chi điểu, lão đâu dám để Lăng Tử Thương va chạm vào kiếm gỗ. Do đó lão vội giật mạnh hữu thủ.
“Soạt” một tiếng, Lăng Tử Thương lập tức được thu hồi. Liền theo đó là chiêu thứ hai xuất ra, đó là chiêu Lãng Đả Kim Châu, trên dưới thân Lăng Tử Thương đều phát ra tiếng gió “vèo, vèo”, thế thương đánh thẳng vào thắt lưng của Giang Hải Phong.
Chiêu này cực kỳ nhanh và uy mãnh. Nhưng núi cao còn có núi cao, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, xem như hôm nay Nam Hoài Nhân đã gặp phải cao thủ cực kỳ lợi hại. Lăng Tử Thương của lão vừa xuất ra thì thân người của Giang Hải Phong xoay chuyển, trong lúc xoay chuyển, chàng búng tay một cái kêu “rắc” trúng vào đốt thứ ba của Lăng Tử Thương.
Cùng lúc đó, kiếm gỗ bên hữu thủ của chàng cũng áp chặt vào thân Lăng Tử Thương rồi gạt mạnh ra ngoài, miệng chàng quát lớn:
- Buông tay!
Nếu Nam Hoài Nhân không buông tay thì hữu thủ tất sẽ khó bảo toàn, nhưng một nhân vật lão luyện như lão thì cũng không cam tâm chịu thua dưới tay một thiếu niên.
Đột nhiên lão đẩy tả thủ ra ngoài và vận nội lực tích tụ mấy mươi năm vào tâm chưởng đang trong thế Tiểu Thiên Đả Hỏa, năm ngón tay hướng ra ngoài, miệng lão thét lên:
- Đánh!
Một luồng khí công nóng như lửa đang cuồn cuộn xông ra và ập về phía Giang Hải Phong.