Lương Tiểu Nhu dẫn mọi người đi ra khỏi phòng, thoải mái duỗi người rã rời. "Rốt cuộc cũng phá được vụ án của Trần Tử Thành và Diệp Chí Văn. Mặc dù kết quả cuối cùng lại làm cho người ta phiền muộn. Giờ chỉ còn lại vụ án của Vương Chính Hồng." Ngắm ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, tâm trạng của Lương Tiểu Nhu nhất thời cũng tốt lên, vừa lúc nhìn thấy Đậu Đỏ nghiêng đầu ngồi phía trước tò mò nhìn cô, cô cũng vui vẻ ngồi xổm xuống trừng đôi mắt to với đôi mắt nhỏ của nó, còn sờ đầu nó.
"Sờ lông xù cảm thấy đã thật." Lương Tiểu Nhu dùng sức vò đầu Đậu Đỏ, giống Labrador vốn rất ngoan ngoãn, cho nên Đậu Đỏ cũng vậy, không nhúc nhích, ngoan ngoãn cho cô sờ đầu. "Đậu đỏ, mày cũng rất ngoan nha, so với tảng băng kia từ sáng đến tối cứ trưng cái bản mặt như muốn đánh người ra thì dễ thương hơn nhiều! Chủ nhân đi rồi, mày buồn lắm phải không? Yên tâm, anh ta rồi sẽ trở về thăm mày. Sau này mày ở trong nhà băng tảng băng kia thì phải nghe lời, nhưng trăm ngàn vạn lần cũng đừng có giống như cô ta, biến thành một tảng đá thối, như vậy không có đáng yêu nữa biết không? Thật không biết cái cô đó làm gì mà lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt như ai mắc nợ cô ta ba ngàn vạn vậy, nhìn thôi là khiến người ta nổi nóng à..."
Mã Lạc Xuyên vẫn luôn bình thản đứng đằng sau cô, mặt không biến sắc lắng nghe cô lải nhải, chỉ là nghe một hồi thấy cô vẫn không có dấu hiệu kết thúc mà còn ở đó lảm nhảm không hết với Đậu Đỏ, lông mày hết kiên nhẫn mà giật giật, lạnh lùng phun ra: "Xem ra oán hận của cô với tôi rất sâu đậm."
Lương Tiểu Nhu giật mình, bộ dạng như làm việc xấu bị bắt ngay tại trận, cuống quít đứng dậy, nhìn thấy tảng băng vừa mới từ trong miệng mình thốt ra đang đứng ở sau lưng, mặt đỏ lên, cố cãi: "Cần cô quan tâm chắc!"
Chỉ là cô không ý thức được, cô ở trước mặt Mã Lạc Xuyên càng ngày càng vô thức mà có hành vi như một đứa trẻ.
"Tôi đây có thể mặc kệ, nhưng cô đang cản trở thú nuôi của tôi cùng với chủ nhân mới của nó sum họp." Mã Lạc Xuyên cười như không cười, nhẹ nhàng gọi: "Đậu Đỏ."
Đậu Đỏ nghe ra giọng người lần trước chơi đùa cùng nó đồng thời cũng là người quyết định nhận nuôi nó lần này, ngay lập tức bật người tránh khỏi tay Lương Tiểu Nhu, quay đầu lại, dựng hai lỗ tai lên, vui vẻ nhanh chóng chạy đến bên chân Mã Lạc Xuyên. Để thể hiện sự thân thiết, còn dùng sức cọ cọ ống quần cô ấy, vẻ mặt lấy lòng không thể hơn được nữa. Mã Lạc Xuyên cong môi, sờ đầu khen ngợi nó. "Ngoan."
"Ế...." Lương Tiểu Nhu giương miệng, cũng không kịp phản ứng, mắt mở trân trân nhìn ở đó đang diễn một màn "Tình thâm giữa người và chó.", cô tức giận thầm mắng: "Hừ, uổng công tao an ủi mày cả buổi, cô ta vừa gọi liền đi mất. Chó hư, hư y như chủ mới của mày!"
"Tốt lắm." Mã Lạc Xuyên đứng thẳng dậy, rốt cuộc cũng liếc nhìn vị Thanh tra cao cấp đang âm thầm không hài lòng ở đằng kia, vỗ vỗ lưng Đậu Đỏ. "Đậu Đỏ, chúng ta về nhà thôi, không nên học hư theo người ta." Đậu Đỏ ngoan ngoãn đi theo sau cô ấy.
"Ê! Cô!"
Dắt Đậu Đỏ đi, nghe được tiếng người nào đó ở phía sau dẫm chân thở dốc, Mã Lạc Xuyên không hiểu vì sao cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt, kìm lòng không đặng, môi nhoẻn lên mang theo nét cười.
*********
Tuy rằng cùng lúc giải quyết được hai vụ án mạng làm cho Lương Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn có vụ án của Vương Chính Hồng, cho nên cô cũng chưa thể thật sự thoải mái. Ngày hôm sau cô lại đi đến Tổ pháp chứng và Tổ pháp y, để xem A Sâm và Ngạn Bác đối với vụ án này có tiến triển gì mới không.
A Sâm nói cậu ta phát hiện một số vết thương mới trên người Vương Chính Hồng, lồng ngực của anh ta có vết thương do dấu giày để lại, trên mặt cũng có vết bầm kỳ lạ giống như của con dấu, sau lưng còn có một số vết thương có vân sọc dài.
Nói tới đây, Lương Tiểu Nhu giật mình, trí nhớ tốt của cảnh sát khiến trong đầu cô như đang tái hiện lại cảnh tượng buổi sáng hôm ấy cô thấy khi cô ở trong phòng của Vương Chính Hồng, giống như một thước phim đang được chiếu chậm có sàng lọc những thứ không cần thiết, rồi đối chiếu với ảnh chụp vết thương trên lưng người chết, Lương Tiểu Nhu ánh mắt một chút, là cái ghế xếp! Mấy vân sọc dài trên cái ghế rất phù hợp với vết thương trên người Vương Chính Hồng. Có khả năng này hay không, vậy cái ghế xếp có thể chính là hung khí đã tập kích Vương Chính Hồng?
Cô đem suy đoán của mình nói cho Cổ Trạch Sâm biết, Cổ Trạch Sâm nói cũng rất có thể, vì thế hai người liền cùng nhau đi đến Tổ Pháp chứng. Sau khi Ngạn Bác cùng đồng nghiệp kiểm tra cái ghế xếp lại cẩn thận, phát hiện được ở trên mối nối của ghế xếp có một ít bã tà hủ.
Bã tà hủ? Lương Tiểu Nhu bĩu môi, gãi gãi tóc, gọi điện thoại kêu Thẩm Hùng đi điều tra. Chờ cô trở lại văn phòng của Tổ Trọng án, ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Chí Văn – người bị thương "vô tội" lần đó ở sân đánh trận. Về phần vì sao lại để vô tội ở trong ngoặc kép, chính cô cũng không biết. Chỉ là trực giác của cô luôn luôn nói cho cô biết, Diệp Chí Văn tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Hôm thẩm vấn anh ta, câu trả lời của anh ta rõ ràng trình tự, không hề có chút sai sót nào, vô cùng hoàn hảo, bình thường thản nhiên mà bật ra sự thật, giống như đã sớm suy nghĩ kỹ lưỡng trước sẽ nói những gì.
Trên đầu Diệp Chí Văn vẫn còn dán băng gạc, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, dạt dào ý cười.
"Madam!" Anh ta phấn khởi gọi tên cô.
Lương Tiểu Nhu trưng ra một nụ cười xã giao, "Xuất viện rồi à, không sao chứ?"
"Phải, bác sĩ đã đã làm kiểm tra cho tôi rồi, nói là không có gì đáng lo."
"Vậy thì tốt rồi." Khóe miệng Lương Tiểu Nhu mang theo nụ cười lịch sự, không thể nói rõ xa cách, nhưng tuyệt đối là chưa tới mức thân thiết. Thật sự mà nói thì Thanh tra Lương của Tổ Trọng án bình thường đối với người xa lại luôn tạo một cảm giác mạnh mẽ nghiêm nghị, khó có thể tiếp cận. Dù sao cũng là một người đứng đầu một bộ phận trong Sở cảnh sát, lại là Sếp, duy trì uy nghiêm tạo uy tín vẫn là điều tất yếu nên làm. Nhưng nếu so với bản mặt chiêu bài tảng băng khiến người ta hận không thể rút lui cách xa 90 dặm của Mã Lạc Xuyên, thì gương mặt cô nghiêm túc đồng thời lại tràn đầy nhiệt huyết, biểu hiện tình cảm nhiều hơn. Cho nên giao thiệp giữa cô và cấp dưới rất tốt, ở trong Sở cảnh sát cũng rất đươc lòng người.
"À, chúng tôi đã tìm được hung thủ giết chết Trần Tử Thành và bắn anh bị thương, là người làm việc ở sân đánh trận. Sở Luật chính sẽ chính thức lập hồ sơ khởi tố anh ta giết người và sát thương, rất có thể đến lúc đó phải phiền anh làm chứng cho chúng tôi đó." Thẩm Hùng đi tới nói với anh ta.
Diệp Chí Văn mỉm cười, "Không thành vấn đề." Anh ta lại nhìn về phía Lương Tiểu Nhu, "Phải rồi, tôi có chuyện muốn hỏi, tôi có thể lấy lại chìa khóa tủ dụng cụ không?"
"Được, chìa khóa đang ở bên Tổ Pháp chứng, có điều bởi vì chìa khóa phải làm vật chứng trình tòa, nên tạm thời không thể trả lại cho anh."
Nét mặt của anh ta thoáng buồn, có chút sốt ruột. "Nhưng tôi đang cần nó mở tủ dụng cụ để làm việc, với lại, chiếc chìa khóa đối với tôi mà nói là một vật rất có giá trị kỷ niệm."
"Tôi hiểu, thật ngại, đây là trình tự luật pháp quy định. Tóm lại sau khi vụ án kết thúc, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh, hi vọng anh có thể thông cảm." Tay Lương Tiểu Nhu nhét trong túi áo khoác, trên mặt mỉm cười khéo léo.
"Đành chịu thôi." Diệp Chí Văn có chút ủ rũ gục đầu xuống, "Cũng hết cách, tôi đành phải kiếm thợ mở khóa." Anh ta lại ngước lên, cười với cô. "Cám ơn Madam, tôi phải đi rồi."
Lương Tiểu Nhu nhìn theo bóng lưng của anh ta cho đến khi nó biến mất, cô nhíu mày, tay vuốt cằm, không nói gì.
"Sếp, cô đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?" Thẩm Hùng ở bên cạnh nhìn Sếp của bọn họ một cách kỳ lạ, Diệp Chí Văn kia có gì để nhìn dữ vậy?
"Tên Diệp Chí Văn này có vấn đề." Vẫn nhíu mày, tay buông xuống, Lương Tiểu Nhu khẽ phân phó: "Để ý anh ta một chút, có cái gì khác thường thì lập tức báo cáo cho tôi."
Thẩm Hùng lúng túng, vụ án bị thương Diệp Chí Văn đã kết thúc, tại sao còn phải chú ý anh ta? "Sếp, anh ta đã không có chuyện gì nữa, sao còn phải theo anh ta?"
"Ngốc quá đi." Lương Tiểu Nhu lấy văn kiện gõ lên đầu Thẩm Hùng, sẵn tiện ném qua một cái nhìn xem thường. "Đừng hỏi nhiều, mau đi làm việc."
"A." Thẩm Hùng sờ đầu, cảm thấy bây giờ càng ngày càng không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Sếp. "Đúng rồi." Anh ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi đang tính nói chuyện quan trọng với Sếp. "Chúng tôi đã tìm được người nhà của Vương Chính Hồng."
"Cái gì?" Lương Tiểu Nhu quay đầu lại, trừng mắc nhìn Thẩm Hùng, lại hung dữ gõ đầu anh ta lần nữa. "Chuyện này sao không nói sớm!"
"Nhìn cô đang suy nghĩ nghiêm túc như vậy, không muốn làm phiền cô thôi." Thẩm Hùng xoa đầu bị Sếp đánh cho hai lần, vô cùng oan ức.
Hết Chương 10
Bộ này có vẻ ế ẩm =,= làm cực hơn những bộ khác mà phản ứng buồn thế này ~ rất không có động lực nah ~