"Âu Dương công tử
đã cứu quận chúa, ta phụng mệnh của Vương gia và Vương Phi, mời hai vị
đến Đoan Vương Phủ làm khách." Quản gia đứng dậy, hướng tới Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh chắp tay nói.
Nghiên quận chúa ở một bên tràn đầy chờ mong nhìn Âu Dương An.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh vừa nhìn, quả nhiên là phiền toái. Có điều Âu Dương An đứng lên, cũng chắp tay với quản gia, rất là ôn hòa đáp:
"Đa tạ vương gia, Vương Phi thịnh tình mời, huynh muội ta còn có chuyện
phải làm. Không thể đến Vương Phủ làm phiền được, hơn nữa cứu quận chúa
vốn là việc nhỏ, không đáng giá được nhắc tới."
Âu Dương An từ
chối làm quận chúa mất hứng, người ta thái độ tốt như vậy, nói cũng nói
có đạo lý, bọn họ mặc dù là tức giận cũng không có cách nào.
Nghiên quận chúa không cam lòng, nàng lên giọng nói:
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương cần làm chuyện gì? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ hai vị."
"Đúng đó." Quản gia ở một bên hát đệm, "Hai vị là ân nhân của Đoan Vương Phủ, các vị muốn làm chuyện gì, Vương Phủ chúng ta tất nhiên là hỗ trợ nghĩa bất dung từ."
Âu Dương Tĩnh thấy hai người họ vẫn còn muốn lên
tiếng, trong lòng đã bất mãn. Đoan Vương Phủ làm sao vậy? Quận chúa thì
thế nào? Nàng cần sao? Tuy giận, nhưng cũng hiểu được cường long không
áp địa đầu xà, nàng bây giờ đang ở trên địa bàn của Quân Quốc, tất nhiên không thể sinh sự.
Âu Dương An hiểu em gái mất hứng, đương nhiên trong lòng hắn cũng không cao hứng. Bọn họ còn chưa dùng bữa sáng,
những người này đã quấy rầy, hơn nữa còn dây dưa không rõ, thật là khiến người khác phiền chán. Dù vậy tính cách không cho phép, hắn vẫn nhẫn
nại đáp lời.
"Đa tạ ý tốt của Quận chúa, chuyện huynh muội chúng ta muốn làm là chuyện riêng, thật sự không tiện lộ ra."
"Chuyện này ——" quản gia nghe hắn nói thế, cũng không biết nói gì. Người ta đã
nói chuyện không muốn cho người ngoài biết, ông còn có thể làm gì được
đây?
Nghiên quận chúa cũng có chút sốt ruột, nếu không phải đang ở trước mặt Âu Dương An, chỉ e nàng đã sớm dậm chân phát uy.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, các vị đã muốn làm chuyện riêng, còn
cần phải ở Quân Quốc một thời gian ngắn, hay là đến Vương Phủ ở đi, thứ
nhất chúng ta cũng có thể báo đáp ơn cứu mạng của người; thứ hai, ở quán trọ nhiều người phức tạp......"
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, xem ra bọn họ nếu không đáp ứng, mấy người này sẽ vẫn dây dưa không dứt.
Âu Dương An nhìn em gái, không tiếng động hỏi nàng, làm sao bây giờ?
Âu Dương Tĩnh cụp mắt xuống, trong đầu cũng suy nghĩ cực nhanh. Bây giờ
còn chưa rõ chuyện của Tam Lăng Kiếm thì vẫn không thể đắc tội với
Nghiên quận chúa, gây thù hằn. Nếu đối phương mời đi Vương Phủ làm
khách, vậy đi thôi, nói không chừng lại có thu hoạch bất ngờ thì sao?
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu lên, mỉm cười với Nghiên quận chúa:
"Nếu Vương gia, Vương Phi, quận chúa thịnh tình mời, chúng ta đây phải đến quấy rầy mấy ngày thôi."
Âu Dương An có chút ngạc nhiên việc em gái đáp ứng, xem vẻ mặt của nàng dường như có tính kế. Vì thế cũng gật đầu, cười yếu ớt:
"Làm phiền quận chúa."
Nghiên quận chúa thấy bọn họ đáp ứng rồi. Trên mặt đều lộ ra vui vẻ, gật đầu:
"Không quấy rầy, không quấy rầy......"
Rốt cuộc, anh em Âu Dương An dùng đồ ăn sáng. Đi theo đoàn người Nghiên quận chúa chậm rãi đến Đoan Vương Phủ.
Đoan Vương Phủ
Vương gia, Vương Phi sớm đã bị quận chúa quấn quít lấy làm nũng, làm cho bọn
họ tạm gác công việc lại, chỉ để gặp ân nhân cứu mạng của nàng.
"Vương gia, người nói Nghiên Nhi coi trọng vị công tử kia như thế. Có phải là
quá mức rồi không?" Vương Phi có chút bận tâm, nữ tử còn trẻ luôn ngây
thơ, nếu mối tình đầu của Nghiên Nhi là một nam tử xa lạ, chuyện này
cũng không hay.
Vương gia gật đầu, ông đương nhiên biết Vương Phi đang lo lắng điều gì. Trong lòng ông cũng có cân nhắc như thế, nhưng
nếu không làm theo con gái, chỉ sợ nàng náo loạn tệ hơn. Chẳng bằng đợi
đến lúc trông thấy công tử kia rồi nói sau, nếu đối phương thật sự là
loại người có mưu đồ, hoặc là kẻ bất chính, hay chỉ là một bình dân, đến lúc đó sẽ có cách đuổi đi.
"Vương Phi không cần phải lo lắng, chờ bọn họ trở lại, sẽ biết."
"Nhưng......" Vương Phi còn muốn nói điều gì, rốt cuộc lại không nói ra.
"Vương gia, Vương Phi, quận chúa đã về." Nhũ mẫu tiến vào thông báo.
Vương gia và Vương Phi gật đầu, sau đó phân phó:
"Bảo quận chúa dẫn ân nhân đến đại sảnh ngồi một lát đi, cho người mang điểm tâm lên, cả trà nữa."
"Vâng" nhũ mẫu gật đầu, rất nhanh lập tức đi ra ngoài.
Một lát sau, Nghiên quận chúa dẫn Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đến. Ánh mặt
trời đã như nắng xuân, chiếu vào phía sau bọn họ, dường như khoác lên
cho Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh một lớp cát vàng.
Vương gia và
Vương Phi nhìn thấy Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh thì trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cũng có chút thoải mái. Chẳng lẽ Nghiên Nhi chấp nhất đến
thế, đôi nam nữ này quả thật là tuấn tú phi phàm. Nhưng không biết bọn
họ có quan hệ gì?
Trong lòng hai người có nghi vấn, nhưng đều không lên tiếng. Thản nhiên nhìn bọn họ đến gần.
Mà Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh một đường tiến vào, đối với Đoan Vương Phủ
bước đầu có hiểu biết. Vương Phủ này xây theo phong cách Giang Nam, cột
đỏ ngói xanh, mái cong Lưu Ly, cách mấy bước còn có núi giả, đình đài,
dòng suối trong thật dài chảy theo bên dưới lối đi, bên trong có vô số
cá kiểng màu đỏ. Hơn nữa vườn trong vương phủ cũng rất đẹp, chỉnh thể
hiện lên tinh xảo, hoa lệ, lại không xa hoa. Mà bây giờ nhìn đến đại
sảnh Vương gia ngồi ở vị trí chủ tọa, còn có Vương Phi ngồi bên cạnh.
Đoan Vương gia quần áo viền bạc trường bào màu bạc, eo quấn thắng lưng gấm.
Vẻ mặt cũng không thể hiện nhiều, xem ra có vài phần ẩn dấu sắc mặt, vài phần nghiêm túc, uy nghiêm; còn Vương Phi quần áo màu sáng váy gấm, làn váy thêu hoa. Đầu có trâm ngọc, xem ra rất là đoan trang. Dung mạo so
với Nghiên quận chúa có vài phần tương tự.
Hai anh em không để lại dấu vết trao đổi ánh mắt, theo Nghiên quận chúa bước qua cửa đại sảnh, bình tĩnh mà thẳng bước tiến lên.
"Phụ vương, mẫu phi, hai vị này là Âu Dương An công tử và Âu Dương Tĩnh cô
nương. Chính là ân nhân cứu mạng con." Mộc Nghiên dẫn đầu lến tiếng, đối với đôi bên giới thiệu.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương,
đây là phụ vương ta Đoan Vương gia, còn có mẫu phi." Nghiên quận chúa
lại nghiêng người nói với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, tất nhiên, ánh mắt đều ở trên người Âu Dương An.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh bước lên, hướng tới phu thê Đoan Vương gia chắp tay, hành lễ:
“Tham kiến Vương gia, Vương Phi ——"
"Hai vị xin đứng lên." Đoan Vương gia hướng tới hai người khẽ giương tay, ý
bảo bọn họ đứng lên."Hai vị là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, tất nhiên
cũng là ân nhân của chúng ta."
"Vương gia khách sáo." Âu Dương An bọn họ cũng chắp tay.
Sau khi đôi bên khách sáo lẫn nhau, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh hai người ngồi xuống bên cạnh.
"Không biết Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương là người phương nào?" Vương gia bắt đầu tra hộ khẩu.