"Ca, huynh nói Vân Hạo Trần, Tống Tử Thư, Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử Ly, trong bọn họ ai
có thể mang lại hạnh phúc cho Diệp nhi tỷ tỷ?"
"Hả?" Âu Dương An
sửng sốt, có điều trong lòng cũng buông lỏng xuống. Ít nhất không phải
vì lới nói của hắn mà khiến hai người rơi vào xấu hổ, theo Âu Dương Tĩnh nói..., hắn gật đầu:
"Huynh cũng quên mất, có điều tuổi của Diệp nhi tỷ tỷ so với Tử Thư, Vân Hạo Trần bọn họ đều lớn hơn mấy tuổi, chỉ
sợ cũng không thích hợp." Đáng thương Diệp nhi tỷ tỷ, không biết có ai
có thể hiểu được điểm tốt của tỷ ấy, cho tỷ ấy hạnh phúc hay không.
"Nói mới nhớ, chúng ta rời cốc lâu như vậy, không biết sư phụ và Diệp nhi tỷ tỷ thế nào rồi." Âu Dương Tĩnh cũng cảm thán, sau khi rời cốc không
ngừng xảy ra nhiều việc, thật sự đã để chuyện này bị trì hoãn.
"Hay là, chúng ta viết cho sư phụ một phong thư đi, hỏi một chút tình hình
trong cốc." Âu Dương An nói, hắn cũng nhớ sư phụ và Diệp nhi tỷ tỷ,
ngoài cốc mặc dù muôn hình muôn vẻ, nhưng ở trong cốc im lặng, ấm áp vẫn hơn. Nhất là gần đây, vì mấy lời đồn, bọn họ đã trải qua rất nhiều máu
tanh mưa gió.
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, vì thế hai anh em
quyết định trễ vài ngày mới đi Quân Quốc, trước tiên viết thư gửi về
cốc, xem xem tình huống rồi ra sao rồi tính.
“Được.” Nói viết là viết, Âu Dương An cầm bút, Âu Dương Tĩnh đọc lời, một phong thư hai anh em hoàn thành viết xong.
"Làm sao đưa về?" Bọn họ chưa nghĩ ra cách truyền tin thế nào.
"Tĩnh nhi không phải có thể điều khiển thú sao?" Vân Khinh Cuồng hơi ngẩng
đầu, lên tiếng."Tìm một con ưng, buộc thư trên chân nó, bảo nó mang về
là được."
"Đúng ha, sao ta lại không nghĩ tới chứ?" Âu Dương Tĩnh vui vẻ, sau đó lấy ngọc tiêu ra, thổi một khúc tiêu. Rất nhanh, một
bóng đen từ trên không lao xuống, sau đó hạ xuống đầu vai Âu Dương Tĩnh, nhưng không ngờ lực của nó quá lớn, thiếu chút nữa đụng Âu Dương Tĩnh
ngã lăn.
Âu Dương An tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, mới không khiến nàng bị chật vật.
Âu Dương Tĩnh nghiêng đầu nhìn chim ưng ngồi xổm trên đầu vai, dở khóc dở
cười. Con ưng kia lại còn cố tình khoe mã ra dáng vô tội, nhìn hai anh
em vẻ bất đắc dĩ, xem ra con ưng này cũng có linh tính.
"Tiểu
Ưng, ta có một phong thơ, ngươi giúp ta mang về Vô Nhai cốc nha." Âu
Dương Tĩnh nói với chim ưng, kỳ thật lúc nãy nàng đã thông qua tiếng
tiêu truyền lại ý nghĩa, nên cũng không sợ chim Ưng nghe không hiểu.
Chim Ưng gật đầu, đôi mắt tương đối sáng ngời.
Âu Dương An buộc phong thư dưới chân Chim Ưng, lúc chắc chắn sẽ không rơi, mới yên tâm.
Âu Dương Tĩnh đưa tay lên, Chim Ưng lập tức rơi xuống trên tay nàng.
"Đi thôi, đem thư mang về."
Chim Ưng lắc mình một cái, vỗ cánh nhìn thoáng qua Âu Dương Tĩnh, rất nhanh giương cánh xoay mình một lần nữa bay lên bầu trời.
"Hi vọng sư phụ mau chóng nhận được thư tín, sớm một chút hồi âm." hai anh
em nhìn Chim Ưng càng ngày càng xa, cuốn cùng trở thành một điểm đen
biến mất nơi chân trời.
"Ừ."
Âu Dương An gật đầu, "Đi
thôi, chúng ta còn ở đây mấy ngày, trong lúc đợi thư của sư phụ đến,
chúng ta phải đi Quân Quốc xem một chuyến."
Hắn cũng chưa từng đi qua địa phương khác, bây giờ có thể cùng em gái cùng nhau du sơn ngoạn thủy khắp nơi, đã rất hạnh phúc.
“Được.”
......
Bên kia, Vô Nhai cốc.
Chung quanh cốc vẫn là Thanh Sơn vờn quanh, đám sương tràn ngập, chim hót hoa thơm, cảnh sắc thật là tuyệt đẹp. Nhưng từ khi anh em Âu Dương An rời
đi, Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp đã cảm thấy trong cốc lạnh lùng không
ít, đã quen nghe tiếng của hai anh em bọn họ nên lại cảm thấy cô độc.
"Diệp nhi, hay là, ngày mai, sư phụ dẫn theo con rời cốc nhé." Đoạn Vô Nhai
nói với Tô Ngâm Diệp bên cạnh, nhìn cô bé mình nhặt được, nay cũng đã
hơn hai mươi tuổi rồi, mình lại sơ ý, đã quên Diệp nhi đã lớn rồi.
Tô Ngâm Diệp không hiểu nhìn ông, nhưng cũng không có khoa tay múa chân gì.
"Diệp nhi, con cũng nên tìm chồng." Đoạn Vô Nhai thở dài, "Đều là lỗi của sư
phụ, bây giờ con đã hơn hai mươi tuổi, chỉ sợ muốn tìm cũng khó tìm được người tinh tế."
Nữ tử mười lăm tuổi cập kê, so với ngoài cốc, Diệp nhi đã ở độ tuổi của nữ tử lập gia đình từ lâu.
Tô Ngâm Diệp nghe Đoạn Vô Nhai nói... gương mặt ửng hồng. Lại lắc lắc đầu, giơ tay hướng về ông khoa tay múa chân nói:
"Sư phụ, con không cần chồng. Diệp nhi chăm nom người, sau này vì người già cả mà dưỡng lão, chăm sóc người trước lúc lâm chung."
Đúng vậy, nàng biết mình là một bé gái mồ côi thân phận không rõ ràng, lại là một cô gái câm, bây giờ đến tuổi này, còn có thể tìm được ý trung nhân gì
nữa.
"Nói bậy." Hiểu ý của Tô Ngâm Diệp, Đoạn Vô Nhai lại cảm
động, nhưng cũng không đồng ý."Nữ tử sao có thể không thành gia lập
thất, sư phụ tin tưởng nhất định có người hiểu được điểm tốt của con, có thể mang lại cho hạnh phúc......" Diệp nhi là một cô nương tốt,
tuy không nói được. Nhưng tâm địa thiện lương, hơn nữa còn ôn nhu nhã
nhặn lịch sự. Ông tin tưởng thiên hạ to lớn, sẽ có được nam nhi tốt biết thưởng thức nàng.
Tô Ngâm Diệp cũng không tranh biện với Đoạn Vô Nhai nữa, nhưng nàng đã có chủ ý của mình rồi.
Đoạn Vô Nhai càng hạ quyết tâm muốn dẫn Tô Ngâm Diệp rời cốc, không thể kéo
dài được nữa rồi. Lần này cho dù là ép cưới, ông cũng phải vì Diệp nhi
kiếm một người chồng tốt. Ngay khi ông đang âm thầm hạ quyết tâm, đột
nhiên nghe từ trong không trung truyền đến một tiếng vỗ cánh, ngay sau
đó, một bóng đen lao xuống chỗ của ông.
Đoạn Vô Nhai mở to mắt vừa thấy, phát hiện là một con Chim Ưng.
Tô Ngâm Diệp cũng ngẩng đầu nhìn thấy, chỉ là có chút kỳ quái con chim Ưng trên chân có một sợi dây, dường như đang cột cái gì vậy.
Ngay
khi hai người bọn họ tưởng sẽ bị rơi xuống đầu, Chim Ưng đã vọt xuống,
hạ trên mặt đất, lại hướng tới Đoạn Vô Nhai kêu một tiếng.
Đoạn Vô Nhai mắt sắc nhìn Chim Ưng trên chân có cột tờ giấy, ông ngồi xổm người, lấy tờ giấy xuống.
"Ai buộc tờ giấy?" Ông một bên nói, một bên mở tờ giấy ra, ánh mắt bỗng
phát sáng lên, ngay cả tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, rõ ràng là công
lao của tờ giấy này.
Tô Ngâm Diệp không hiểu quay đầu, hướng tới ông quơ chân múa tay.
Đoạn Vô Nhai sau khi xem được xoay người, cười đem tờ giấy lộn đưa cho nàng:
"Diệp nhi, tờ giấy này là An nhi, Tĩnh nhi đưa thư tín tới."
Tô Ngâm Diệp vừa nghe, ánh mắt cũng lộ ra ý cười, nhìn anh em Âu Dương An
cả hai thân thiết gửi thư, lại cao hứng. Nàng đem tờ giấy đưa cho Đoạn
Vô Nhai, sau đó quơ tay:
"Sư phụ, xem ra, Tĩnh nhi và An nhi ở bên ngoài đều tốt lắm." Cái này an tâm.
"Đúng vậy." Đoạn Vô Nhai cũng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
"Đồ đệ của ta tất nhiên rất lợi hại." Có điều ông không biết bây giờ Âu
Dương An, Âu Dương Tĩnh đã luyện tu linh, võ công so với ông cao hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có chiếc vòng trữ đồ vật, loại bảo vật này thế gian
ít có.
"Ta đây lập tức cho bọn chúng hồi âm, thuận tiện nói cho
bọn chúng biết, chúng ta cũng rời cốc. Nếu không, chúng ta mấy thầy trò
đều đi hết rồi làm sao." Đoạn Vô Nhai nói xong, cũng xoay người vào thư
phòng của mình.
Tô Ngâm Diệp thấy thế cười cười, cũng xoay người
chuẩn bị thu thập hành lí. Đã lâu không gặp An nhi và Tĩnh nhi rồi, nếu
có thể ở cùng với bọn họ, nàng cũng không lo lắng gì nữa.