Mười một giờ sáng, Tổ Pháp chứng vẫn luôn bận rộn giống như thường lệ. Vật chứng chất đầy một bàn, tất cả mọi người đều đang làm việc riêng của mình ở vị trí của họ, đối mặt với một loạt đồ vật trước mặt, sâu sắc cau mày, vắt hết trí não.
Cổ Trạch Sâm xuất hiện đúng vào thời gian ăn trưa nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
"Trời, tới giờ ăn trưa rồi, có cần siêng năng như vậy không?" Anh vui vẻ giơ đồng hồ đeo trên cổ tay lên, cười với mọi người.
"A Sâm!" Lâm Thinh Thinh vui vẻ bổ nhào vào vòng tay của bạn trai.
Mọi người nhìn thấy không thể trách cứ gì chỉ có thể mỉm cười.
Lương Tiểu Cương ngẩng lên từ trong đống hồ sơ ra thì biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười trêu chọc, "A Sâm, lại tới đón Thinh Thinh ăn trưa hả? Chúng tôi có phải cũng có phần hay không?"
Mọi người cũng nháo nhào theo đó: "Đương nhiên là nghe thấy ai cũng có phần hết!"
Lâm Thinh Thinh vô cùng hào phóng, không để tâm chút nào nói: "Được rồi được rồi, ai cũng có phần mà, không sót một ai!" Dù sao chi trả cũng không phải là tiền của cô.
Mà Cổ Trạch Sâm rộng lượng cười còn tràn đầy cưng chiều.
Cao Ngạn Bác lại tập trung vào cây dù mà Cổ Trạch Sâm đang cầm trên tay. "A Sâm, làm gì vậy? Bên ngoài trời nắng gắt như vậy, cậu còn cầm theo dù?"
"Anh không biết đâu, gần đây thời tiết ở Hongkong giống y ở Singapore, lúc thì mưa, lúc thì nắng gắt, hoàn toàn không biết đâu mà phòng. Cho nên, không mang theo dù là không được, phòng hờ bất trắc."
"A?" Cao Ngạc Bác ngạc nhiên đánh giá A Sâm, "Không giống con người của cậu nha. Trước giờ cậu luôn ra vẻ lắm mà, mưa gió cỡ nào cậu cũng đâu có cầm dù."
Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Thinh Thinh, miễn cưỡng giải thích: "Cây dù này là em lấy để cho Thinh Thinh xài. Bởi vì dạo này em ấy rất cực khổ, vừa phải đi làm vừa phải lo chuyện đám cưới, lỡ bị bệnh thì tính sao đây?"
Bọn họ vẫn luôn như vậy, giờ phút nào cũng đều phải thể hiện ngọt ngào.
Cao Ngạn Bác cảm thấy như bị chẹn họng, vô thức mà nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt, lại trở về dáng vẻ nghiêm túc trầm ổn thường ngày.
Cổ Trạch Sâm cũng không có để ý, anh nhìn một đống đồ vật lộn xộn trên bàn, không thể không hỏi: "Vẫn còn điều tra vụ án ở sân tập trận?"
"Đúng vậy." Lương Tiểu Cương trả lời. Cậu cầm lấy một túi bảo quản đồ vật, "Chìa khóa này của chú hề Diệp Chí Văn. Anh ta thật oan ức, vì tìm chiếc chìa khóa mà bị thương, bây giờ còn phải đợi xử xong mới có thể hoàn trả lại cho anh ta."
"Đưa cho tôi xem thử." Cổ Trạch Sâm cẩn thận lật xem chiếc chìa khóa mà Lương Tiểu Cương mới đưa, màu vàng, hình tròn, mặt trên có khắc hình mặt trời, vô cùng tinh xảo, hình ảnh mặt trời giống như lấp lánh phát sáng. Cổ Trạch Sâm cân nhắc, cái này không giống như chìa khóa làm ở nầy quầy ngoài đường, có vẻ giống như huy chương. Hơn nữa, hình mặt trời này, nhìn thấy có chút quen mắt.
Có lẽ, có thể tra được cái gì đó.
"Cho tôi mượn máy vi tính dùng chút."
Đảo mắt một cái, A Sâm dường như nghĩ tới điều gì liền tập trung tìm kiếm tư liệu trên mạng. Cao Ngạn Bác xoay người lại, hỏi Lương Tiểu Cương: "Tiểu Cương, lúc em nhặt được xâu chìa khóa này trời bắt đầu mưa có phải không?"
Lương Tiểu Cương hồi tưởng lại một chút, "Chưa."
Cao Ngạn Bác nhíu mày, lặng lẽ cầm lấy cây dù A Sâm mang đến, suy nghĩ, sau đó nói với người khác, "Jacky, cậu giúp tôi kiểm tra thời tiết và lượng mưa phân bố vào hôm Vương Chính Hồng bị giết."
Không lâu sau đó, Jacky đem đến hồ sơ vừa mới in ra. Cao Ngạn Bác xem phần hồ sô này bỗng dưng hai mắt sáng ngời. Trùng hợp lúc này Cổ Trạch Sâm ngồi trước máy vi tính cũng hào hứng kêu lên, hai người bọn họ trao đổi cái nhìn với nhau.
"Diệp Chí Văn đã nói dối."
*********
Trong văn phòng Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án.
Lương Tiểu Nhu mở máy vi tính lên, xem tài liệu lưu trữ, nhưng ánh mắt vô thức lại rơi vào hai món đồ nằm trong góc bên trái trên bàn.
Một là chocolate tối hôm đó Ngạn Bác đưa cho cô, còn một cái là gà mên canh xương hầm mà sáng nay cô đã dậy sớm để làm vì người nào đó nói uống sẽ tốt cho xương cốt.
Tay cô từ từ duỗi về phía trước, giống như muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng khi chạm trúng thì liền dừng lại.
Hộp chocolate đó chỉ mới ăn có một viên, cô thật sự không thích ăn, vốn là hôm nay đem tới Sở cảnh sát cũng là để chia cho mọi người ăn, dù sao đây cũng là loại chocolate nổi tiếng. Nhưng cả buổi sáng bận rộn công việc nên cũng quên mất. Mà món canh xương hầm này, ngoài ý muốn lại là làm theo chỉ thị của ba cô. Khi ông ấy biết được, món canh này là hầm cho ân nhân cứu mạng của con gái mình, thì lại nhiệt tình một cách bất ngờ. Không chỉ luôn ở bên giúp cô hầm canh, còn hỏi cô có muốn mua quà gì để tặng hay không.
Ba cô nói, ơn nghĩa dù chỉ nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp. Huống chi, đây là ơn cứu mạng, càng cần phải báo đáp người ta thật tốt mới phải.
Báo đáp? Bây giờ cô làm những việc này là để báo đáp sao?
Còn về chuyện hành động đột ngột của Ngạn Bác tối đó, cô đã phản ứng rất xấu hổ, tối đó khi trở vể cô cũng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không có một câu trả lời thỏa đáng.
Haizz, tự mình cũng cảm thấy hôm đó giải thích với anh như vậy thật quá vô lý và buồn cười. Mà khi ấy, cơ thể mình tự nhiên phản ứng như vậy. Không có cách nào giải thích, cũng không thể giải thích được.
Còn nữa, vì sao khi cô cho rằng Ngạn Bác sẽ cầu hôn cô, cảm giác ở trong lòng lại không phải là cảm xúc phấn khích hạnh phúc, vui vẻ như điên mà một người bạn gái bình thường nên có? Vì sao khi cô biết đó chỉ là một sự hiểu lầm, phản ứng đầu tiên sâu thẳm trong lòng cô lại là nhẹ nhõm?
Trước đây nói còn có thể hiểu được, là bởi vì cô vẫn nghiện công tác, không thích sự ràng buộc của hôn nhân. Vậy còn sau này thì sao?
Nguyên nhân là ở mình sao? Hay là có liên quan đến người khác?
Nhiều câu hỏi cứ luẩn quẩn ở trong lòng, càng nghĩ càng rối, giống như biến thành một cái gút thắt.
Lương Tiểu Nhu ngăn lại mình tiếp tục suy nghĩ, nỗ lực lấy lại tinh thần quay trở lại với vụ án.
Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đến tìm Lương Tiểu Nhu là để chia sẻ thông tin mới tìm thấy.
Cao Ngạn Bác vẫn cảm thấy giữa anh và bạn gái gần đây có chút lạ, giống như so với trước đây đã thiếu đi cái gì đó, hay là vẫn luôn như vậy, chỉ là do anh chưa từng nhận ra?
Cho nên trên đường tới đây anh rất vui vẻ, một mặt là bởi vì vụ án có tiến triển đột phá, một mặt là có thể lấy ly do để đến gặp Tiểu Nhu. Suy nghĩ xong lại ngẩn ra, anh là bạn trai của cô mà, đến gặp bạn gái của mình cũng cần lý do? Cũng phải trăm phương ngàn cách để tìm một cái cớ sao? Không phải như vậy, anh lại cảm thấy Tiểu Nhu dường như không quan tâm đến việc ở bên anh, hỏi cô suy nghĩ gì, cũng chỉ trả lời nghĩ đến vụ án.
Cô là một người cộng sự có trách nhiệm lại rất nghiêm túc, anh cũng rất hiểu rõ điểm này của cô, không phải sao? Anh từ từ tự an ủi mình, dù sao, anh và cô ở quen nhau cũng được lâu rồi.
Mới vừa đi tới cửa văn phòng của cô, lúc đang chuẩn bị gõ cửa, nhìn qua cửa sổ thấy khuôn mặt cô, dáng vẻ ngẩn ngơ. Trong lúc cô đang làm việc rất hiếm khi ngây người, bình thường không phải cô vẫn luôn nói công tư phân minh hay sao?
Nhưng vừa mới nãy, trên mặt cô lại hiện lên vẻ mất mác ưu sầu?
Có phải là... vì mình hay không, hay là vì người khác?
Dừng lại một chút, Cao Ngạn Bác đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái, còn Cổ Trạch Sâm lại hăm hở xông vào. Thở dài, Cao Ngạn Bác theo đuôi.
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, chúng tôi vừa mới phát hiện manh mới mới của vụ án!" Cổ Trạch Sâm đặt xuống hai tờ giấy
"Thật không? Là cái gì?" Ngẩng đầu lên, Lương Tiểu Nhu khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo tài giỏi như bình thường.
"Diệp Chí Văn nói hôm Vương Chính Hồng bị giết, sáng sớm leo núi làm rớt móc khóa. Nhưng em hãy xem bảng phân bố lượng mưa hôm đó đi." Cao Ngạn Bác đưa hồ sơ mà Jacky điều tra được đến trước mặt cô, chỉ vào một phần ở trên. "Trong khoảng thời gian chiều hôm đó từ 12h đến 2h giờ, khu Đại Phố đã có một trận mưa đo được là 20ml/h. Nếu như khoảng thời gian sáng sớm đó, móc khóa bị rớt mất như lời anh ta nói, mưa lớn như vậy lẽ ra phải làm cho chiếc chìa dính nhiều đất cái mới đúng chứ. Nhưng em hãy nhìn cái móc khóa này đi, không có chút dấu vết mưa hay đất cát nào."
"Có nghĩa là..." Lương Tiểu Nhu nhìn bảng phân bố lượng mưa và chiếc chìa khóa, trầm ngâm: "Hôm đó chắc chắn sau khi cơn mưa tạnh Diệp Chí Văn mới làm rớt móc khóa ở hiện trường. anh ta đã nói dối với chúng ta?"
"Đúng vậy." Cổ Trạch Sâm gật đầu, lại mở hình ảnh của Vương Chính trong máy vi tính của cô ra. "Còn nữa, cô còn nhớ vết bầm kỳ lạ trên mặt Vương Chính Hồng không? Lúc ấy chúng ta vẫn còn suy đoán xem làm sao lại có thể tạo thành vết thương đó , mà hình vẽ trên móc khóa của Diệp Chí Văn với vết bầm trên mặt của Vương Chính Hồng là hoàn toàn trùng khớp."
"Dựa trên suy đoán này, Diệp Chí Văn có liên quan đến cái chết của Vương Chính Hồng." Lương Tiểu Nhu lật cái mặt chìa khóa, phát hiện một chút dấu vết không rõ ràng. "Huy chương vàng cuộc thi kiến trúc Đại Trường?" Cô đọc từng chữ từng chữ ra, rất nhanh lại có nghi vấn: "Lạ thật, em đã từng kêu Thẩm Hùng cẩn trận điều tra Diệp Chí Văn, anh ta chỉ có bằng cấp ba, sao lại có huy chương cuộc thi Đại Trường chứ?"
"Bởi vì huy chương này là của em trai Diệp Chí Văn."
Giọng nói thản nhiên lạnh lùng vang lên ở cửa.
Đôi mắt Lương Tiểu Nhu sáng lên.
"Em của Diệp Chí Văn tên là Diệp Chí Võ." Mã Lạc Xuyên đi tới, tầm mắt đảo qua Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đang đứng ở hai bên, gật gật đầu, xem như tiếp đón, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lương Tiểu Nhu. "Sau khi cậu ta đến bar Tinh Tinh uống thuốc lắc của Vương Chính Hồng bán thì xày ra chuyện ngoài ý muốn bị xe đụng chết. Hôm qua tôi đứng bên ngoài bar Tinh Tinh thấy Diệp Chí Văn đang đốt vàng mả, tôi tính ngày tháng có lẽ hôm qua là thất đầu của Diệp Chí Võ."
Cũng không hỏi cô ấy làm sao đều tra được, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đối với lời nói của Mã Lạc Xuyên lại rất tin tưởng, không có một chút nghi ngờ.
Không thể phủ nhận, cô ấy là một người con gái rất có năng lực, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng lại tràn đầy tự tin.
Cùng một loại với cô, cô cũng là một người rất tự tin, không phải sao?
Cho nên...
"Vậy thì có đủ động cơ giết người và chứng cứ rồi, chúng ta có thể đi bắt anh ta!"
Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên đứng lên, giọng điệu nhiệt huyết, ánh mắt lấp lánh.
Hết Chương 24
Chúc mừng lễ tình nhân muộn một ngày