"Bệ hạ, bệnh của công chúa, thảo dân có thể chữa trị."
"Thật sao?" Lời nói Vân hạo Trần làm cho Hoàng đế kích động hỏi ngược lại,
cũng khiến em trai Vân Tuyệt Trần của hắn đứng cạnh bên cũng không hiểu. Nhưng nếu đại ca làm như vậy, tất nhiên có tính toán của mình.
"Thảo dân tình nguyện làm giấy cam đoan, nếu chữa trị cho công chúa không
tốt, cam tâm tình nguyện chịu phạt." Vân Hạo Trần khẳng định gật nhẹ
đầu, dù sao chủ nhân cũng tốt rồi, hắn đương nhiên không sợ.
Hoàng đế sâu sắc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn tin tưởng mười phần, cũng không giống tùy tiện đùa giỡn. Vì vậy gật một cái:
"Tốt, nếu vậy. Trẫm sẽ để cho ngươi thay công chúa chữa trị, nhưng nhớ kỹ, nếu có sai sót gì, tất cả một mình ngươi gánh chịu."
"Thảo dân hiểu rõ." Vân Hạo Trần chắp tay đáp.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, sau đó từ từ hỏi thăm một chút vấn đề điều trị thế nào.
Vân Hạo Trần mặc dù không phải đại phu, nhưng cũng gặp được không ít đại
phu trong chốn giang hồ, nên vẫn nửa thật nửa giả nói ra được đầy đủ.
Rốt cuộc sau khi đuổi Hoàng đế đi, những người khác trong phòng cũng bị Âu
Dương Tĩnh ở trên giường tạo ra kết giới. Căn bản là giống như mất đi ý
thức, nhìn không rõ tình huống của bọn họ bên này.
Âu Dương Tĩnh
từ trên giường ngồi dậy, vén màn che lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Vân Hạo Trần hóa trang thành nam tử trung niên, thiếu chút nữa bật cười ra
tiếng, xem ra hắn đã phải dụng tâm suy nghĩ rồi. Cuối cùng ánh mắt rơi
vào trên người Vân Tuyệt Trần bên cạnh nhưng chỉ là nhàn nhạt gật đầu
một cái, xem như tiếp đón. Không còn cách nào khác, bọn họ từ đầu đến
giờ cũng không phải là tình nghĩa quá sâu nặng, hơn nữa sau này vì người trong võ lâm đối địch với Âu Dương Tĩnh, hai người còn giao chiến với
nhau, cũng coi như là kẻ địch.
"Tĩnh nhi, người không sao thật tốt quá." Vân Hạo Trần sau khi quan sát toàn diện Âu Dương Tĩnh, nói.
"Không có gì." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, vẫy vẫy tay, cho bọn họ ngồi xuống.
Vân Hạo Trần, Vân Tuyệt Trần theo ý của nàng ngồi vào trên ghế bên cạnh,
ánh mắt của Vân Tuyệt Trần vẫn không rời Âu Dương Tĩnh. Thấy nàng không
sao, hắn buông lỏng không ít, nhưng đáy mắt vẫn còn mơ hồ tình ý cùng ảm đạm, chẳng qua bây giờ hắn dường như đã không đủ lập trường rồi.
"Tĩnh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lại trở thành công
chúa Quân Quốc?" Vân Hạo Trần mang nghi ngờ lớn nhất hỏi ra, ánh mắt
thâm thúy nhìn người trước mặt, cảm thấy rõ ràng vô cùng quen biết,
nhưng càng ngày lại càng cảm thấy nàng quá là thần bí, cho dù là người
bên cạnh nàng cũng hiểu không rõ.
"Đây là một câu chuyện xưa rất
dài." Âu Dương Tĩnh chỉ nhàn nhạt nói, nàng cũng không muốn chia sẻ
chuyện riêng của mình cho người khác. Huống chi còn dính dáng đến hoàng
tộc, "Tóm lại, bây giờ ta đúng thật là công chúa Quân Quốc."
Vân
Hạo Trần và Vân Tuyệt Trần thấy nàng hình như không có ý định nói cho
bọn họ biết, nên cũng không hỏi tới. Sau một lúc trầm mặc, Vân Hạo Trần
lại hỏi tiếp:
"Người với thái tử Quân Quốc là huynh muội, vậy
chuyện trước kia?" hắn muốn hỏi tất nhiên cũng là tình anh em ruột thịt, có phải những chuyện trước đây có vì vậy mà một bút xóa bỏ hay không?
Ban đầu, hắn đối với Vân Tuyệt Trần cũng đầy ý hận. Cho rằng mẫu thân
của đệ ấy cướp đi hạnh phúc và mẫu thân của mình, cho là đệ ấy cướp đi
phụ thân của mình. Chẳng qua cuối cùng sau khi biết được chỉ là sự hiểu
lầm, cái loại huyết mạch thân tình đã thức tỉnh một cách rất tự nhiên.
Hắn không biết Âu Dương Tĩnh ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng
vẫn là hai anh em, huyết thống là chuyện thựt tế không xóa bỏ được.
"Huynh muội?" Âu Dương Tĩnh chỉ nâng lên khóe môi, lộ ra cười lạnh."Có lẽ bọn
ta có một chút quan hệ máu mủ, nhưng điểm quan hệ này cũng vì mẫu hậu
của hắn hại chết mẫu thân của ta, cũng một bút xóa bỏ rồi. Nợ hắn thiếu
ta vẫn còn đặt ở chỗ đấy." Nói rõ, nàng sẽ không bởi vì có chút quan hệ
huyết thống này với Mộc Nguyệt Ly mà tha thứ cho hắn đâu.
Hai anh em Vân Hạo Trần hiểu, Mộc Nguyệt Ly hiện giờ là đâm đầu vào lưỡi đao
rồi. Dù có là huynh trưởng của Âu Dương Tĩnh, cũng trốn không thoát kết
cục bi thảm. Tuy hai người bọn họ không hiểu rõ trong này rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Nhưng bọn họ vẫn sẽ đứng bên cạnh Âu Dương Tĩnh.
"Vậy kế tiếp người phải làm sao?" Vân Hạo Trần hỏi, nếu đã đến Quân Quốc, dĩ nhiên là muốn nhúng chân vào.
Đối với Vân Hạo Trần, Âu Dương Tĩnh coi hắn như người mình. Nhưng mà đối
với Vân Tuyệt Trần, vẫn có chút ngăn cách, mặc dù bọn họ quen biết sớm
hơn. Nàng không trả lời Vân Hạo Trần, mà đưa mắt hướng về Vân Tuyệt
Trần:
"Sơ Hạ có khỏe không?" Tuy nàng cũng không quan tâm Lâm Sơ
Hạ, nhưng bây giờ người ta đã là vợ chồng rồi. Nàng cũng không muốn làm
hồ ly tinh gì đó, cho nên sẽ không để cho Vân Tuyệt Trần có cơ hội suy
nghĩ đối với bản thân.
Vân Tuyệt Trần sững sờ, sau đó khóe miệng
lộ ra cười khổ. Sơ Hạ bây giờ nói không chừng đang ở trong phòng buồn
bực hắn không thôi, nhưng đối với kết quả như vậy hắn cũng không hối
hận. Trong lòng đã không thể bỏ xuống được, cho nên căn bản không có
cách nào cho Sơ Hạ chân chính hạnh phúc. Trước kia là bản thân suy nghĩ
quá đơn giản, trong lòng cho rằng mang theo một khối dấu ấn của người
khác để lại, mà vẫn có thể đối đãi thật tốt với Sơ Hạ.
"Nàng ấy khá tốt." Mấp máy môi, Vân Tuyệt Trần mới nhàn nhạt nói một câu như vây.
Vân Hạo Trần liếc mắt nhìn em trai, hắn đương nhiên cũng biết rõ vấn đề
giữa hai vợ chồng bọn họ. Nhưng chuyện đã đến nước này, nói gì nữa cũng
dư thừa, chỉ hi vọng sau này Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ có thể bồi dưỡng
được tình cảm, có thể hạnh phúc.
Âu Dương Tĩnh cũng không nói gì, trong lúc nhất thời không khí có chút ngưng trệ.
"Tĩnh nhi, người định làm thế nào?" Vân Hạo Trần lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh khiến cho người không thoải mái.
Âu Dương Tĩnh cười, xinh đẹp động lòng người, không phải quyến rũ. Mà là
loại cao ngạo ở trên cao, phong thái như một nữ vương ung dung tự tin.
"Không phải hắn muốn làm Hoàng đế sao? Ta sẽ làm cho hắn không đạt được ước nguyện"
"Người muốn âm thầm trợ giúp những hoàng tử khác?" Vân Hạo Trần hơi nhíu lên
mày kiếm, hắn cũng không phải hoài nghi bản lĩnh của nàng.
"Không." Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ lắc đầu, ý cười không giảm."Sao ta phải trợ
giúp những người khác? Bản thân ta không được sao?"
"Cái gì?"
Vân Hạo Trần và Vân Tuyệt Trần cả kinh trợn mắt há mồm, điều này khiến cho
hai người bọn họ cũng rất bị tổn thương. Nhưng mà bây giờ hai người cũng chẳng quan tâm gì hình tượng, đại khái không có bất kỳ lời nào có thể
khiến bọn họ kinh ngạc giống như giờ phút này. Mặc dù bọn họ vẫn luôn
cho rằng Âu Dương Tĩnh có khí chất nữ vương, nhưng dù sao cũng chỉ là
khí chất. Còn bây giờ nàng nói phải làm Nữ Hoàng Đế, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Từ xưa tới nay, chinh chiến giang sơn đều là
chuyện của nam tử, một nữ tử làm sao có khả năng làm hoàng đế?
Âu Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, chỉ nhàn nhạt cười cười.
Nếu nàng nói mấy lời này, hai người họ có thể cho là chuyện đương nhiên. Nàng mới cảm thấy rất lạ lùng, dù sao ở đây là cổ đại, không phải thời
đại nam nữ mỗi người gánh nửa bầu trời. Tư tưởng nơi này bảo thủ cố
chấp, vả lại đều lấy nam tử làm chủ, nhiều nữ tử vì phụ thuộc nam tử
tranh luận cao thấp. Nhưng nàng cũng không quan tâm bọn họ có thể tiếp
nhận hay không, chỉ cần đến lúc đó bọn họ không sai lầm là được.