"Ngươi cho rằng, dựa vào cổ trùng nho nhỏ này là có thể khống chế ta sao?"
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Mộc Nguyệt Ly đã ổn định, Âu Dương Tĩnh giận quá
hóa cười. Nàng phủi phủi tay áo, dù là cúi đầu ngẩng mặt, tuyệt đối so
với Mộc Nguyệt Ly càng thêm có khí phách vương giả.
Không sai, cổ độc đối với đại đa số người mà nói, đều vô cùng lợi hại, bá đạo, nhưng
không hề bao gồm nàng trong đó. Với linh lực của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng thúc giục linh lực trong cơ thể là có thể bắt cổ trùng tác quái kia đẩy ra ngoài.
"Làm sao có thể?" Mộc Nguyệt Ly thấy vẻ mặt nàng không sao cả, trong lòng kinh ngạc. Nhưng lại có chút không tin. Nếu với
Nhuyễn Cốt Tán, nàng không trúng, còn có thể cho là do thể chất nàng có
vấn đề, cùng với Nhuyễn Cốt Tán vừa vặn hòa hợp. Nhưng cổ này mới vừa
rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy nó chui vào trong cơ thể nàng mà.
"Không tin?" Âu Dương Tĩnh kéo môi cười một tiếng, có chút ác tâm muốn nghiền
nát hắn. Vì vậy hai tay lập tức dùng lực, trực tiếp ép cổ trùng từ trong cơ thể ra ngoài.
Khi cổ trùng kia vừa ra tới, thì bị Âu Dương
Tĩnh cầm cái ly trên bàn đón lấy. Nho nhỏ xanh biếc, nhìn thấy chỉ muốn
nôn mửa. Nhưng mặt nàng lại không đổi sắc, dùng nắp ly trà đậy lại cổ
trùng trong ly.
"Ngươi, ngươi......" Mộc Nguyệt Ly trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch, không biết nói gì nữa. Chỉ biết là nàng
quả nhiên mạnh đến mức khiến người ta nghĩ tới biến thái, có người ngay
cả cổ trùng cũng có thể bức ra sao?
Cổ trùng từ trước đến giờ vừa chui vào trong cơ thể sẽ hấp thụ huyết dịch (máu), hơn nữa khả năng
sinh sôi nảy nở rất nhanh. Cho nên dù có là Võ Lâm Cao Thủ cũng đều
không có cách nào bức nó ra, càng đừng nói mới đây đã phát hiện. Rất
nhiều người mãi cho đến lúc sắp chết mới phát hiện được.
"Muốn
nói cái gì?" Âu Dương Tĩnh liếc nhìn hắn, "Ta là yêu nữ sao?" Nàng dĩ
nhiên biết khả năng của mình không phải người bình thường trong võ lâm
có thể so sánh, yêu nữ? Hừ, những người đó đều do tài nghệ không bằng
người ta, lại muốn trách người khác. Thật đáng buồn đáng tiếc.
Mộc Nguyệt Ly giật giật môi, biết giữa bọn họ là tuyệt đối không có khả
năng. Nhưng mặc dù nàng mạnh mẽ như thế, hắn cũng sẽ không đầu hàng.
Hoặc là nói hắn càng thêm không thể buông tha nàng được, hiện giờ hắn
hoàn toàn tin tưởng, nàng có năng lực khiến cho bá nghiệp của hắn bị hủy trong phút chốc.
"Người đâu ——"
Mộc Nguyệt Ly nhìn bên ngoài hô to, rất nhanh, thị vệ bên người hắn, còn có quản gia mang theo mấy gã sai vặt lập tức xuất hiện.
Ánh mắt Âu Dương Tĩnh đảo qua những người đó, khóe miệng mang theo nụ cười
khinh miệt. Tựa như muốn nói, dựa vào đám người này cũng có thể bắt được ta sao?
Mộc Nguyệt Ly trong lòng tức giận, hướng về phía quản gia lớn tiếng phân phó:
"Quản gia, gọi tất cả người trong viện tới đây."
Quản gia khó hiểu, ánh mắt Mộc Nguyệt Ly lúc đó dành cho Âu Dương Tĩnh có
biến đổi, ông còn tưởng Mộc Nguyệt Ly đối với Âu Dương Tĩnh đặc biệt như vậy, nàng ấy nhất định sẽ là nữ chủ nhân tương lai. Nhưng không ngờ,
bây giờ giữa hai người này lại có thể giương cung bạt kiếm (ý muốn chém
giết lẫn nhau), giống như kẻ thù. Có điều dù trong lòng đầy bụng nghi
ngờ, nhưng ông vẫn gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Mộc Nguyệt Ly biết cho dù mọi người tới cũng không thể bắt giữ được Âu Dương Tĩnh, tay hắn từ bên hông lấy ra thứ gì đó, giương một tay lên, ném ra ngoài, từ trên không trung truyền đến âm thanh đùng một tiếng, sau đó cứ như
pháo hoa nở rộ.
Âu Dương Tĩnh nhìn pháo hoa lóe sáng giữa bầu trời đêm, vẻn vẹn cười lạnh hai tiếng, thả tín hiệu chứ gì, cứ việc làm đi.
Thời gian qua nửa nén hương, quản gia mang theo hộ viện, còn có nhóm hộ vệ
cũng nhận được tín hiệu của Mộc Nguyệt Ly, đã nhanh chóng tụ tập người
chạy tới, kết quả lúc này, đã kinh động tất cả người của biệt trang.
Nhưng không có lệnh của chủ nhân phân phó, các tỳ nữ, lão bà đều không
dám ló đầu ra.
Không bao lâu, Âu Dương Tĩnh hầu như đã bị biển
người bao vây ở giữa, nếu đổi thành người thường nhìn thấy cảnh này, sớm đã sợ tới mức chân run. Nhưng từ đầu tới cuối, nàng lại chỉ mỉm cười,
ánh mắt lóe sáng trước ngọn đèn dầu, ngược lại khiến Mộc Nguyệt Ly và
đám người kia có loại cảm giác sợ hãi.
Bóng đêm mông lung, nhánh cây lay động.
Không khí căng thẳng dị thường, dường như chỉ cần không cẩn thận một chút
cũng sẽ bị xé rách, một cuộc huyết chiến sẽ khó tránh khỏi.
Trong lúc hai bên đang muốn ra tay, thì một gã sai vặt từ bên ngoài thật nhanh chạy vào.
"Chủ nhân, người trong cung đến."
Lời gã sai vặt nói đem tình hình căng thẳng vô hình hóa giải đi, tất cả mọi người sửng sốt. Nửa đêm rồi, sao người trong cung còn tới? Hơn nữa còn
là đến biệt trang?
Mộc Nguyệt Ly nghe được lời của gã sai vặt,
trong lúc nhất thời cũng không còn tâm tư để đối phó với Âu Dương Tĩnh,
hắn suy nghĩ, có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì không? Hay là Ngũ
hoàng đệ đã có hành động?
"Có chuyện gì?" Mộc Nguyệt Ly trực tiếp hỏi gã sai vặt, mặc dù nôn nóng, nhưng bước chân chưa từng di chuyển
một bước, mắt cũng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tĩnh, hắn đang lo lắng Âu Dương Tĩnh sẽ mượn cơ hội gây khó dễ.
"Bẩm chủ nhân, công công
trong cung tới báo, hoàng hậu nương nương đột nhiên ngã bệnh, cho mời
chủ nhân nhanh trở về." Gã sai vặt vội vàng trả lời, ánh mắt lặng lẽ đảo qua viện, nhiều người như vậy, tim cũng nhảy dồn dập.
Mộc Nguyệt Ly nghe nói mẫu hậu bị bệnh, sắc mặt tái đi, từ sau khi Hoàng cữu qua
đời, sức khỏe của mẫu hậu lại càng không tốt. Như thế, xem ra quan hệ
anh em của bọn họ tốt đến mức hình như hơi thái quá, hơn nữa hắn từng
nghe được một ít lời đồn, làm mi tâm hắn biến đổi kịch liệt. Ngẩng đầu
nhìn Âu Dương Tĩnh, nếu bây giờ hắn đi, vậy chẳng phải là thả nàng đi
sao? Bởi vì nghĩ cách, hắn rối rắm không yên. Tình thế rơi vào khó xử.
Hắn rối rắm đứng đó suy nghĩ nữa ngày, cuối cùng quyết định về cung xem mẫu hậu trước. Về phần Âu Dương Tĩnh, đúng là hắn phải giữ nàng lại, dù sao nàng cũng dũng mãnh như vậy, hơn nữa bọn họ lại nhất định là địch. Dù
nàng không đi, cũng sẽ thao túng, khống chế thế lực bên ngoài đối phó
hắn, làm sao không cho nàng được đây?
"Ngươi đi đi, nhưng đừng
tưởng chuyện như vậy là xong." Mộc Nguyệt Ly nhìn về phía Âu Dương Tĩnh
nói một câu, sau đó vung tay áo, trực tiếp xoay người bước nhanh khỏi
đó.
"Hồi cung ——"
Hộ viện, nhóm hộ vệ hiển nhiên cũng nghe lệnh theo sau Mộc Nguyệt Ly rời đi, quản gia đi trước, lại liếc mắt
nhìn Âu Dương Tĩnh một cái, nghĩ tới lui vẫn không hiểu là đã xảy ra
chuyện gì.
Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ đi khỏi chỉ giương môi lên,
đương nhiên, mọi chuyện tuyệt sẽ không phải chỉ có thế là xong. Nàng
chưa nhìn thấy niềm kiêu ngạo của hắn bị thất bại thảm hại, thử hỏi nàng làm sao có thể thu tay lại đây?
Vừa khẽ mỉm cười, sau đó bóng dáng nhỏ nhắn mỹ lệ ra khỏi sân, biến mất trong bóng đêm mù mịt.
Hoàng cung, Cung Phượng Nghi.
Hoàng hậu vẻ mặt trắng xanh nằm ở trên giường phượng, quả thật xem ra tương
đối tiều tụy. Ngoài giường, lụa mỏng ngăn cách. Ngự y đang dùng chỉ mỏng chẩn mạch, vẻ mặt nghiêm túc. Nhóm tỳ nữ ở một bên hầu hạ hoàng hậu,
thấy vậy trong lòng cũng run sợ.
"Tham kiến thái tử điện hạ ——" người của cung Phượng Nghi thấy thái tử bước nhanh đi đến, vội vàng cúi người, hành lễ.
Mộc Nguyệt Ly khoát tay áo, trực tiếp đi tới bên giường, hỏi ngự y:
"Ngự y, sức khỏe hoàng hậu thế nào?"
"Ly nhi, không cần phải nôn nóng. Chỉ là đầu choáng váng thôi." Hoàng hậu
cách màn lụa mỏng nói, nhưng kỳ thật bà cũng hiểu rõ sức khỏe của chính
mình, triệu con trở về, cũng vì có chuyện muốn giao phó, tránh cho bà
vạn nhất mất đi, cả đời con không biết phải làm sao?