"Thì ra huynh là Hạo Trần đại ca." Tiếng Vân Tuyệt Trần truyền đến.
Hạo Trần phút chốc vừa quay đầu lại lập tức trừng hai tròng mắt, phát hiện
Vân Tuyệt Trần lúc nãy nhảy xuống dưới vực, giờ lại cưỡi trên lưng Bạch
Hổ, chậm rãi theo vách đá đi lên.
"Ngươi ——" hắn không dám tin
trừng mắt nhìn Vân Tuyệt Trần, sao có thể như vậy? Khuôn mặt hai người
cùng có vẻ phức tạp như nhau, đây là lần đầu tiên anh em bọn họ chân
chính gặp nhau.
"Đại ca, thật ra là huynh hiểu lầm phụ thân. Ông
ấy vẫn luôn nhớ mẹ con hai người, nhưng khi ông hồi phủ bị người ta phục kích mất trí nhớ, mãi đến năm năm sau mới khôi phục lại. Sau đó chuyện
đầu tiên ông làm là phải đi tìm mẹ con huynh. Nào có thể đoán trước được hai người một chút bóng dáng cũng không thấy, còn phụ thân vẫn luôn cắn rứt trong tâm, cho tới bây giờ vẫn không thể yên ổn......" Vân
Tuyệt Trần giải thích.
"Ta không tin." Vân Tuyệt Trần giải thích, Hạo Trần cũng không thể chấp nhận: "Sao có thể vừa khéo như vậy? Lại
nói lấy thế lực Vân gia, ông ta nếu có chút lòng muốn tìm chúng ta, sao
lại tìm không thấy?" hắn lắc đầu, không thể tin tưởng chuyện như vậy.
Nếu đây là thật, vậy việc hắn báo thù còn có ý nghĩa gì?
"Đại ca ——"
"Đừng gọi ta." Hạo Trần oán hận nhìn hắn: "Hôm nay ngươi gặp may, lần sau ta
nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Dứt lời, hắn ta nhún mũi chân, thi triển khinh công rời đi.
Mà Vân Tuyệt Trần đưa tay ra, cuối
cùng vẫn là mặc hắn ta rời đi. Xem ra hắn phải thương lượng với phụ thân trước, phải làm thế nào mới có thể hóa giải hận ý của đại ca đối với
bọn họ đây?
"Tốt lắm. Hắn đi rồi." Âu Dương Tĩnh thấy Vân Tuyệt
Trần mong mỏi nhìn theo Hạo Trần, lên tiếng: "Trước tiên ngươi nên quan
tâm đến Sơ Hạ đi."
"Hạ nhi làm sao vậy?" Vân Tuyệt Trần vừa nghe, mới từ trong tay Âu Dương An tiếp nhận Lâm Sơ Hạ.
"Không có gì, chị bị dọa ngất đi thôi." Âu Dương An cười nhẹ nói.
"Đa tạ hai vị lần nữa cứu mạng." Vân Tuyệt Trần cúi đầu với anh em Âu Dương An.
"Quên đi, chỉ là thuận tay thôi." Âu Dương Tĩnh khoát tay: "Hi vọng ngươi
không đem chuyện Bạch Hổ nói ra." Bạch Hổ có thể bay, còn có thể mở
miệng nói chuyện. Nếu tin tức này truyền ra, chỉ sợ là phong ba không
ngừng.
"Ta nhất định thủ khẩu như bình." Vân Tuyệt Trần gật đầu
một cái. Tuy trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn sẽ không làm
chuyện có lỗi với ân nhân.
"Được, vậy trước tiên ngươi mang Sơ Hạ đi đi. Chúng ta còn có chút việc." Âu Dương Tĩnh nói với Vân Tuyệt
Trần. Vừa rồi có giọng nói của Cuồng ở trong đầu nàng vang lên, dưới
vách núi có cất giấu đồ tốt. Nàng muốn đi tìm xem rốt cuộc là cái gì.
Vân Tuyệt Trần liếc mắt thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu. Ôm Lâm Sơ Hạ rời đi.
......
"Tĩnh nhi, chúng ta còn có chuyện gì?" Âu Dương An nhìn em gái hỏi.
"Cái này phải hỏi Cuồng." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh chuyển nhìn về phía Bạch Hổ.
"Theo ta sẽ biết." Bạch Hổ để anh em Âu Dương An ngồi lên lưng hắn, cõng hai người lao về phía đáy vực.
Gió ù ù hai bên cạnh bọn họ thổi vun vút. Đến khi Bạch Hổ cõng bọn họ đến
đáy vực, cả hai đều kinh hỉ mở to mắt. Chỉ thấy đáy vực thực sự không
phải là vùng đá lộn xộn lởm chởm, mà là phong cảnh như vẽ, vô cùng rộng
lớn.
Ao sen trong suốt, cá trong ao bơi lội. Trên bờ còn có cây cầu bằng Ngọc Thạch hình vòm, không biết bên kia thông tới đâu?
"Chúng ta qua bên kia nhìn xem." Âu Dương Tĩnh nói xong, lập tức cùng Âu Dương An và Bạch Hổ đi qua cầu hình vòm.
Thời gian qua ước chừng một nén hương, bọn họ phát hiện bên trong có một sơn động thần bí. Trong động có giường đá, cột đá, còn có tủ đá. Ngăn kéo
trong tủ có rất nhiều bộ sách, bên cạnh có một pho tượng nữ tử bằng đá.
Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên, chỗ này làm nàng nhớ tới động sói trong《Thiên Long Bát Bộ》.
"Các ngươi nhìn nè ——"