"Hoàng nữ?"
Hoàng đế có chút kinh ngạc nhìn con gái, nói như vậy, nàng muốn tương lai làm Nữ Vương? Đối với chuyện này, ông thật sự không ngờ tới.
"Không
sai." Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, mặc dù bị dược vật khống chế, tinh
thần không tốt. Nhưng khí phách cùng kiêu ngạo trên mặt chưa từng giảm
nửa phần: "Bàn về tư cách, con cũng là người trong hoàng thất. Bàn về
bản lĩnh, con so với Mộc Nguyệt Ly chỉ có xuất sắc hơn, huống chi luật
lệ Quân Quốc hình như cũng không có nói nữ tử không thể làm Hoàng Đế."
Đúng là không có, nhưng căn bản từ trước đến nay cũng chưa có nữ tử làm Hoàng Đế.
Hoàng đế im lặng không lên tiếng, nhưng mà ông cũng không nói ra. Hơn nữa
nhìn con gái cho dù trạng thái như vậy mà vẫn tự tin phấn khởi, hơi thở
vương giả trên người quả thật so với Ly nhi chỉ hơn không kém. Lại nghĩ
đến tin tức thăm dò cho tới nay. Có lẽ cũng không hoài nghi Bản lĩnh của nàng.
"Nếu đây là đều con muốn, phụ hoàng có tận hết sức cũng sẽ cho con được như ý” Thứ nàng muốn, tốt nhất tất cả đều đưa cho nàng.
"Tạ ơn phụ hoàng." Âu Dương Tĩnh cụp mắt xuống, che giấu ánh sáng nơi đáy mắt. Mộc Nguyệt Ly, chờ xem đi.
"Được rồi, con nên nghỉ ngơi trước. Trẫm tối nay sẽ ở thư phòng." Hoàng đế
đứng lên, tiếp theo ông sắp có rất nhiều chuyện cần phải làm.
"Vâng, phụ hoàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Âu Dương Tĩnh nói.
"Ừ." Lời của con khiến lòng của Hoàng đế ấm áp, ông cười tủm tỉm rời đi.
Âu Dương Tĩnh nhắm mắt ngủ, nhưng trước khi ngủ còn nghe được Hoàng đế căn dặn cung nữ thái giám gác đêm ở bên ngoài, phải cẩn thận hầu hạ nàng,
trong lòng cũng hơi ấm, mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ.
......
Bên kia, Âu Dương An đã đến Quân Quốc gặp mặt cùng Tống Tử Thư, thế nhưng
không ngờ lúc đó thủ hạ phụ trách giám thị biệt trang của thái tử lại
hồi báo nơi đó xảy ra chuyện. Hoàng đế giá lâm, hơn nữa còn trực tiếp
đưa chủ nhân vào trong cung. Dĩ nhiên, không quên kể lại tình huống chủ
nhân lúc đó dường như không tốt lắm.
Một tin này thật muốn lấy
mạng người, Âu Dương An, Tống Tử Thư bọn họ vừa nghe lập tức nóng nảy
chạy đi. Tất cả mọi người như Bạo Long muốn xông ra ngoài, cũng may Vân
Khinh Cuồng kịp thời xuất hiện, nếu không đám người kia cứ như vậy xông
vào hoàng cung, trận huyên náo này hẳn rất kịch liệt.
"Cuồng ——"
Trong nháy mắt khi Âu Dương An nhìn thấy Vân Khinh Cuồng, mắt bỗng sáng rực
lên. Hắn biết chỉ cần có Cuồng ở đây, Tĩnh nhi khẳng định không có
chuyện gì.
Tống Tử Thư bọn họ cũng không biết, nam tử trẻ tuổi có đôi mắt quái dị đang ở trước mặt chính là Bạch Hổ ngày thường đi theo
bên cạnh chủ nhân, nhìn dáng vẻ Âu Dương An, cũng hiểu là trước đó đã
quen biết. Vì vậy ở một bên mang theo chút tò mò nhìn hắn.
"Các
ngươi không cần phải nôn nóng, ta biết rồi." Vân Khinh Cuồng giơ tay lên nói, trong con ngươi xanh biếc thoáng hiện chút hung ác tàn bạo, cái
tên kia lại dám ở sau lưng quấy rối, xem ta trừng phạt ngươi thế nào.
"Vậy Tĩnh nhi nàng?" Âu Dương An nhớ đến hồi báo nói tình hình Tĩnh nhi không hay lắm, không kềm được lại nóng lòng hỏi.
"Không có gì đâu." Vân Khinh Cuồng lạnh nhạt nói, có lẽ đối với người bình
thường mà nói thì rất lợi hại. Nhưng chỉ cần hắn ra tay, tất cả sẽ giải
quyết được.
Nghe hắn nói vậy, Âu Dương An cũng yên lòng. Không khẩn trương nữa, lý trí trở lại, quyết định vẫn là nên thương lượng một chút.
"Các ngươi ở lại, An nhi và ta đến hoàng cung." Vân Khinh Cuồng không suy
nghĩ nhiều, trực tiếp nhìn Âu Dương An, Tống Tử Thư nói.
Âu Dương An gật đầu một cái.
Đám người Tống Tử Thư mặc dù cũng lo lắng, nhưng bọn họ vẫn kiềm chế ở trong lòng, vội vàng, gật đầu.
Tống Tử Thư nhìn Âu Dương An, nói:
"Chúng ta chờ tin tức."
"Ừ." Âu Dương An gật đầu: "Các ngươi phải chú ý, đề phòng có biến hóa, đến lúc đó phối hợp cùng chúng ta."
"Vâng, đã biết."
"Cuồng, chúng ta đi thôi." Âu Dương An dặn dò đơn giản, sau đó quay đầu lại nói với Vân Khinh Cuồng.
Vân Khinh Cuồng gật đầu, sau đó dẫn theo Âu Dương An rời đi.
Đêm đã khuya, sau một trận bận rộn hốt hoảng, vạn vật đều trở lại lúc đầu.
Chỉ là tối nay rốt cuộc có bao nhiêu người có thể ngủ bình yên, vậy thì
không biết.
Âu Dương Tĩnh ngủ một chút, sau đó tỉnh lại. Mở to
mắt nhìn nóc giường, cho dù ở trong đêm tối, màu vàng kia vẫn tương đối
chói mắt. Nếu không phải đã xuyên qua, có lẽ nàng căn bản cũng không
ngờ, sẽ có một ngày bản thân được nằm trong hoàng cung, hơn nữa có thể
còn làm nữ vương đấy. Có điều nàng không hối hận, ngược lại còn cảm tạ
ông trời đã cho nàng sống lại lần nữa.
Chớp chớp hai mắt, nàng
suy xét chuyện xảy ra lần này, bản thân rốt cuộc đã trúng phải loại dược quỷ quái gì? Rõ ràng dùng linh lực tu luyện cũng không thể đối phó,
thật sự khiến cho nàng căm ghét. Có điều đây cũng xem như một lần cảnh
cáo, lần sau tuyệt đối không được khinh địch. Tuyệt đối không cho bất
luận kẻ nào có cơ hội tính kế đến bản thân.
"Là hồ yêu giở trò
quỷ." Một tiếng vang lên, Âu Dương Tĩnh mặc dù không thể nghiêng người
đi xem. Nhưng cái loại ngạc nhiên mừng rõ, tình cảm này khó diễn tả bằng lời, là Cuồng.
"Tĩnh nhi, muội không sao chứ." Vui mừng khác lại đến, Âu Dương An đến cạnh giường, đưa tay nắm tay Âu Dương Tĩnh, nhìn
nàng nhu nhược yếu đuối như vậy, trong lòng thật là thương yêu. Có thể
thời gian qua mất đi sinh lực khiến cho nàng biến thành dáng vẻ bây giờ, thật sự đáng hận.
"Cuồng, Ca ——" Âu Dương Tĩnh bình tĩnh kêu, có bọn họ ở bên cạnh, lòng của nàng thật nhẹ nhõm.
"Để ta xem." Vân Khinh Cuồng nói, sau đó Âu Dương An đứng lên nhường chỗ.
Hắn ngồi ở cạnh giường, đưa tay xem xét Âu Dương Tĩnh, rồi cười lạnh mấy tiếng: "Hừ, cái này quả thật hung ác tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt Bổn
vương cũng chỉ là một món đồ ăn thôi."
Dứt lời, hắn tự tay ở
trước mặt Âu Dương Tĩnh chuyển động mấy vòng. Chợt xuất hiện vài đường
ánh sáng, rất nhanh, Âu Dương Tĩnh đã cảm thấy sức lực của nàng đã trở
lại, cả người trở nên tràn đầy tinh lực.
"Tốt rồi." Vân Khinh Cuồng thu tay lại, toàn bộ ánh sáng biến mất.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi một cái, từ trên giường ngồi dậy. Hai mắt long
lanh rực rỡ, giống như Phượng Hoàng đã ngủ say ngàn vạn năm, ánh sáng
rực rõ trong nháy mắt như muốn triển khai bay lượn qua chín Châu Thành.
Vân Khinh Cuồng và Âu Dương An thấy dáng vẻ đó của nàng, cũng không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
"Cuồng, vừa rồi ngươi nói hồ yêu là chuyện gì xảy ra?" Âu Dương Tĩnh nghe ra
hình như cũng biết được sự việc lần này tuyệt đối không đơn giản như bề
ngoài, bên trong còn liên quan đến nhiều chuyện khác.
"Người lần
này hạ dược không phải ở nhân gian, mà là một hồ yêu tên Bất Nhập Lưu
đang tác quái." Vân Khinh Cuồng khẽ chau mày, đem tranh đấu trải qua
giữa hồ yêu với hắn kể lại một lần. Rốt cuộc, kéo kéo môi cười lạnh.
"Nhưng ngươi yên tâm, hắn cũng không thoát khỏi được sóng gió đang đến đâu." Muốn lôi hắn xuống ngựa, không dễ dàng như vậy.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An gật đầu một cái, thế giới của Cuồng, bọn họ
không cách nào tham dự. Nhưng bọn họ tin tưởng hắn có đầy đủ năng lực để giải quyết mọi chuyện.
"Đúng rồi, Tĩnh nhi, trong khoảng thời
gian này, Mộc Nguyệt Ly có làm khó dễ muội không?" Âu Dương An hỏi, nếu
không phải Duyệt tỷ vừa mới hạ sinh đứa trẻ, phụ thân ở lại giữ Hoàng
Thành một khoảng thời gian, hắn không thể không ở lại biên quan. Nếu
không, hắn đã sớm bay tới.
"Không có gì." Âu Dương Tĩnh nhếch
môi, giễu cợt nói: "Lần này nếu không phải là yêu hồ nhúng tay, Mộc
Nguyệt Ly hắn sẽ có cơ hội sao?"
"Vậy sao muội lại đến hoàng cung? Còn ở tẩm cung của Hoàng đế nữa?"