"Kẻ nào xâm nhập Hắc Độc Lâm?"
Giọng nói âm trầm xuyên thấu xé toang màn sương, vọng ra vô số tiếng vang,
khí thế lại càng thêm kinh người. Nhìn sương mù lởn vởn âm trầm trong
rừng độc, càng khiến người ta cảm thấy như có khí lạnh từ lòng bàn chân
xông thẳng lên.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La ba người
nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí bám sát nhau. Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, xem ra nơi này thực sự có cao nhân.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau lập tức thấy một bóng người màu đen như ẩn như hiện xuất hiện cách chỗ bọn họ không xa.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh đồng thời nhìn lại, hướng về bóng dáng màu đen kia hỏi:
"Các hạ là ai? Vì sao không hiện thân gặp mặt?"
Bóng dáng màu đen vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, lại giống như đang nhìn
bọn họ, có điều bị màn sương che khuất nên nhìn không rõ. Nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta nôn nóng bất an.
Bọn họ cứ thế giằng co, người nọ cũng không trả lời.
"Tôi đi xem thử." Sở Ly La hết kiên nhẫn, bóng dáng nhoáng lên một cái lướt tới chỗ bóng người màu đen kia.
"La cẩn thận đó." Âu Dương Tĩnh dặn dò.
“Ừ.” Sở Ly La gật đầu, cũng không xoay người lại. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Khi nàng đang định ra tay tấn công bóng dáng màu đen kia thì lại thấy bóng dáng ấy tựa như mây bay nước gợn, thân thể vặn vẹo chấn
động, rất nhanh, đã lại không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sở Ly La ngẩn ra, nàng chỉ cảm thấy tay mình như nắm vào không khí. Sao lại thế này?
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An cũng nhíu chân mày. Đúng lúc này, bóng dáng màu đen lại xuất hiện ở đằng sau Sở Ly La.
"La, phía sau." Âu Dương Tĩnh lên tiếng, một bên nhìn chằm chằm bóng dáng
màu đen kia. Cả người căng thẳng, lại phát hiện có gì đó không thích
hợp, nàng sẵn sàng chuẩn bị phát động tiến công về phía người nọ.
Sở Ly La nghe thấy Âu Dương Tĩnh nói lập tức nhanh chóng quay lại. Nhưng vừa quay người, bóng dáng màu đen lại không thấy.
Giống như muốn trêu người, bóng dáng màu đen kia cứ lặp lại rồi biến hóa.
Dần dần, Sở Ly La cũng truy đuổi đến thở gấp. Nửa khom người đứng nơi đó nghỉ xả hơi.
Mà Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đã nhìn ra chân tướng, đi tới chỗ Sở Ly La.
"La, đó chắc là ảo ảnh thôi. Không phải là bản thể thực sự."
Sở Ly La ngẩn ra, tiện đà cũng đã hiểu rõ. Đúng rồi, vốn dĩ đã không phải
người thật, nếu không làm sao nàng cứ mỗi lần xông đến bắt đều không
được. Nàng ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tĩnh nói:
"Chẳng lẽ chúng ta đã lạc vào mê trận?"
"Chắc là vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu, lại phát hiện Tiểu Bạch Hổ ngồi trên vai có điểm lạ.
"Cuồng, sao vậy?" Âu Dương Tĩnh thấy Vân Khinh Cuồng thần sắc ngưng trọng, đôi
con ngươi màu ngọc bích cũng không có nhiều biểu tình, dường như trong
lòng hắn đang suy tư về chuyện gì đó rất phức tạp.
Âu Dương An
và Sở Ly La nghe thấy Âu Dương Tĩnh nói, cũng vội vàng nhìn phía Vân
Khinh Cuồng. Quả nhiên thấy thần sắc hắn khác thường, hai người không
lên tiếng lại đồng thời có chút lo lắng.
"Tĩnh nhi ta cảm nhận
được một luồng hơi thở âm u, hôi tanh mùi máu. Nơi này chắc chắn có thứ
gì đó tương tự như thế." ánh mắt Vân Khinh Cuồng vừa đánh giá bốn phía,
vừa nói với bọn họ.
"Thứ tương tự?" Âu Dương An bọn họ đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đột nhiên nói: "Ngươi muốn nói Quỷ Hồn?"
"Không phải chứ, Quỷ Hồn ư?" Sở Ly La cũng mở to hai mắt nhìn.
"Đúng vậy."
Vân Khinh Cuồng lại gật đầu một cái: "Hơn nữa còn là Quỷ Hồn rất lợi hại,
oan khí cùng lệ khí đều vô cùng mạnh mẽ." Lần đầu tiên hắn gặp phải loại oan khí mạnh mẽ như thế.
Nghe Vân Khinh Cuồng nói xong, ba người đều không hoài nghi. Ánh mắt nhìn về bốn phía càng thêm cẩn thận, chẳng lẽ âm thanh vừa rồi là của Quỷ Hồn sao?
Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, hai người dường như cũng nghĩ tới điểm này.
Trong rừng vẫn âm u, sương mù quanh quẩn, tất cả như ẩn như hiện, thực im
lặng. Sự im lặng khiến người ta có chút rợn cả tóc gáy.
"Tĩnh nhi hay là chúng ta ra ngoài đi?" Sở Ly La hỏi Âu Dương Tĩnh. So với đám
người trong võ lâm bên ngoài, thì ở nơi thần bí này lại càng thêm nguy
hiểm.
"Cô cảm thấy chúng ta bây giờ còn có thể lui trở ra được
không?" Âu Dương Tĩnh kéo kéo môi, bọn họ giờ đã ở trong mê trận rồi,
chỉ sợ ra không được nữa. Khiến cho Cuồng thần sắc run sợ như vậy, có
thể thấy được Quỷ Hồn này có bao nhiêu lợi hại.
Sở Ly La vừa nghe, cũng gật đầu. Đúng, bây giờ dù họ có muốn rời đi cũng không thể.
"Làm sao bây giờ?" tâm tình nàng lúc này thực phức tạp, có tò mò, có sợ hãi, nhưng cũng có cả hưng phấn. Quỷ Hồn đó, ngẫm lại, không biết trong chốc lát nữa nàng có thể nhìn thấy thứ đó không.
Âu Dương Tĩnh nghĩ nghĩ, đột nhiên bước ra từng bước hướng về nơi trống trải đằng kia hô:
"Các hạ xuất hiện đi, chúng ta biết ngươi ở gần đây thôi."
Theo tiếng của nàng, Âu Dương An và Sở Ly La cũng cẩn thận đánh giá bốn
phía. Nhưng vẫn như cũ yên lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi?" Sở Ly La bắt đầu hoài nghi.
Anh em Âu Dương An lắc lắc đầu, Cuồng chưa nói sai bao giờ.
"Tĩnh nhi, An nhi, lấy kiếm ra đi." Vân Khinh Cuồng nói với hai người. Thần
kiếm thượng cổ ra khỏi vỏ, tất sẽ phát ra thần khí, đến lúc đó Quỷ Hồn
chịu không nổi thần khí của tiên kiếm, tất nhiên sẽ hiện thân.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh gật đầu đưa tay lên. Lăng Tiêu bảo kiếm cùng
Tử Nguyệt bảo kiếm lập tức từ trong cơ thể của bọn họ đi ra ngoài, hào
quang màu lục và tím cùng giao nhau, ở trong rừng tỏa ra ánh sáng chói
lóa. Bốn phía xung quanh hai thanh bảo kiếm cũng nổi lên một tầng vầng
sáng kỳ quái mông lung, rất nhanh, bọn họ đã nghe thấy từng tràng âm
thanh kỳ quái.
"Các ngươi nhìn kìa ——" Tiếng Vân Khinh Cuồng vang lên.
Ba người Âu Dương An theo phương hướng của hắn nhìn lại, lập tức thấy một
vùng đông nghìn nghịt. Nhìn kỹ mới phát hiện là mười mấy bóng dáng màu
đen, toàn bộ đang lơ lửng.
"Là Quỷ Hồn." Sở Ly La mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn. Má ơi, phải đến mười lăm Quỷ Hồn đấy.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh không nói gì, chỉ là yên lặng đánh giá bọn chúng.
"An nhi, Tĩnh nhi các ngươi mau bảo vệ tâm mạch. Oan khí cùng lệ khí của
Quỷ Hồn quá nặng, âm khí cũng quá mạnh mẽ. Các ngươi không được để bọn
chúng tới gần, nếu không sẽ tổn hại dương khí của các ngươi….."
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, hai anh em y theo lời Vân Khinh Cuồng nói mà
làm. Đồng thời, nàng cũng ở bên cạnh Sở Ly La thì thầm, giúp nàng ấy bảo vệ thân thể.
Rất nhanh, đám Quỷ Hồn cách bọn họ khoảng năm thước thì dừng lại. Mà theo sự xuất hiện của bọn chúng, màn sương cũng tản
ra, làm cho Âu Dương Tĩnh bọn họ có thể nhìn thấy rõ Quỷ Hồn. (Thảo Hà:
Ko hiểu sao mình lại liên tưởng đến đám Zombies )
Cầm đầu Quỷ
Hồn là một nam tử ước chừng hơn sáu mươi tuổi, xem ra so với các Quỷ Hồn khác uy nghiêm hơn rất nhiều. Tuy sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trũng
sâu, nhưng Âu Dương Tĩnh bọn họ đoán được, giọng nói mới rồi nhất định
là của người này.
Đám Quỷ Hồn cũng quan sát đám người Âu Dương Tĩnh, đột nhiên, gã cầm đầu đám Quỷ Hồn mở miệng:
"Các ngươi không nên có mặt ở đây." Mà bọn chúng cũng không hoan nghênh
người lạ. Tuy những người tiến vào hầu nhưđều đã thành đồng bạn của bọn
chúng. Nhưng cũng do không mời mà tự đến, đó là họ tự tìm.
"Các người là quỷ sao?" Sở Ly La nhịn không được hỏi