Anh em Âu Dương Tĩnh
tiến vào phủ đệ của Tri phủ, không phải không thể từ chối, cũng không
phải bị Lâm Sơ Hạ cuốn lấy không thể đi, chỉ là trùng hợp bọn họ muốn
tìm một chỗ để ở. Tất nhiên có chỗ không mất tiền đương nhiên không từ
chối.
"Cháu à, rốt cuộc là ai phục kích các cháu?"
Tri
phủ Giang Nam Lâm Nguyên Giang cau mày nhìn Vân Tuyệt Trần, tình cảm lo
lắng không lời nào có thể miêu tả được. Mười lăm năm trước, ông mang
theo gia quyến đến Giang Nam nhận chức. Ai ngờ đang đi trên đường thì
gặp phải sơn tặc, lúc ấy phu nhân đang mang thai Hạ nhi. Nếu không có
phụ thân của Vân Tuyệt Trần ra tay cứu giúp, chỉ sợ toàn gia bọn họ đã
sớm đi gặp Diêm Vương rồi. Bởi vậy, bọn họ đối với Vân gia vẫn luôn mang ơn, cũng đem con gái hứa hôn cho.
"Cháu cũng chưa điều tra rõ."
Vân Tuyệt Trần lắc lắc đầu, hắn vẫn chưa tra được rõ ràng. Có điều trong lòng cũng có chút phỏng đoán, chỉ sợ chuyện phát sinh.
"Trần đại ca là Minh chủ võ lâm, tập kích người của huynh nhất định là giang hồ
biến chất." Lâm Sơ Hạ nhìn người đang băng bó miệng vết thương cho Vân
Tuyệt Trần, nhịn không được phẫn hận mở miệng.
Vân Tuyệt Trần không trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An.
"Hôm nay đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ." Tuy cứu hắn kỳ thật chính là Âu Dương Tĩnh.
"Không cần khách sáo." Âu Dương Tĩnh cười, hai má lúm đồng tiền xuất hiện.
Tươi cười sáng ngời như vầng trăng lên cao, khiến tất cả mọi người đều
ngây ngốc.
"Sư phụ, người thật là đẹp." Đều là nữ tử Lâm Sơ Hạ cũng kinh hô.
Mà Vân Tuyệt Trần chỉ cảm thấy lòng mình mất kiểm soát nhảy loạn, đôi mắt
càng thêm thất thần nhìn nàng. Rõ ràng không phải đẹp nhất, vì sao tim
của hắn cứ vì một mình nàng mà rối loạn? Trong đầu thoáng hiện bóng dáng nàng lúc ở ngoài thành đánh bại người áo đen, cũng khuôn mặt mỹ lệ
miệng cười như hoa trước mắt, tâm đã loạn lại càng loạn hơn.
Tri
Phủ cũng bị nụ cười của Âu Dương Tĩnh mê hoặc, nhưng ánh mắt ông lại
không hề bỏ qua vẻ mặt thất thần của Vân Tuyệt Trần. Mày nhăn lại, nhìn
con gái của mình ngây ngốc thật thà, trong lòng ông lo lắng càng thêm
sâu hơn. Mặc dù ông không biết lai lịch hai anh em này, nhưng con gái
lại mở miệng gọi Âu Dương Tĩnh một tiếng sư phụ, mà con rể cũng vì nàng
ta mà mất hồn. Ông thực lo sợ sự xuất hiện của anh em bọn họ sẽ nhiễu
loạn hôn sự của con gái và Vân Tuyệt Trần......
"Bẩm báo Đại nhân, ngoài cửa có gã sai vặt tự xưng là người của quý phủ Vân thiếu
gia, bảo có chuyện quan trọng muốn gặp Vân thiếu gia." Mọi người ở đây
đều đang đuổi theo suy nghĩ của riêng mình thì một nha dịch bước đến.
Vân Tuyệt Trần vừa nghe, đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Cho hắn vào đi." Tri Phủ vội vàng phân phó.
Rất nhanh, một gã sai vặt áo xanh tiến vào.
Vân Tuyệt Trần vừa thấy gã sai vặt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, kêu:
"A Mộc, sao ngươi lại tới đây?"
"Thiếu gia." Gã sai vặt tên A Mộc vừa nhìn thấy Vân Tuyệt Trần, lập tức quỳ
xuống: "Người mau hồi phủ đi, đã xảy ra chuyện rồi." Dứt lời, cả người
cũng sụp xuống, mệt mỏi rã rời.
"Cái gì?" Vân Tuyệt Trần kinh hãi, lập tức tiến lên bắt lấy hai cánh tay của hắn, truy vấn: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói mau."
Lâm Nguyên Giang vừa thấy, cũng lo lắng nhìn chăm chú vào.
"Thiếu gia." A Mộc ngẩng đầu, trong mắt đã hiện lên nước mắt: "Sau khi thiếu
gia dẫn người rời đi, đột nhiên có một đám người áo đen võ công cao
cường xông vào trong phủ. Lão gia, phu nhân vì bảo vệ tiểu thư, bản thân bị trọng thương. Những người khác cũng đều thương tích nghiêm trọng.
May mắn nô tài đêm đó không đúng lúc gấp gáp trở về, mới tránh được một
kiếp......"
Vân Tuyệt Trần vừa nghe, sắc mặt đại biến, buông hai tay, trong đầu đã là ong ong tác hưởng.
"Cháu, cháu mau dẫn người trở về xem sao." Lâm Nguyên Giang thúc giục Vân
Tuyệt Trần, ân nhân chịu khổ, ông cũng lo lắng vạn phần. Nếu không phải
mình là người mang chức quan, không thể đích thân đến, ông tất cũng muốn đi cùng.
“Vâng.” Vân Tuyệt Trần đương nhiên hận không thể lập tức chạy trở về.