"Nàng ấy đã là tai họa của chúng con một lần rồi."
"Sao lại thế?" Đoạn Vô Nhai nghe thế, nhanh truy vấn. Tô Ngâm Diệp cũng nhìn hai anh em, chỉ sợ bọn họ bị thương.
Âu Dương Tĩnh mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ tay Tô Ngâm Diệp an ủi. Nàng cảm thấy
Diệp nhi tỷ tỷ có loại tình cảm ôn nhu như một người mẹ, nàng vô cùng
cảm động cùng ấm áp.
"Không có gì, bất quá là muốn báo thù, sau
đó cùng một kẻ khác muốn cấu kết với nhau làm việc xấu để báo thù. Ma
Sát đã giúp nàng ta đào tẩu."
Âu Dương Tĩnh đơn giản đem chuyện
của Âu Dương Thẩm nói một lần, nhưng cũng hơi cảm thán Âu Dương Thẩm có
chút giống hồ ly, chạy thoát.
"Lần này nàng ta chạy thoát, chỉ sợ lần sau còn xuất hiện nữa."
Đoạn Vô Nhai lắc lắc đầu, "Các con nên tìm nàng ta, sau đó loại trừ đi. Phải biết rằng diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên. Đối với kẻ địch vĩnh viễn đừng mềm lòng."
Tô Ngâm Diệp ở một bên gật
đầu, tuy nàng tâm địa thiện lương, có điều chỉ cần đề cập đến người bên
cạnh nàng, đương nhiên thiện lương của nàng sẽ tự động biến mất không
thấy tăm hơi.
"Chúng con đã biết, sư phụ." Âu Dương An và Âu
Dương Tĩnh gật đầu, bọn họ vốn không phải là hạng người thiện lương,
đương nhiên là có chủ ý của mình.
"Vậy là tốt rồi."
Đoạn
Vô Nhai gật đầu, thế này mới cúi đầu ngắm đến bí kíp, kết quả lại là
ngạc nhiên không ngớt, "Trời ạ, lại là võ lâm bí tịch đã thất truyền mấy chục năm nay."
Lúc này ông đã bắt tay vào lật xem bí tịch, sau
khi xem mấy quyển lại chậc chậc ra tiếng, vẻ mặt kinh hỉ giấu cũng giấu
không được, ông vừa rồi căn bản không ngờ đồ đệ lại cho mình võ học thất truyền trân quý đến nhường này.
"Tĩnh nhi, mấy quyển sách này
các con tìm được ở đâu?" Đoạn Vô Nhai nhìn đồ đệ kích động, hai tên đồ
đệ của ông thật sự là cho ông vui sướng, quả thực so với thần tiên còn
hơn.
"Sư phụ, cái này là lúc trước chúng con ngẫu nhiên lấy được, cùng một chỗ với vòng tay và thần kiếm thượng cổ." Âu Dương Tĩnh nói
đơn giản chuyện bọn họ gặp duyên dưới đáy vực.
"Chậc chậc chậc."
Đoạn Vô Nhai không ngừng mà chậc chậc giọng cảm thán, "Vận may của các con
thật sự là quá tốt, nếu ta đoán không nhầm, khẳng định là cao nhân ở đó, nói không chừng là đắc đạo thành tiên, đồ vật ở lại."
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, bọn họ cũng nghĩ vậy.
"Lúc trước cứu các con về cốc, vi sư chỉ cho là có hai cái căn cốt làm đồ đệ tốt, bây giờ tu vi của các con đã vượt qua vi sư nhiều lắm, vi sư còn
phải bái các con làm thầy......"
Đoạn Vô Nhai từ trước đến nay là người quái đản, đương nhiên không đem chuyện thế tục để vào mắt, ông thật sự có ý muốn bái ngược đồ đệ làm vi sư trong đầu.
"Đừng ——" Âu Dương Tĩnh chạy nhanh ngăn lại, nàng nhìn thấy đáy mắt lóe sáng của sư phụ lập tức run lên.
“Sư phụ, con đã giao hết bí tịch cho người rồi, người muốn học hết cũng có
thể mà, không liên quan đến chúng con, chúng con vẫn là tiểu đồ đệ của
người, người kinh nghiệm lợi hại như vậy, khẳng định không cần phải nữa
bái sư nữa đâu....."
"Đúng đó, sư phụ, người chỉ cần xem những bí tịch này, võ công nhất định sẽ luyện lên đến đỉnh." Âu Dương An cũng nói.
"Thế à." Đoạn Vô Nhai gật đầu, nhưng không nhắc lại.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng thở ra.
Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn Tô Ngâm Diệp, cười cười, lại từ trong vòng tay tìm ra một con búp bê bằng trúc lúc trước đi dạo phố với Sở Ly La mua
được, bây giờ nhìn thấy Tô Ngâm Diệp, nhớ đến con búp bê mang ra đưa cho nàng.
"Diệp nhi tỷ tỷ, búp bê này tặng cho tỷ."
Tô Ngâm Diệp nhìn Âu Dương Tĩnh đưa đến búp bê thì kinh hỉ mở rộng ánh mắt, khoa tay múa chân với nàng:
"Thật đáng yêu, em bé lớn và em bé nhỏ." Tổng cộng có bảy em bé.
Âu Dương Tĩnh gật đầu, chỉ biết Diệp nhi tỷ tỷ sẽ thích loại búp bê nhỏ nhắn đáng yêu này.
Trong lúc thầy trò bốn người vừa cười vừa nói, thì thấy điếm tiểu nhị dẫn đến một binh sĩ.
"Khách quan, vị quan quân này muốn gặp ngài."
Điếm tiểu nhị không biết binh lính và Âu Dương An bọn họ có quan hệ gì,
nhưng xưa nay dân chúng sợ quan quân, nên hắn đối vị quan binh kia tương đối cung kính.
Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp cũng nhìn anh em Âu Dương An, không tiếng động hỏi: hắn là ai?
"Sư phụ, hắn là thuộc hạ của cha con." Âu Dương An đáp, binh lính đến đúng là vì Âu Dương Ngự ở doanh trại.
"Cha của con ở đây?" Đoạn Vô Nhai đối với Âu Dương Ngự ấn tượng không tốt
lắm, cũng vì ông ta xem nhẹ, An nhi, Tĩnh nhi mới khiến bọn chúng bị
người ta vứt đến bãi tha ma.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía tiểu binh.
"Ngươi tới có chuyện gì?"
“Tham kiến Tứ công tử, Ngũ tiểu thư."
Binh lính trước tiên hành lễ với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, sau đó đáp,
"Tiểu nhân phụng mệnh tướng quân, mời Tứ công tử, Ngũ tiểu thư đến quân
doanh một chuyến......"
Binh lính trong quân doanh cũng biết tướng quân có hai con trai gái nhìn như thần tiên, đặc biệt lợi hại.
“Được rồi.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, không từ chối.
"An nhi, Tĩnh nhi, ta cùng đi với các con." Đoạn Vô Nhai cũng muốn gặp Âu
Dương Ngự, kẻ đã xem nhẹ chính con ruột của mình rốt cuộc có dáng vẻ thế nào? Ông nhất định phải thay đồ đệ chất vấn tên đó.
"Ô ô ——" Tô Ngâm Diệp cũng khoa tay múa chân, nàng cũng phải đi.
"Được rồi, chúng ta cùng đi."
Quân doanh, doanh trướng của tướng quân
"Khởi bẩm tướng quân, Tứ công tử, Ngũ tiểu thư đến." Binh lính dẫn Âu Dương Tĩnh bọn họ đến quân doanh.
"Vào đi." Trong doanh trướng, Âu Dương Ngự và Liêu Mân đang thương lượng quân sự.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An dẫn Đoạn Vô Nhai, Tô Ngâm Diệp vén trướng bước
vào, Âu Dương Ngự và Liêu Mân ngẩng đầu nhìn lên, không biết Đoạn Vô
Nhai và Tô Ngâm Diệp.
"An nhi, Tĩnh nhi, hai vị này là?"
Âu Dương Ngự và Liêu Mân đánh giá Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp, lão giả
này xem ra tinh thần quắc thước, rất có dáng vẻ cốt cách tiên nhân,
nhưng vẻ mặt lại mang theo bất cần đời cùng quái đản; còn nữ tử hơn hai
mươi tuổi, lại như thiếu nữ búi tóc, khuôn mặt thanh tú, con ngươi tinh
khiết, xem ra là nữ tử hiền lành.
"Phụ thân, đây là sư phụ của con và Tĩnh nhi, vị này là Diệp nhi tỷ tỷ." Âu Dương An giới thiệu bọn họ.
"Sư phụ, Tô Ngâm Diệp tỷ tỷ, đây là cha con, còn đây là quân sư Liêu tiên sinh."
Đôi bên đều hướng tới đối phương gật đầu, Âu Dương Ngự đánh giá Đoạn Vô
Nhai. Đoạn Vô Nhai cũng đánh giá bọn họ, không ngờ tướng mạo Âu Dương
Ngự đường đường, hơn nữa thân là tướng quân, trên người khí độ người
bình thường so ra không thể bằng được. Nhưng Đoạn Vô Nhai đối với việc
ông ta xem nhẹ hai đồ đệ vẫn bất mãn.
Ngược lại Tô Ngâm Diệp và
Âu Dương Ngự nhìn nhau trong nháy mắt, không khí dường như có gì đó lên
men, nàng phút chốc dời đi ánh mắt, chỉ cảm thấy hai má nóng bỏng dọa
người.
Âu Dương Ngự cũng sững sờ, không ngờ con gái người ta đỏ
mặt, cũng có chút không tất nhiên. Có điều thói quen lãnh mạc làm cho
người ta không thể nhìn thấu, ông đứng lên, cùng Liêu Mân nghênh đón
Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp.
"Thì ra là sư phụ của An nhi, Tĩnh nhi và Tô cô nương, không có từ xa tiếp đón. Mời vào trong ngồi."