"Minh Chủ, ngài không thể cứ thế ngồi im được."
Ở Vân phủ, người trong võ lâm tề tụ, người người kháng nghị với Vân Tuyệt Trần. Võ lâm thật sự loạn rồi, đầu tiên là Nữ tử điều khiển thú, có thể sai khiến bách thú, hung hãn vô cùng. Nhưng không ngờ không chỉ dừng
lại ở đó, chẳng những có thể điều khiển thú, người ta còn có được thần
kiếm thượng cổ.
Chỉ một câu ‘Người có kiếm, được thiên hạ’ đã làm nổi lên một trận phong ba bão táp, khiến giang hồ gió tanh mưa máu
không ngừng; chưa nói đến chuyện còn phải đề phòng triều đình nhân cơ
hội này ra tay.
Tuy nói giang hồ, triều đình từ trước đến nay
nước sông không phạm nước giếng, hai bên không nhúng tay vào chuyện của
nhau. Nhưng triều đình vẫn kiêng kị người trong giang hồ, sợ có người
trong giang hồ phản kháng triều đình, thậm chí là mưu phản xưng đế. Bây
giờ có câu ‘người có kiếm, được thiên hạ’. Tất nhiên sẽ lo sợ người
trong giang hồ được kiếm.
"Minh Chủ, nếu chúng ta cứ khoanh tay
đứng nhìn, sợ rằng sự việc sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn." Những
người khác cũng tán thành.
"Ta đã tra được, Nữ tử cưỡi thú kia
đúng là Ngũ tiểu thư của Âu Dương tướng quân. Nhưng không biết vì nguyên nhân nào, nàng ta cùng với huynh trưởng sinh đôi hơn một năm trước mới
về lại phủ tướng quân, hành tung trong những năm đó cũng là một bí ẩn......"
"Chắc không phải là bọn họ định gây rối võ lâm để Lan quốc đại loạn chứ?" Có người không hiểu chen vào một câu.
Mọi người trầm xuống, sau đó có người đáp:
"Chắc không đâu, bọn họ không phải là con của tướng quân sao, làm như vậy
chẳng khác nào khiến Hoàng đế nghi ngờ phụ thân bọn họ sao?"
"Đúng rồi, nói không chừng là có người lợi dụng chuyện của bọn họ để gây sự." Lại có người nói.
"......"
Trong lúc nhất thời, mọi ý kiến đều không đồng nhất, nhưng lại có một điểm giống nhau. Đó là phải giải quyết chuyện này.
"Minh Chủ, ngài xem phải làm sao bây giờ?" Nghị luận nửa ngày cũng không thấy Minh Chủ nói gì, ánh mắt mọi người lại quăng trở về phía Vân Tuyệt
Trần.
Vân Tuyệt Trần vẫn nghe, nhưng trong đầu cũng rất hỗn loạn. Hắn cũng biết mấy ngày nay, giang hồ vì chuyện của Âu Dương Tĩnh mà lộn xộn, nhưng hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ cùng nàng khua đao kiếm?
Hắn trầm mặc, người bên ngoài cũng nhìn. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột
nhiên nhớ đến một chuyện. Rất nhiều người trong Đại hội Võ lâm đều biết
Nữ tử cưỡi thú kia có quen biết với Minh Chủ, trong khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn lại không có cách giải quyết gì.
Mọi người thật sự không khó nghĩ đến chuyện hắn có chút bao che?
Vân Tuyệt Trần thấy mọi người đều đợi ý kiến của hắn, cũng biết nếu không
đưa ra ý kiến của mình, chỉ sợ khó trấn áp được bọn họ. Hơn nữa cũng
không thể tiếp tục ngồi ở vị trí Minh Chủ này, nhưng hắn quyết định
trước tiên sẽ cùng Âu Dương Tĩnh gặp mặt trước rồi tính sau. Vì thế mấp
máy môi, nói:
"Các vị tạm thời không cần lo lắng, cũng như mọi
người đoán, ta nghĩ sau lưng nhất định có người đang gây chuyện, cho
nên, chúng ta nhất định phải bắt được kẻ đó, nếu không võ lâm tuyệt đối
không an bình."
Mọi người nghe hắn nói cũng đúng, gật đầu.
"Nhưng, Minh Chủ, bước đầu tiên chúng ta nên làm thế nào?"
"Như vầy đi, nếu tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Ngũ tiểu thư của phủ
tướng quân, mà ta và nàng ta cũng có quen biết, vậy để ta đi tìm hiểu
một chút, xem nàng ta là bị người lợi dụng, hay có nguyên nhân gì bên
trong. Khi chúng ta tìm được chứng cớ rồi, mới có thể biết người biết
ta, giải quyết mọi chuyện......" Vân Tuyệt Trần đem lí do thoái
thác nói với mọi người.
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng tốt. Chuyện này đã loạn đến vậy rồi, cũng không có cách giải quyết, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người lại đang âm thầm tính toán. Tuy những lời bên ngoài đều
là đồn đãi, nhưng điều khiển thú và thần kiếm thượng cổ lại là thật.
Phàm là người có dã tâm, sao có thể không tham lam đến quyển bí kíp điều khiển thú và Cổ thần kiếm kia đây.
Tất cả mọi người thầm suy
nghĩ, trước hết cứ theo ý Minh Chủ tìm được Âu Dương gia anh em rồi nói
sau. Về phần kết quả, đến lúc đó bí kíp và bảo kiếm rơi vào tay ai, còn
phải dựa vào bản lĩnh của người đó.
Mặt trời lên rồi lại lặn, một ngày mới lại đến.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La, còn có Tiểu Bạch Hổ ngồi xổm trên
vai Âu Dương Tĩnh mới từ quán trọ đi ra, kết quả gặp một gã sai vặt trẻ
tuổi đi về phía bọn họ, vừa nhìn rõ, thì ra là A Mộc bên cạnh Vân Tuyệt
Trần.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, Sở cô nương, công tử
nhà chúng ta sai tiểu nhân đến đưa bái thiếp." A Mộc chắp tay hướng tới
bọn họ, sau đó hai tay cung kính trình lên thiếp đỏ.
Âu Dương Tĩnh cùng bọn họ nhìn nhau, sau mới tiếp nhận thiệp.
"Tĩnh nhi, Vân công tử nói gì vậy?" Sở Ly La nghiêng đầu nhìn Âu Dương Tĩnh, hỏi.
Âu Dương An cũng lấy ánh mắt hỏi.
"Vân công tử mời chúng ta đến gặp." Âu Dương Tĩnh thản nhiên nói, kỳ thật
nàng cũng biết, gần đây trong chốn võ lâm xảy ra nhiều chuyện như vậy
đều là vì bọn họ, Vân Tuyệt Trần là minh chủ võ lâm nếu không có động
tĩnh gì, thì làm sao trấn áp nổi mọi người.
Nghe Âu Dương Tĩnh nói thế, Âu Dương An và Sở Ly La nhìn nhau, ước chừng cũng hiểu rõ rồi.
"Đi thôi, dẫn đường." Âu Dương Tĩnh nói với A Mộc xong ngẫm nghĩ, Minh Chủ
này giỏi thật. Muốn tìm hành tung của bọn họ cũng không khó.
"Các vị mời theo tiểu nhân." A Mộc gật đầu, dẫn Âu Dương Tĩnh bọn họ rời đi.
Qua một phố, bọn họ vào một tiểu viện. Sau mới biết nơi này là chỗ ở của Vân Tuyệt Trần.
"Thiếu gia, Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, Sở cô nương đến." A Mộc ở ngoài đại sảnh bẩm báo.
"Mời bọn họ vào đi." Đại sảnh truyền đến tiếng của Vân Tuyệt Trần.
"Công tử, cô nương, mời ——" A Mộc hướng tới Âu Dương An bọn họ làm một tư thế mời.
Cả bọn Âu Dương An vào trong phòng, lập tức nhìn đến người mặc áo bào trắng phiêu phiêu Vân Tuyệt Trần.
"Âu Dương huynh, Âu Dương cô nương, Sở cô nương ——" Vân Tuyệt Trần đứng lên, chắp tay với Âu Dương An bọn họ, tiếp đón.
"Mời ngồi." Một bên còn sai người hầu dâng trà.
"Đa tạ Vân công tử." Ba người Âu Dương An cũng ngồi xuống.
"Không biết Vân công tử hôm nay tìm chúng ta đến, có chuyện gì?" Âu Dương Tĩnh không nhiều lời vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi.
Vân Tuyệt Trần im lặng, nhìn Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt vẫn phức tạp như cũ.
Dường như mỗi lần gặp lại, hắn đều cảm thấy nàng hấp dẫn nhiều hơn.
Haiz, chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Nhưng lại
nghĩ tới những tình huống xảy ra gần đây, trong lòng lại như hằng hà sa
số cảm giác bò lên, phức tạp không chịu được.
Âu Dương An thấy
Vân Tuyệt Trần chỉ nhìn chằm chằm em gái, rất là luống cuống. Trong lòng ngầm bực, con ngươi cũng lạnh đi vài phần.
Sở Ly La cũng là nữ
tữ xuyên qua tất nhiên cũng không giả dối. Thì ra Vân Tuyệt Trần có loại tâm tư này. Lần trước ở đại hội Võ lâm đã cảm thấy hắn đối Tĩnh nhi
khác thường rồi, nhưng theo nàng thấy, Vân Tuyệt Trần không thích hợp
với Tĩnh nhi. Tuy diện mạo tuấn mỹ bất phàm, xem ra cũng thuộc tuýp
người si tình. Nhưng không đủ mạnh, có vẻ hơi nhu nhược.
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện ta đều có nghe nói." Vân Tuyệt Trần thu hồi ánh mắt, mấp máy môi nói.
"Oh." Âu Dương Tĩnh thản nhiên đáp, thì sao? Nàng không đem chuyện đó để vào mắt.
"Nếu Vân công tử không có việc gì, vậy chúng ta cáo từ trước." Vân Tuyệt
Trần không chuyển mắt cứ nhìn mãi Âu Dương Tĩnh rốt cục chọc giận Âu
Dương An, dù biết bọn họ là anh em, nhưng hắn vẫn không khống chế được
ghen tuông của mình.
"Thực xin lỗi, tại hạ thất lễ." Vân Tuyệt Trần nhanh chóng hoàn hồn, xin lỗi bọn họ.