Bên này, Hoàng Thành Lan quốc, anh em thái tử muốn bắt gọn gian tế, tạo nên không khí thật khẩn trương.
Bên kia, đám người Âu Dương Tĩnh từ Quân Quốc trở về Lan quốc, việc đầu
tiên là đến quân doanh gặp Âu Dương Ngự, nói cho ông biết mọi chuyện ở
Quân Quốc, sau đó lệnh cho Bạch Ngọc dẫn người trong Lâu quay về đại bản doanh (bộ chỉ huy) nghỉ ngơi.
Vân Hạo Trần cũng ra lệnh cho
người của Ám Lâu trở về, hắn muốn chuẩn bị về Vân phủ, bởi vì vài ngày
trước hắn đã nhận được thư, hôn sự của Tuyệt Trần đã chuẩn bị xong, mấy
ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ.
Bóng đêm nhàn nhạt, ở biên quan không có phồn hoa, khắp vùng đều trống trải, nhưng khi ngẩng đầu nhìn trời,
lại có thể nhìn thấy rất nhiều sao, cho người ta mở rộng tầm mắt đồng
thời khiến cho tâm tình cũng tốt lên nhiều. Có cảm giác trong lòng thư
thái như đang bay trên cao vậy.
“Bảy ngày sau là hôn lễ của Tuyệt Trần, có thể ta sẽ mất một ít thời gian. Nếu chủ nhân có chuyện gì muốn ta làm, thì xin đợi ta một thời gian.” Vân Hạo Trần đứng ở trên thảo
nguyên, ngẩng đầu nhìn sao sáng trên bầu trời, nói với Âu Dương Tĩnh
đứng bên cạnh. Hắn muốn mời anh em Âu Dương Tĩnh đi tham gia hôn lễ,
nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, trong lòng Tuyệt Trần vẫn còn lưu luyến nàng
ấy, phải cưới người khác đã đủ khổ rồi, nếu trong hôn lễ của mình còn
nhìn thấy người mình thương, chỉ sợ sẽ đổi ý, lập tức dẹp bỏ hôn lễ.
Âu Dương Tĩnh quay đầu lại nhìn Vân Hạo Trần, áo bào màu bạc đón gió đêm
tung bay. Dung nhan kia cùng với Vân Tuyệt Trần có mấy phần tương tự,
chắc là hắn cũng hiểu tâm sự trong lòng của Vân Tuyệt Trần, nên mới
không mở miệng. Nhưng suy nghĩ của nàng không giống bọn họ, Vân Tuyệt
Trần nếu đã đồng ý cưới người khác nghĩa là đã buông xuống được, nói thế nào đi nữa thì nàng và hắn ta cũng là chỗ quen biết, hôn lễ của hắn ta
nàng cũng nên đến chúc mừng. Cho dù đến lúc đó có lẽ sẽ loạn một chút.
Mắt sáng ngời híp lại, miệng nhếch lên, nhìn thế nào thì cũng cảm thấy rất
gian xảo. Coi như là nàng cho Lâm Sơ Hạ một chút trả thù đi, ai bảo nàng ta lại là một người như vậy, khiến nàng nhầm tưởng nàng ta là một cô
gái thẳng thắn, trong sáng, coi nàng ta như bạn của mình.
“Bảy
ngày sau? Chúng ta cũng đi nữa.” Âu Dương Tĩnh nói: “Nói thế nào thì
chúng ta cũng đã từng là bạn, đám cưới là chuyện vui, tất nhiên là phải
đến chúc mừng.”
Vân Hạo Trần nghe nàng nói vậy, quay đầu nhìn
nàng, cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy nàng hình như không
phải nói giỡn, trong lòng hắn lại không biết nên phản ứng thế nào?
Hai người ở dưới trời sao trầm mặc, rốt cuộc Vân Hạo Trần nói:
“Nếu vậy, ngày mai chúng ta bắt đầu xuất phát đi.”
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, “Ngươi lui xuống trước đi, ta còn muốn ở lại một lát.”
“Được.”
Vân Hạo Trần gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi. Đợi đến khi không
còn thấy bóng dáng của Vân Hạo Trần, môi anh đào khẽ cười, nở rộ trong
đêm như ngôi sao sáng ngời, nói:
“Ra đi, hắn đi rồi.”
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời đã thấy một bóng dáng từ chỗ tối đi ra, chính là Âu Dương An.
Âu Dương An mỉm cười, bước tới bên cạnh Âu Dương Tĩnh. Hắn cao hơn một cái đầu so với Âu Dương Tĩnh, hai bóng dáng tựa vào nhau. Ánh trăng chiếu
lên ngọc nữ xinh đẹp, nam tuấn mỹ (nữ xinh đẹp, nam vừa đẹp trai, vừa có khí chất), ánh sao bao phủ xung quanh làm cho bọn họ giống như là một
đôi tiên nhân từ trên trời giáng xuống.
Hai người nhìn nhau, tất
cả đều là nùng tình mật ý. Cảm giác ấm áp đều dâng lên trong lòng mỗi
người, vì không muốn người khác quấy rầy, bọn họ thực hiện kết giới bao
quanh. Cùng nhau ngồi ở chỗ đó, nắm tay nhau, mười ngón tay đan xen
khắng khít.
Âu Dương Tĩnh tựa vào vai Âu Dương An, cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm xinh đẹp, cùng yên lặng nhưng vẫn hơn thiên ngôn vạn
ngữ. (nói nhiều lời)
Hôm sau, Vân Hạo Trần, Âu Dương Tĩnh, Âu
Dương An rời biên quan, lên đường đến Giang Nam, vì thời gian gấp rút,
Vân Hạo Trần là huynh trưởng nên muốn đến sớm. Vì vậy hắn ra sức thúc
ngựa, mà Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh mang theo Vân Khinh Cuồng chậm rãi
theo sát ở phía sau, dù sao bọn họ có mặt đúng lúc ở hôn lễ là được.
Bảy ngày sau, khắp Vân phủ đều giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí vui mừng.
Vì chú rể là minh chủ võ lâm, cô dâu lại là thiên kim tri phủ, cho nên hôn lễ hôm nay rất long trọng, đến tham gia tiệc cưới ở Vân phủ trừ phần
lớn là người trong võ lâm, cũng có một số quan phủ là khách của nhà gái
đến chung vui. Tuy hai phe nước giếng không phạm nước sông nhưng vẫn có
chút ngăn cách, vì hôm nay là tiệc cưới nên hai bên thống nhất không đả
động nhau, chung sống hòa bình.
Hai người Âu Dương An, Âu Dương
Tĩnh là khách mời xuất hiện cuối cùng, tiểu lão hổ vẫn còn nằm trên vai
Âu Dương Tĩnh. Bọn họ xuất hiện khiến cho không khí náo nhiệt dừng lại,
tất cả ánh mắt đều tập trung về phía hai người.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, hình như bọn họ đã đoạt danh tiếng của cô dâu, chủ rể rồi.
Người tới tham gia tiệc, có người biết anh em Âu Dương Tĩnh, cũng có người
không biết. Kết quả là, tình cảnh lập tức biến thành rất nhiều người
trong võ lâm trừng mắt nhìn bọn họ, thầm mơ ước đến quyển bí tịch điều
khiển thú và thần kiếm thượng cổ trên người bọn họ.
Mà những người không biết thì xì xào bàn tán, suy đoán thân phận của bọn họ.
Chú rể Vân Tuyệt Trần mặc áo hỉ đỏ, sắc mặt vui mừng, tay cầm dây hoa cùng
tân nương dắt nhau đi trên thảm hoa đỏ thẫm, nhưng khi Âu Dương Tĩnh
xuất hiện hắn sững sờ đứng ở đó. Không nghe thấy xung quanh đang nói gì, trong đôi mắt thâm thúy chỉ có bóng dáng màu hồng, thời gian như ngừng
trôi, hắn thậm chí không biết phải phản ứng thế nào, tất cả đều như
trong mộng vậy, không thực…
Vợ chồng Vân lão gia nhìn thấy phản
ứng của con trai, cùng nhíu máy, khi nhìn về phía Âu Dương Tĩnh vẻ mặt
đã hiện lên ý không chào đón. Thì ra đây chính là yêu nữ kia, quả nhiên
rất đẹp, khó trách con mình luôn nhung nhớ, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể để cho hôn lễ hôm nay bị phá hỏng vì sự xuất hiện của nàng ta.
Mà cha mẹ Lâm Sơ Hạ biết anh em Âu Dương An, dù sao hai người cũng đã ở
tại Lâm phủ mấy ngày, còn là ân nhân cứu mạng của con rể. Nhưng sau đó
lại nghe Lâm Sơ Hạ trở về nói, hơn nữa trên giang hồ cũng đồn đại, hai
người đối với anh em Âu Dương An cũng không thích, nhưng mà người ta là
con gái tướng quân, bọn họ sao dám động tới? Chẳng qua là bây giờ nhìn
thấy bọn họ tới dự hôn lễ của con gái, trong lòng có chút bất an nhưng
cũng không thể để tình hình cứ tiếp tục như thế này được, sẽ lỡ mất giờ
lành đó.
Lâm lão gia nghĩ tới đây, vội vàng nghênh đón hai người, nói:
“Hóa ra là Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, hai vị có thể tới tham gia tiệc mừng thật sự là tốt quá. Mời vào bên trong.”
Lâm Sơ Hạ đang đội khăn voan vừa nghe tin Âu Dương Tĩnh tới, đã nắm tay
thật chặt. Nàng không quên được việc Vân Tuyệt Trần vì Âu Dương Tĩnh
thiếu chút nữa mà không cưới mình, nếu không phải bây giờ không nên lộ
diện, chỉ sợ nàng đã sớm xốc khăn voan lên nổi giận với Âu Dương Tĩnh.
“Lâm lão gia không cần khách sáo, chẳng qua chúng ta nghe nói hôm nay là
tiệc mừng của Minh chủ và Lâm tiểu thư, cho nên thuận đường tới chúc
phúc. ” Âu Dương Tĩnh cười cười, nàng cũng không muốn quấy rầy hôn sự
của bọn họ, hơn nữa hôm nay mà xảy ra án mạng tại nơi này cũng không
thích hợp.
“Chúng ta chỉ đến bày tỏ một phần tâm ý, lập tức đi ngay.”