Hôm sau, trời tốt. Vạn dặm không mây, trời trong nắng ấm.
Trong điện Kim Loan, văn, võ quan viên mặc triều phục, tay cầm ngọc hốt đứng ở hai bên đại điện chờ đợi Quân Vương lâm triều. Bọn họ có người nhỏ
giọng bàn tán, có người gật gù đắc ý, nhưng hình như mọi người cũng nghe được tin tức gì đó, vẻ mặt rối rắm. (cái hốt là cái thẻ bằng ngà, bằng
ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa)
Mộc Nguyệt Ly và những hoàng tử khác cũng ở trong triều, chỉ là mấy anh em
đều mím môi, không có trao đổi, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng chưa từng có, giống như người xa lạ bình thường.
"Hoàng thượng giá lâm -" Chỉ chốc lát sau, truyền đến giọng nói cao vút của thái giám.
Tất cả các quan viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, đứng vào cực kỳ ngay thẳng.
Bóng dáng thật cao của Minh Hoàng Mộc Khiêm Niên xuất hiện trên điện Kim
Loan, trên đầu là vương miện Lưu Tô rũ xuống. Trên Long bào có thêu Long Phi Dương, uy phong lẫm lẫm, như ở chín tầng mây (ý là cao lớn). Không
hổ là tượng trưng cho quyền lực. (Lưu Tô là loại nón có tua tua trước
trán, Long Phi Dương là hình con rồng đang bay lượn)
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế -" Tất cả mọi người quỳ xuống, âm giọng vang vọng trong điện Kim Loan.
"Bình thân." Ánh mắt thâm thúy cơ trí của Hoàng đế đảo qua mọi người, sau đó
dừng trên người Mộc Nguyệt Ly, rồi nhanh chóng dời đi.
"Tạ vạn
tuế." Mọi người đứng lên, nhưng không giống như thường ngày dẫn đầu lên
tiếng. Mọi người đều trầm mặc, ngược lại khiến cho bầu không khí có cảm
giác vô cùng không thích hợp.
Hoàng đế cũng không hỏi bọn họ có việc muốn tấu hay không, mà bản thân tự mở miệng lên tiếng trước:
"Hôm nay, trẫm có hai chuyện muốn tuyên bố."
Hoàng đế vừa nói, tất cả mọi người đều dựng lên lỗ tai, hết sức chăm chú. Đến rồi, sự việc cuối cùng cũng đã đến.
"Thứ nhất, trẫm muốn sắc phong công chúa; thứ hai, trẫm muốn thay đổi lập Hoàng Nữ."
Hoàng đế vừa dứt lời, cả Kim Loan điện đều muốn sôi trào. Sắc phong công
chúa, bọn họ có thể hiểu. Dù sao mấy ngày trước đây ra thông cáo công bố tìm danh y, chuyện rất huyên náo ầm ĩ, muốn không biết cũng khó, nhưng
thay đổi lập Hoàng Nữ, vậy thái tử làm sao bây giờ? Ánh mắt mọi người đổ vào trên người Mộc Nguyệt Ly.
Bàn tay trong tay áo Mộc Nguyệt Ly nắm chặt thành quả đấm, lưng bàn tay nổi gân xanh. Mặc dù đêm qua đã
nghe được tin tức này, thế nhưng khi nghe được do chính miệng phụ hoàng
nói ra, hắn vẫn cảm thấy như một quả búa đập mạnh vào ngực đau đớn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ sớm đã như sương mù bao phủ, cả người cũng tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
Ngoại trừ Mộc Nguyệt Ly ra, còn có tiếng
kinh hô rất cao gần đó của Ngũ hoàng tử với vẻ mặt không thể tin. Hắn
cho là có hậu thuẫn ủng hộ, chỉ cần nghĩ cách loại bỏ Mộc Nguyệt Ly đi,
thì bản thân sẽ có cơ hội lên ngôi vị thái tử, tương lai làm Quốc Vương. Sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một công chúa, còn muốn cùng hắn
giành ngôi vị thái tử?
"Hoàng thượng, các triều đại Quân Quốc ta
đều là Nam Đế, theo thông lệ không có Nữ Đế. Hơn nữa thái tử cần chính
thông tuệ, cũng không lầm lỗi. Thần khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ lại." Tể
tướng Quân Quốc đứng dậy, tay cầm ngọc hốt hướng về Hoàng đế cúi người
hành lễ nói.
"Tể tướng đại nhân nói rất đúng, thần cũng cho là
thay đổi lập Hoàng Nữ sự việc liên quan trọng đại, kính xin hoàng thượng cân nhắc." Lại Bộ Thượng Thư cũng tán thành nói.
"Xin hoàng
thượng nghĩ lại." Tất cả quan viên đều cùng tán thành, bọn họ cũng không hy vọng bị một nữ tữ áp bức. Từ xưa nam tử là trời, há có thể để cho
một tiểu nữ tử làm Hoàng Đế? Đây không phải là tự nhiên để cho những
người khác nhìn vào chê cười Quân Quốc bọn họ sao?
Mộc Nguyệt Ly
và các vị hoàng tử cũng không lên tiếng, mỗi người đều mím chặt môi. Lúc này bọn họ cũng không thích hợp lên tiếng, nhưng bọn họ biết nhóm đại
thần này sẽ không dễ dàng đồng ý.
"Ý trẫm đã quyết, các ngươi
không cần nói thêm nữa." Hoàng đế giơ tay lên, rất độc đoán nói. Chuyện
khác có lẽ ông sẽ nghe theo ý kiến của những đại thần này, nhưng trong
chuyện quyết định lập Tĩnh nhi làm Hoàng Nữ, ông không cần dừng tay.
"Phụ hoàng......"
"Hoàng thượng......"
"......"
Các vị hoàng tử, còn có các đại thần thấy Hoàng đế độc đoán như thế, cũng
không nhịn được muốn tiếp tục nói thêm gì nữa. Nhưng rốt cuộc lại bị
Hoàng đế lạnh lùng lướt qua một cái liếc mắt, tất cả lời nói cũng bị
nuốt vào trong bụng.
"Người đâu, mời công chúa vào điện." Hoàng đế nhìn thái giám bên cạnh phân phó.
"Vâng." Thái giám lĩnh mệnh, tay cầm phất trần. Kéo dài giọng hô: "Truyền Tĩnh công chúa vào điện."
"Truyền Tĩnh công chúa vào điện -"
"Truyền Tĩnh công chúa vào điện -"
"......"
Giọng nói từng bậc từng bậc truyền đi xuống, rất nhanh, đã truyền đến tiếng thái giám thưa lại.
"Tĩnh công chúa yết kiến -"
Tất cả mọi người nhìn về cửa lớn, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo gấm đỏ rực
được cung nữ, thái giám vây quanh đi vào. Dung mạo thật ra cũng không
phải là sắc đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất trên người khiến cho nàng
giống như đá quý lóe sáng. Khiến ánh mắt mọi người đều không dứt ra
được, thì ra đây chính là công chúa mới tới.
Mọi người rốt cuộc
nhìn thấy người mà đã rất nhiều ngày nay nhận được sự chú ý, chỉ nghe
tin tức, nhưng không gặp được người thật Tĩnh công chúa. Kinh ngạc hâm
mộ, quan sát, trầm tư, đủ mọi loại cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt mọi
người. Chẳng qua bọn họ cũng không quá tin tưởng thiếu nữ thanh xuân
trước mắt này có thể khởi động một Đại Quốc, có thể nắm giữ một mảnh
giang sơn......
Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly lóe lên, hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh. Mặc dù đã biết nàng là em gái của mình, nhưng có lẽ bởi vì anh em cho tới bây giờ chưa từng ở chung, nên ánh mắt của hắn
vẫn là đang dùng ánh mắt nam tử nhìn nữ tử. Nàng đích thực là đủ xinh
đẹp, nhưng nàng lại là uy hiếp đối đại nghiệp thống trị của mình, cho
nên lúc này hắn không còn muốn có được nàng nữa, mà là muốn tiêu diệt
nàng. Giống như mẫu thân nàng lúc trước uy hiếp đến mẫu hậu, hắn sẽ cho
mẹ con các nàng ở dưới được đoàn tụ bên nhau.
Mấp máy môi, Mộc
Nguyệt Ly dời đi ánh mắt. Âm thầm tính toán thời gian, đợi một chút nếu
phụ hoàng có thể thay đổi chủ ý, hắn đương nhiên sẽ không làm vậy, nhưng nếu phụ hoàng vẫn khư khư cố chấp muốn lập Âu Dương Tĩnh làm Hoàng Nữ,
vậy cũng đừng trách hắn.
"Thần nữ bái kiến phụ hoàng -" Âu Dương
Tĩnh đi đến phía trước đại điện, hướng về Hoàng đế khom người hành lễ.
Ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua mọi người trên đại điện, trong
lòng khẽ cười lạnh, từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy được, bản
thân chính là công chúa không được chào đón, xem ra phụ hoàng đã tuyên
bố chuyện muốn lập nàng làm Hoàng Nữ rồi.
"Tĩnh nhi, con bệnh
nặng mới khỏi, mau mau đứng lên." Hoàng đế vừa thấy Âu Dương Tĩnh xuất
hiện, cả vẻ mặt đều thay đổi nhu hòa. Vừa nhìn con gái nói, vừa bảo thái giám đi xuống đỡ nàng đến bên cạnh mình.
Âu Dương Tĩnh đứng ở
phía sau người Hoàng Đế, cao cao tại thượng mắt nhìn xuống mọi người
phía dưới. Lại càng không bỏ qua vẻ mặt bất luận kẻ nào, tất nhiên bao
gồm vẻ mặt không biểu cảm gì của Mộc Nguyệt Ly. Nàng biết Mộc Nguyệt Ly
có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị thái tử hẳn là có bản lĩnh, tin tức
mấy ngày nay của nàng chỉ sợ là một chút hắn cũng không bỏ qua, nhưng
vậy thì có sao đâu, chờ xem diễn trò một chút, nàng sẽ mỏi mắt mong chờ.