"Hoàng thượng, thái tử điện hạ ở bên ngoài cầu kiến."
Ngày hôm sau, sau khi Hoàng đế lâm triều trở lại Ngự Thư Phòng không lâu,
nghe được giọng thái giám bên ngoài. Ông lập tức giật mình, đại khái là
lúc thái tử lâm triều, có rất nhiều triều thần khen ngợi Ngũ hoàng tử.
Mọi người ai cũng thấy được, những người đó rõ ràng có ý muốn lập Ngũ
hoàng tử lên làm người kế vị. Ngược lại, khiến ông có chút ngạc nhiên.
Từ lúc nào thì Ngũ nhi của ông lại có thể được nhiều người ủng hộ như
vậy? Trước mắt đúng là không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng sau lưng
dường như đang có một thế lực không bình thường thao túng.
"Cho vào đi." Hoàng đế hướng về thái giám phất phất tay.
"Vâng."
Rất nhanh, Mộc Nguyệt Ly từ bên ngoài bướci vào. Trên người một bộ cẩm bào
màu bạc, ngọc thụ lâm phong, khí độ không tầm thường, tương lai đúng là
có khí phách vương giả.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Mộc Nguyệt Ly chắp tay về phía hoàng đế, cúi đầu, điềm tĩnh hành lễ.
"Tốt lắm." Hoàng đế giơ giơ lên tay: "Ngồi xuống đi."
"Tạ phụ hoàng." Mộc Nguyệt Ly đến ngồi trên chỗ ghế dựa bên cạnh, vốn là
hắn theo lời mẫu hậu vì chuyện kết thân mà đến. Nhưng lại nhớ tới buổi
sáng ở trong triều, phản ứng của những đại thần kia, trong lòng càng
thêm hiểu rõ chuyện kết thân nhất định phải làm.
"Nói đi, có chuyện gì?" Hoàng đế cũng không quanh co, trực tiếp hỏi đến ý đồ của hắn.
Mộc Nguyệt Ly giật mình, sau đó lại đứng lên, hướng về Hoàng đế khẽ khom người nói:
"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn nhờ."
"A…?" Hoàng đế có chút ngạc nhiên, nhìn hắn, trong mắt mang theo suy
nghĩ "Chuyện gì?" Ông biết hắn luôn luôn có dã tâm, nhưng ông cũng
không cho rằng chuyện này có gì xấu. Bởi vì ông cũng nhìn ra được, hắn
bất kể là mưu lược, hay những phương diện khác đều đủ để đảm nhiệm ngôi
vị đế vương, chỉ là chuyện có thể khiến cho hắn mở miệng muốn nhờ, là
cái gì?
“Phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng ra một phong thư, cầu thân với Lan Quốc." Mộc Nguyệt Ly nói.
Lời của hắn ngược lại làm Hoàng đế có chút ngạc nhiên, có điều ngẫm lại
cũng đúng…, hắn đến giờ tuy có vài trắc phi, nhưng vị trí Thái Tử Phi
vẫn còn để trống. Nhưng cầu thân với Lan Quốc?
"Hoàng nhi thích
vị công chúa nào ở Lan Quốc?" Giữa hai chân mày ông nhẹ nhàng nhíu lại,
hai nước kết thân không phải là không tốt, nhưng bây giờ tình hình các
nước nói ra cũng có chút phức tạp. Bề ngoài hòa bình, nhưng bên trong
đều có tính toán. Hơn nữa, lúc lâm triều những đại thần kia đa số đều
đứng về phía Ngũ hoàng tử, hiện giờ ông rất hoài nghi có phải có nước
khác nhúng tay vào chuyện của Quân Quốc hay không? Lấy gì đảm bảo trong
đó không có Lan Quốc? Với lại, nếu công chúa Lan Quốc là Thái Tử Phi,
cũng chính là hoàng hậu tương lai. Nhưng nếu tâm tư vị công chúa này
không có ở trên người hắn, vậy sau này mọi chuyện sẽ càng thêm phiền
toái.
"Không, phụ hoàng. Người nhi thần nghĩ tới cũng không phải là công chúa." Mộc Nguyệt Ly lắc đầu một cái.
"Không phải công chúa?" Hoàng đế nhìn hắn, "Không phải công chúa, chẳng lẽ là Quận chúa?"
"Thưa không." Mộc Nguyệt Ly lần nữa lại lắc đầu: "Phụ hoàng, nàng ấy là con
gái của tướng quân Lan Quốc Âu Dương Ngự, Âu Dương Tĩnh."
"Cái
gì?" sau khi Hoàng đế nghe đến tên Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt đại biến. Quả
quyết từ chối."Không được, con không thể cùng với nàng ấy kết thân
được." Hoàng đế tuyệt đối không ngờ, người trong lòng con trai lại có
thể là Âu Dương Tĩnh. Đây chính là em gái của hắn đó, bọn họ làm sao có
thể ở chung một chỗ?
Trái lại, Mộc Nguyệt Ly bị thái độ mạnh mẽ
của phụ hoàng làm cho kinh ngạc, hắn nhìn hoàng đế. Hắn không biết vì
sao phụ hoàng lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ bởi vì đối
phương là con gái đại tướng quân địch quốc? Chẳng lẽ phụ hoàng lo lắng
Âu Dương Tĩnh nếu tới đây, mà trong lòng còn nghĩ về Lan Quốc sao? Có
điều đừng nói là hoàng đế, dù là hắn, hắn cũng hoài nghi có thể thuận
lợi như vậy không? Nhưng nếu kết thân thành công, hắn nhất định sẽ dùng
mọi cách để Âu Dương Tĩnh thật sự ngoan ngoãn nghe theo ý hắn. Thậm chí, dù phải dùng thuật Thôi Hồn khống chế nàng, hắn cũng không tiếc.
"Phụ hoàng, người phản đối? Tại sao?" Mộc Nguyệt Ly hỏi lại.
Hoàng đế nhìn hắn, muốn nói lại thôi, muốn đem chuyện Âu Dương Tĩnh nói cho
hắn biết. Nhưng lại lo lắng sẽ khiến cho hoàng hậu và các phi Tần khác
đã từng ôm hận với Linh Nhi biết được, dẫn tới phiền toái cho con gái.
Có điều, có lẽ giờ phút này ông chỉ hoàn toàn đặt mình vào vai trò của
người cha, lại đã quên mất Âu Dương Tĩnh là một nhân vật lợi hại thế
nào.
"Tóm lại, các con không thể ở bên nhau." Trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc Hoàng đế chỉ nói một câu như vậy.
Mộc Nguyệt Ly nhìn vẻ mặt hoàng đế, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, nếu
lúc trước hắn còn lo ngại nguyên nhân có thể phụ hoàng sẽ cho là chuyện
này không có gì tốt. Nhưng bây giờ, thái độ này của ông ấy ngược lại
càng khiến người ta thêm hoài nghi trong đó có gì không ổn?
Hoàng đế dường như cũng cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, nhìn Mộc Nguyệt Ly trầm mặc, ông mấp máy môi, sau đó chuyển đề tài:
"Hoàng nhi, đối với chuyện lâm triều hôm nay con có ý kiến gì không?"
Mộc Nguyệt Ly hiểu là Hoàng đế muốn nói sang chuyện khác, cũng biết chuyện
của hắn đã hoàn toàn sụp đỗ. Mặc dù trong lòng cũng có chút khó chịu,
nhưng chuyện lúc lâm triều cũng là một chuyện làm hắn tương đối không
thoải mái, vì vậy cũng thảo luận.
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy
chuyện này không đơn giản, chỉ sợ sau lưng có âm mưu." hắn hoàn toàn
không đề cập tới, rằng hắn đang sợ ngôi vị thái tử bị uy hiếp, dĩ nhiên, dù sao thì hiện giờ hắn vẫn chưa chính thức đăng cơ, nếu phụ hoàng muốn chọn lại thái tử, hắn cũng không có cách nào. Cho nên không cần thiết
biểu hiện quá mức, ngược lại khiến cho phụ hoàng sinh lòng phản cảm.
"Trẫm cũng nghĩ vậy." Hoàng đế gật đầu một cái.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe được một chút tin tức. Nghe nói Yên Quốc, Quân
Quốc và Lan Quốc đang âm thầm ủng hộ Ngũ hoàng đệ." Mộc Nguyệt Ly nói
xong, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp, "Nhi thần cũng không phải
lo lắng ngôi vị thái tử bị Ngũ hoàng đệ cướp đi, nhưng dù sao cũng cảm
thấy ba nước này lại có thể liên kết thành một, hơn nữa còn để ý tới
Quân Quốc của chúng ta, thật sự không phải là chuyện tốt, không biết bọn họ đang có tính toán gì?"
Hoàng đế cũng nhẹ nhẹ gật đầu, ông
đương nhiên hiểu rõ hắn để ý đến ngôi vị thái tử, nhưng lời của hắn cũng đúng, ba nước này liên thủ làm một chẳng lẽ là muốn đối phó Quân Quốc
sao? Nghĩ tới đây, ông cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Mộc Nguyệt Ly thấy Hoàng đế có vẻ phiền lòng, vội vàng nói:
"Phụ hoàng, người cũng đừng lo lắng. Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì rồi cũng sẽ
biểu hiện ra thôi, bảo trọng long thể quan trọng hơn."
Hoàng đế gật đầu một cái, khoát tay áo nói:
"Được, con lui xuống trước đi."
"Vâng." Mộc Nguyệt Ly hành lễ với Hoàng Đế, lập tức rời đi.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Mộc Nguyệt Ly không trở về Đông cung, mà đi về phía ngoài cung, mục tiêu của hắn chính là biệt trang.
Hôm nay, mặt trời không phải quá nóng, trái lại có chút ấm áp. Vào thu cảm giác để lại vài phần mát mẻ.
"Chủ nhân, người đã tới." Quản gia thấy Mộc Nguyệt Ly xuất hiện ở biệt trang, vội hành lễ.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, sau đó đứng lại, hơi trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu, hỏi:
"Nàng ấy đi rồi sao?"
Quản gia tất nhiên hiểu hắn nói nàng là chỉ Âu Dương Tĩnh, đến bây giờ ông
vẫn không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có điều chủ nhân trái lại
đã đoán sai, Âu Dương cô nương cũng không có rời đi.
"Chủ nhân, Âu Dương cô nương còn ở đây."
"Không đi?" Mộc Nguyệt Ly cũng ngây ngẩn cả người, sau đó xoay người đi nhanh về hướng viện của Âu Dương Tĩnh.