Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 49: Lệ Quỷ bị thương nặng

"Các người là quỷ sao?" Sở Ly La nhịn không được hỏi.

Lời vừa nói ra, lệ khí trên người đám Quỷ Hồn kia đột nhiên bùng phát. Đôi

mắt trũng sâu trừng trừng nhìn Sở Ly La, âm khí thật mạnh, khiến cho hai thanh Thần kiếm thượng cổ phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, ánh sáng bên

ngoài không ngừng lóe lên.

Cả bọn Âu Dương An hoảng sợ, không ngờ oan lực Quỷ Hồn lại lớn như thế. Không những không bị khí tức của thần

kiếm gây thương tích, ngược lại lệ khí còn tăng thêm. Chẳng lẽ bên trong còn có kinh thiên oan tình gì sao?

"Xin các vị đừng tức giận, ta có chút lỡ lời, nhưng cũng chỉ là vô tâm. Mong các vị đừng giận." Âu

Dương An vội vã hướng về đám Quỷ Hồn chắp tay.

Thế nhưng Lệ Quỷ

cầm đầu thấy Âu Dương An khiêm tốn, chẳng những không thu hồi lệ khí,

ngược lại lệ khí càng thêm sâu. Khuôn mặt trắng bệch giương lên nụ cười

âm trầm, môi khô khốc giật giật, phẫn hận nói:

"Bớt ở đây giả vờ giả vịt đi. Các ngươi đều là lũ ngụy quân tử, không đáng giá một chút tin tưởng."

Lệ Quỷ, hơi thở phẫn hận của ông ta lập tức khiến cho lũ quỷ phía sau kích động. Cả đám bóng ma hung ác nghiêm mặt trừng mắt nhìn Âu Dương An bọn

họ, khung cảnh bên trong rừng cây âm trầm rậm rạp lúc này thật sự khiến

lòng người run sợ.

Âu Dương An bọn họ nhìn nhau, chỉ cảm thấy gặp phải một đám Quỷ Hồn khó chơi. Nói hay lắm, chẳng lẽ muốn dùng dữ dội

áp chế dữ dội sao?

"Mấy người tin cũng được, không tin cũng thế.

Dù sao bọn ta cũng là vô ý xâm nhập vào trong này. Nếu các người không

muốn nhìn thấy bọn ta, xin mời mở mê trận ra để bọn ta rời đi." Âu Dương Tĩnh nói với Lệ Quỷ, vẻ mặt không tốt lắm.

"Còn muốn đi? Không dễ dàng vậy đâu." Không lường trước Lệ Quỷ cứ như thế làm khó họ.

Âu Dương Tĩnh sắc mặt tối sầm, đúng là gặp phải lũ quỷ không biết phân biệt phải trái.

"Nè, rốt cuộc ông muốn thế nào? Bọn ta đi cũng không được, không đi cũng

không xong." Sở Ly La cũng hướng về Lệ Quỷ la lên. Vốn vẫn nghe nói quỷ

nhỏ thì khó trị, Lệ Quỷ trước mắt này lại càng khó đối phó. Không biết

lúc ông ta còn sống gặp oan tình gì mà không chịu đi đầu thai, ngược lại ở trong rừng này cố chấp.

Nhưng nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ,

mặc kệ ông ta gặp phải loại chuyện gì, nàng cũng không đồng tình với ông ta nữa. Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.

"Hừ."

Lệ Quỷ cũng là lạnh lùng khẽ hừ: "Nếu đã đến đây, vậy thì ở lại cùng làm bạn với chúng ta đi."

"Đúng là có tật xấu. Người quỷ khác đường, ai muốn cùng làm bạn với các ông?" Sở Ly La không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nói với anh em Âu Dương

An: "Tĩnh nhi, Âu Dương đại ca, chúng ta đi thôi. Đừng để ý đến bọn quỷ

không biết phân biệt phải trái này nữa......"

“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, khóe mắt hiện ra thâm thuý.

"Đi thôi, cứ để bọn họ ở đây đời đời kiếp kiếp cố chấp đi. Có oan ức không

chỗ giải, không thể báo thù, cũng không cách nào đầu thai chuyển thế làm người......"

Lời Âu Dương Tĩnh nói hiển nhiên là chỉ về

phía bọn Lệ Quỷ. Tuy lời này là tương đương với khiêu khích, nhưng nàng

cố ý muốn kích Lệ Quỷ để làm rõ sự tình.

Quả nhiên, Âu Dương Tĩnh nói xong, Lệ Quỷ cùng lũ quỷ phía sau thần sắc đại biến. Trừng Âu Dương Tĩnh tựa như trừng với kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi, làm như hận

không thể lóc thịt, uống máu bọn họ vậy.

Sở Ly La và Âu Dương An

bị vẻ mặt của Lệ Quỷ làm cho kinh ngạc, có chút lo lắng Âu Dương Tĩnh

nói thế có phải quá nặng lời không. Vạn nhất chọc giận bọn Lệ Quỷ, mà

bọn họ cứ thế không để ý hậu quả thì coi như xong đời.

"Trừng cái gì mà trừng?"

Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh cũng không chút kinh hoảng, ngược lại khóe môi khẽ

nhếch lên tươi cười trào phúng, tiếp tục nói với Lệ Quỷ: "Chẳng lẽ ta

nói không đúng sao? Các ông cũng chỉ có thể ở trong này dọa người khác,

đem người ta ra trút giận. Nhưng lại không có cách nào đi báo thù, tự

oán tự buồn bã, một đám người nhát gan......"

"Tĩnh nhi ——"

Sở Ly La kéo Âu Dương Tĩnh. Nàng thấy bọn quỷ đã siết chặt đấm tay,

dường như có thể nhìn thấy từng đoạn xương trắng nổi lên trên nắm tay.

Tĩnh nhi thật đã đâm trúng chỗ đau của người ta rồi.

Âu Dương

Tĩnh cũng vẫn như cũ nụ cười chứa đựng trào phúng nhìn chằm chằm Lệ Quỷ. Nàng có cảm giác, bọn Lệ Quỷ nhịn không được nữa rồi. Quả nhiên, đã

thấy Lệ Quỷ cầm đầu đột nhiên biến sắc, siết chặt nắm tay, hướng về Âu

Dương Tĩnh quát:

"Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có tư cách gì cười nhạo chúng ta?"

Lũ quỷ phía sau cũng lào xào chửi mắng, dáng vẻ xem ra rất ức chế buồn bực, lại giống như bình thường muốn khởi xướng bạo động.

"Ta không hiểu các ông vì sao không đi đầu thai? Lại muốn ở đây cố chấp làm quỷ? Các ông chỉ biết tự oán tự buồn bã, lại không biết tự mình đi tìm

cách báo thù. Cả một đám nhát gan, từ đáy lòng ta coi thường các ông......" Âu Dương Tĩnh cười lạnh mấy tiếng, hướng về phía Lệ Quỷ tiếp tục nói.

Mà Sở Ly La cũng đã buông Âu Dương Tĩnh ra. Nàng và Âu

Dương An đã hiểu, Thì ra nàng ấy muốn chọc giận Lệ Quỷ, khiến bọn chúng

nhịn không được đem sự tình nói ra.

"Ai nói chúng ta không muốn

đi báo thù? Chúng ta không lúc nào là không nhớ đến phải báo thù, nhưng

chúng ta căn bản không báo thù được." Lệ Quỷ cũng hướng về Âu Dương Tĩnh gào thét hét lớn, khí tức bi thương trên mặt thô bạo tràn ra.

Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An, Sở Ly La nhìn nhau không nói, lại nghe Lệ Quỷ rống dữ dội.

Mà Lệ Quỷ không cam lòng bất đắc dĩ gào khóc khiến cho lũ quỷ phía sau đều buồn rầu khóc hu hu, tiếng khóc cứ quanh quẩn vang vọng trong rừng.

Thật đã trở thành Devil May Cry rồi, khí lạnh bên người, ngược lại càng

khiến cho đám quỷ thêm cảm thấy bi thương.

"Bọn ta vốn là người

của Đúc Kiếm sơn trang. Bách Kiếm là chủ nhân của chúng ta, một người

đối với kiếm đam mê đến cực độ. Vì muốn luyện ra thanh kiếm hơn hẳn tất

cả những thanh kiếm khác, ông ta muốn dùng máu người để đúc kiếm, nói là phải Nhân Kiếm Hợp Nhất, mới có thể đạt đến tinh hoa đúc kiếm kia......"

"Bách Kiếm?"

Cả bọn Âu Dương Tĩnh vừa nghe, lắp bắp kinh hãi. Người bọn họ nói đến có phải Bách Kiếm mình đã gặp không?

Thật không ngờ Lão đầu tử Bách Kiếm xem ra vừa chính vừa tà, thậm chí

còn có chút bất cần đời kia lại có liên quan tới đám quỷ này. Nhưng bọn

họ đều không muốn nghĩ nhiều, lẳng lặng nghe Lệ Quỷ nói tiếp.

"Ba mươi năm trước vào một đêm trăng tròn, Trang chủ dường như bị tẩu hỏa

nhập ma, cầm kiếm đâm bị thương rất nhiều nha hoàn trong trang. Đem các

nàng ấy treo ở phía trên lò đúc kiếm, để cho máu của họ nhỏ vào trong lò lửa. Bắt thân thể họ phải chịu đau đớn đến khi máu chảy khô mới thôi.

Mà muội muội của ta cũng ở trong đó......" Lệ Quỷ nói tới đây, cả

người càng thêm phẫn hận.

"Đáng sợ hơn là máu của các nàng ấy

cũng không thể giúp Trang chủ đúc kiếm thành công, khiến ông ta càng

thêm điên cuồng. Ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó Trang chủ cầm thanh kiếm

máu chảy đầm đìa, tàn sát bừa bãi toàn bộ người trong sơn trang. Đêm

trăng tròn hôm đó đã trở thành nỗi kinh hãi của toàn bộ người trong Đúc

Kiếm sơn trang, trong vòng một đêm, chúng ta đều bị giết ở trong tay

Trang chủ. Chúng ta không cam lòng, chúng ta hận, chúng ta đã nguyện một lòng trung thành với ông ta, cuối cùng lại nhận lấy kết quả như vậy......"

"Cho nên hồn phách của các ông không thể yên nghỉ, vẫn chấp nhất không chịu đầu thai?" Âu Dương Tĩnh chen miệng nói.

"Đúng vậy." Lệ Quỷ oán hận đáp: "Không thể nhìn thấy hung thủ tàn sát toàn bộ người trong sơn trang chết đi, chúng ta há có thể đi đầu thai?"

"E là các ông không có cách nào rồi, lão gia hỏa kia bây giờ vẫn sống tốt

lắm." Sở Ly La bĩu môi. Thật đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Bọn họ chỉ biết Bách Kiếm đối với kiếm si mê, cũng không ngờ vì vậy mà

phạm phải huyết án.

"Các ngươi biết ông ta?"