Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 97: San bằng tổ chức Tam Lăng

Người của tổ chức

Tam Lăng trợn tròn mắt, mặc dù bọn họ ở trong sơn cốc đã nhìn thấy không ít mãnh thú nhưng chưa bao giờ thấy nhiều như vậy, hung dữ như vậy. Chỉ thấy phía trước có khoảng mấy chục đôi mắt màu lục bắn lại đây. Mỗi đầu sói đều rất cao lớn, nhe răng nhếch miệng, khiến bọn họ sợ hãi, e ngại.

Phía sau bầy sói là một đàn lợn rừng, màu rám nắng, cũng hung dữ không kém.

Không những vậy còn có nhiều ngựa hoang rất dũng mãnh, rắn độc đủ mọi

màu sắc. Còn có một số loài nhỏ bé mà bọn họ không biết đến, bọn họ tự

hỏi không biết liệu có phải toàn bộ mãnh thú trong sơn cốc đều đã tụ hội về đây hay không?

Tổ chức Tam Lăng bị dọa, đứng ngây người, đám

người Ám Lâu cũng bị dọa không nhẹ nhưng bọn họ biết tất cả những động

vật này là do chủ nhân đưa tới, hẳn là sẽ không tấn công bọn họ.

“Kíu … ”

Trong lúc mọi người đang bị mãnh thú làm cho kinh ngạc thì từ trên cao truyền đến một loạt những âm thanh bén nhọn, mọi người vừa ngẩng đầu lên thì

lại càng sợ chết khiếp. Một đàn chim ưng đông nghịt đang lao tới chỗ bọn họ một cách rất hung hãn, mà mỏ của chim ưng kia thật lợi hại, mổ một

cái cũng có thể khiến bọn họ đổ máu ròng ròng.

Hành động của Âu

Dương Tĩnh vừa rồi đã làm cho toàn bộ mọi người trong tổ chức Tam Lăng

kinh động, trừ những người đang tuần tra bên ngoài. Ở bên trong các tòa

kiến trúc, chủ quản phụ trách của tổ chức Tam Lăng đưa mọi người xông

ra. Ngay khi vừa nhìn thấy tình hình chiến trận thì lập tức choáng váng

ngay tại chỗ, đều đứng đơ như cây gỗ.

Âu Dương Tĩnh hạ ngọc tiêu

xuống, bước đến. Vân Khinh Cuồng cũng ngồi bên cạnh Âu Dương Tĩnh, còn

có Âu Dương An. Một đầu Bạch Hổ mắt xanh biếc, một nam tử áo trắng phiêu phiêu cầm kiếm, mà Bạch Ngọc, Thanh Mê, Lam Hồ, Tử Ly, còn có Vân Hạo

Trần, tất cả đều là cực phẩm soái ca, khí thế vô cùng. Có bọn họ phụ

trợ, Âu Dương Tĩnh càng giống như nữ vương.

Tất cả mãnh thú, chim chóc, rắn độc đều đứng im tại chỗ, nhìn qua uy hiếp người của tổ chức

Tam Lăng nhưng không phát động tấn công, dường như đang chờ mệnh lệnh.

Người của tổ chức Tam Lăng sợ hãi, vài Đường chủ đưa mắt nhìn nhau trao đổi ý kiến, sau đó một nam tử trung niên mặc áo dài màu bạc nhìn Âu Dương

Tĩnh hỏi:

“Ngươi là yêu nữ có khả năng điều khiển thú của Lan

quốc?” Tổ chức Tam Lăng thu thập tư liệu của các quốc gia, đương nhiên

đã được nghe nói thời gian trước ở Lan quốc ồn ào việc yêu nữ biết điều

khiển thú. Lời đồn rằng, trên người nàng luôn mang theo một cây tiêu

ngọc bích. Một khúc tiêu có thể ra lệnh cho các loài thú, năng lực không giống người thường.

“Đúng vậy.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, híp mắt

cười. Nhìn qua thì tưởng không có sức uy hiếp nhưng lại khiến cho đối

phương sợ hãi run người.

“Chúng ta và ngươi không thù không oán,

ngươi dẫn người xông vào như thế này là có ý đồ gì?” Nam tử bên cạnh

người mặc áo dài màu bạc oán hận nói.

“Không thù không oán?” Âu

Dương Tĩnh hừ lạnh một tiếng như là nghe được chuyện cười vậy.“ Các

ngươi đã phái người đến ám sát Âu Dương tướng quân của Lan quốc thì phải hỏi thăm cho rõ ràng chứ, người đó là phụ thân của ta. ”

Việc

đến nước này thì người của tổ chức Tam Lăng đã biết bọn họ động đến

người không nên động, tuy trước đó cũng có nghe tin đồn yêu nữ kia là

con gái của Âu Dương tướng quân Lan quốc nhưng bọn họ điều tra tư liệu

thì chỉ ghi Âu Dương tướng quân có một con gái và hai con trai, cũng

chính là đám người Âu Dương Thấm. Cho nên mới dẫn đến việc hành động sai lầm, càng không ngờ rằng vì việc đó mà hôm nay gặp đại họa.

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, san bằng chỗ này.” Âu Dương Tĩnh giơ tay ra lệnh, không khác gì tướng quân lãnh đạo trăm quân, khí phách nói.

“Rõ.” Mọi người đồng thanh nhận lệnh, dùng mười hai phần bản lĩnh giao đấu với người của Tam Lăng Kiếm.

Mà người bên Tam Lăng Kiếm cũng hiểu rõ hôm nay là một trận liều mạng nên

phải dùng toàn lực đối phó, có điều những Đường chủ của tổ chức Tam Lăng sẽ không để cho mọi người hi sinh vô ích, tìm người lặng lẽ trốn đi báo cho Mộc Nguyệt Ly.

Nhưng Âu Dương Tĩnh đã phát hiện ra, giơ tay

lên, các loài thú khác nhau đều gia nhập cuộc chiến. Ban đầu là trận

chiến giữa người với người, giờ đã trở thành giữa người với thú, thật

hỗn loạn. Mùi máu tươi rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ sơn cốc, cảnh tàn

sát khốc liệt, tiếng la thất thanh nhưng tất cả đều không truyền ra

ngoài sơn cốc, mặc dù máu đã chảy thành sông, ngoài cốc cũng không thể

biết được.

Ánh mắt bầy sói, lợn rừng đều rất mạnh mẽ, màu đỏ

trước mắt càng làm cho bản năng săn mồi trong cơ thể chúng sôi trào. Đó

là đồ ăn, tất cả đều là mỹ vị, vì thế lũ dã thú lại càng điên cuồng hơn.

Mà đàn chim ưng thì thật sự là điên cuồng, một đám giống nhau, đem đầu mọi người làm đồ chơi của mình.

Thấy mãnh thú phát cuồng, tất nhiên không cần đến đám người trong Lâu, vì

thế Âu Dương Tĩnh vẫy tay bảo Bạch Ngọc, Vân Hạo Trần dẫn theo người

trong Lâu theo nàng rút lui sang một bên để xem cuộc chiến.

Tuy

bọn họ đều là người của tổ chức sát thủ máu lạnh, đám người Bạch Ngọc

vẫn tự nhận là không nương tay đối với kẻ địch, thậm chí Vân Hạo Trần

còn tự nhận là tàn nhẫn, ngoan độc nhưng nhìn thấy cảnh mãnh thú phát

cuồng trước mắt cũng không nhịn được muốn nôn mửa. Thực bạo lực, thực

đẫm máu, mà nhìn sang bên cạnh Âu Dương Tĩnh còn mang theo ý cười, bọn

họ thật cảm phục. Quả nhiên là chủ nhân, đủ ngoan độc, bọn họ cam lòng

nhận thua.

Gió núi thổi vù vù, đem mùi máu tươi lan ra xa, dày đặc …..

Sau nửa canh giờ, tổ chức Tam Lăng hoàn toàn bị xóa sạch, triệt để tận gốc, tuyệt không có khả năng khôi phục.

Sau khi mãnh thú đã no bụng, vẻ mặt rất thoải mái. Chúng nghe theo tiếng tiêu của Âu Dương Tĩnh bỏ đi, cả đàn chim ưng cũng vậy.

Âu Dương Tĩnh nhìn cảnh như địa ngục trước mắt, nhếch môi, phân phó:

“Thiêu trụi nơi này đi.”

“Rõ.”

Một lát sau, lửa nổi lên, gió núi làm cho ngọn lửa càng lớn, đến khi đem tổ chức Tam Lăng hoàn toàn thiêu rụi. Ánh lửa hồng hồng làm cho khuôn mặt

mọi người cũng đỏ bừng.

“Đi thôi.” Âu Dương Tĩnh mang mọi người

rời đi theo lối mật đạo, phía sau vẫn cháy, nhưng không ai biết đã xảy

ra một trận chiến thảm khốc.

Hôm đó, đám người Âu Dương Tĩnh không nghỉ ngơi, trực tiếp ra khỏi thành, trở về Lan quốc.

Ngày thứ hai, Mộc Nghiên lại kích động đi tìm Âu Dương An nhưng không ai đáp lại. Đợi lúc Mộc Nguyệt Ly đến thì nàng mới biết trong thôn trang đã

không còn ai, vui sướng lập tức biến thành lạnh như băng.

Còn Mộc Nguyệt Ly nhận được tin tức, tổ chức Tam Lăng đã bị diệt trừ chỉ còn

lại tro tàn thì choáng váng. Hắn mặc kệ Mộc Nghiên, dẫn người chạy nhanh vào cốc. Khi hắn ra khỏi mật đạo, nhìn thấy trước mắt là một đống hoang tàn thì không thể tin được vào hai mắt mình. Tất cả đều bị hủy sao?

Mộc Nguyệt Ly híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo:

“ Âu – Dương – Tĩnh ”