Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 45: Song kiếm

"Cái đó, đó là ——"

"Tử Nguyệt bảo kiếm, Thần khí Thượng cổ trong truyền thuyết, cùng với Lăng

Tiêu bảo kiếm là một đôi kiếm phu thê. Bây giờ Tử Nguyệt đã ra, không

biết Lăng Tiêu kiếm đang ở đâu?" Một bóng dáng màu bạc phút chốc xuất

hiện, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tử Nguyệt bảo kiếm đang chiếu sáng lấp

lánh.

"Bách Kiếm tiền bối?"

Mọi người vừa nghe thấy lời

nói của người kia đã sớm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn nhìn ông

ấy, lại còn chảy nước miếng tham lam nhìn qua Tử Nguyệt, bộ dạng mê

muội. Đây chính là Đại sư Đúc Kiếm trong truyền thuyết Bách Kiếm tiền

bối ư?

"Đúng vậy, chính là lão phu." Nam tử trung niên mặc áo

xanh vuốt râu gật đầu. Sau đó ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, cười nói với

nàng:

"Tiểu nha đầu, Tử Nguyệt bảo kiếm này là của ngươi sao?"

"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh đưa tay lên, Tử Nguyệt bảo kiếm lập tức dừng ở

trong tay nàng. Hào quang màu tím biến mất, nhưng thân kiếm vẫn lóe

sáng. Phàm là người sử dụng kiếm đều kìm lòng không được bị thanh bảo

kiếm này hấp dẫn.

Đám kia vốn đang la hét muốn báo thù cũng sợ

hãi lại tham lam nhìn. Yêu nữ này sao lại lợi hại như vậy? Có thể thổi

tiêu gọi thú, lại có Thần kiếm thượng cổ? Ánh mắt đố kỵ như cơn mưa ngân châm dày đặc tựa hoa lê phóng tới người nàng.

Ngay cả Vân Tuyệt

Trần cũng bất ngờ nhìn Âu Dương Tĩnh, nàng có khả năng điều khiển thú

cùng với Thần kiếm thượng cổ. Kỳ thật hắn lẽ ra không có gì phải lo lắng cho nàng mới phải, nhưng hắn lại có dự cảm không tốt. Bảo kiếm này xuất hiện, chỉ sợ lại khiến cho giang hồ nổi lên giết chóc tranh đoạt.

"Tiểu nha đầu, cho ta mượn xem chút được không?" Bách Kiếm unốt nước miếng tham lam nói.

"Không được." Âu Dương Tĩnh trực tiếp từ chối. Bọn họ hoàn toàn không thân

thiết, cũng không quen biết, dựa vào cái gì đưa bảo kiếm cho ông ta

nhìn?

Nghe nàng quả quyết từ chối, Bách Kiếm vẻ mặt biến đổi, nhất thời cả giận nói:

"Xú nha đầu, nếu ngươi không cho ta mượn bảo kiếm xem. Lão phu đành tự mình cướp về vậy."

Dứt lời lập tức xông đến chỗ Âu Dương Tĩnh. Dáng vẻ vô lại này làm sao còn giống một bậc Đại sư tiền bối Đúc Kiếm.

Nhưng người trong giang hồ đều biết, Bách Kiếm chỉ sùng bái kiếm, thậm chí có khi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Mọi người thật sự không thể dùng

ánh mắt bình thường để đánh giá ông ta.

Người trong giang hồ vừa

thấy thế, tất nhiên cũng động thủ theo. Nhưng không hoàn toàn vì báo

thù, mà còn có vì tranh đoạt bảo kiếm. Cho nên chiêu thức càng hung hiểm cũng càng quỷ dị hơn.

Vân Tuyệt Trần đứng một bên nhìn, bàn tay to nắm lại. Xem ra cũng muốn gia nhập chiến cuộc.

"Minh chủ." Bên cạnh, nam tử trung niên giữ chặt Vân Tuyệt Trần, lắc lắc đầu với hắn.

"Nhưng......" Vân Tuyệt Trần không yên tâm nhìn Bách Kiếm giao đấu với Âu

Dương Tĩnh. Dù biết nàng rất lợi hại nhưng Bách Kiếm võ công cũng rất

xảo quyệt, khắp nơi lộ ra cổ quái. Chỉ sợ nàng nhất thời không chú ý sẽ

bị thương.

"Minh chủ thích cô nương kia sao?" Nam tử trung niên

nhìn Âu Dương Tĩnh. Đó quả thật là một dung mạo thanh lệ, võ công lại

cao cường, so với Minh chủ vô cùng xứng đôi. Nhưng nàng ta quá tự kiêu,

lại rất cuồng ngạo. Làm việc luôn không chừa lối thoát, chọc giận mọi

người trong giang hồ. Hơn nữa bây giờ Tử Nguyệt bảo kiếm xuất hiện, chỉ

sợ càng khó sống yên ổn.

Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, cũng không ngờ được tâm sự sẽ bị người bên ngoài nói toạc ra như thế.

"Kỳ thực cô nương kia thật ra cũng không tệ, chỉ là Minh chủ… Bây giờ nàng

ấy đã trở thành kẻ địch của toàn võ lâm, mà người lại là Minh chủ, nếu ở cạnh bên nàng ấy, chỉ sợ người trong võ lâm sẽ không tha cho người, mọi thứ của người sẽ tan thành mây khói......"

Vân Tuyệt Trần làm sao không biết, nhưng trong lòng thương nhớ nàng cuồng nhiệt, không cách nào từ bỏ.

"Minh chủ, người thật sự vì nàng ấy mà chấp nhận bỏ đi vị trí Minh chủ? Mặc

cho toàn bộ Vân gia cũng vì quyết định của mình mà bị người trong võ lâm phỉ nhổ sao?"

Lòng Vân Tuyệt Trần lại trầm xuống, hắn có thể vì

Âu Dương Tĩnh bỏ mặc tất cả sao? Không thể, hắn có thể bỏ đi địa vị Minh chủ, nhưng lại không thể không lo nghĩ đến song thân của mình, không

thể mặc kệ những người trong Vân gia cũng như trách nhiệm đối với họ.

Nhìn vẻ biến hóa khổ sở trên mặt Vân Tuyệt Trần, nam tử trung niên lại bồi thêm một câu:

"Hơn nữa Minh chủ có từng nghĩ tới hay không, người đối cô nương ấy có lòng. Liệu nàng ấy đối với người cũng có tình chứ?" Ông không đề cập tới Lâm

Sơ Hạ, bởi vì ông cũng không thích nàng ta. Ông có dự cảm, Lâm Sơ Hạ và

Minh chủ sớm muộn gì cũng sẽ tách ra thôi.

Nàng thích hắn sao?

Trong đầu nghĩ tới từng chuyện đã qua, Vân Tuyệt Trần cười khổ. Dường như

chính mình ngay từ đầu đã thích nàng, nhưng nàng đối với mình lại chẳng

có gì đặc biệt. Chỉ như bạn bè không có ý gì khác.

Vân Tuyệt Trần nghĩ đến tình cảm rối rắm của mình đối với Âu Dương Tĩnh, còn ở bên

kia, chiến cuộc thắng bại đã phân rõ. Chỉ nghe Vương phu nhân kêu thảm

một tiếng, đám người Vân Tuyệt Trần nhìn lại. Vương phu nhân bị Sở Ly La đả thương, còn người trong võ lâm cũng tử thương hơn phân nửa. Bách

Kiếm có vẻ lợi hại, vẫn còn đang giao đấu với Âu Dương Tĩnh.

"Tiểu nha đầu, ngươi thật không cho lão phu mượn kiếm?" Bách Kiếm một bên

theo đấu với Âu Dương Tĩnh, một bên còn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Tại sao ta phải cho ông mượn?" Âu Dương Tĩnh cũng là chân mày đen nảy lên, tư thái cực kỳ tự tin.

"Ta chỉ xem một chút thôi, nói không chừng còn có thể giúp ngươi dẫn người

sở hữu Lăng Tiêu bảo kiếm đến?" Bách Kiếm đem Lăng Tiêu bảo kiếm ra dụ

dỗ.

"Không quan tâm."

"Ngươi......"

"Ngươi

tiểu nha đầu này, thật tức chết lão phu mà. Đợi đấy, khi ta lấy được

kiếm, sau đó tìm ra Lăng Tiêu bảo kiếm, đến lúc đó xem ngươi có phục hay không?" Bách Kiếm bị thái độ của Âu Dương Tĩnh làm cho tức giận đến

không chịu được, lại tiếp tục giao đấu với nàng.

Âu Dương Tĩnh

mặc dù linh khí thâm hậu, nhưng Bách Kiếm này quanh năm Đúc Kiếm, tính

cách lại quỉ dị, chiêu thức cũng cổ cổ quái quái. Trong lúc nhất thời

ngược lại không thắng nổi lão, nhưng nàng cũng không để cho lão đầu này

đoạt phần hơn.

"Ông muốn tìm Lăng Tiêu bảo kiếm?"

Âu Dương Tĩnh tiếng cười nhạo: "Đáng tiếc, ông nhất định tìm không thấy."

"Nói bậy."

Bách Kiếm tức giận phẫn nộ: "Lão phu có duyên nhìn thấy Tử Nguyệt bảo kiếm, Lăng Tiêu bảo kiếm đương nhiên cũng tìm được."

"Đáng tiếc, Lăng Tiêu bảo kiếm đã ở trong tay ta rồi." Âu Dương Tĩnh cười

nói, giương tay lên, Tử Nguyệt bảo kiếm ẩn vào trong cơ thể nàng.

"Ngươi, ngươi, ngươi......" Bách Kiếm nhìn nàng nói không nên lời. Lúc

trước ông chỉ thấy Tử Nguyệt bảo kiếm, lại không ngờ được thần kiếm và

nàng đã có khế ước, dung nhập nhất thể.

"Ngươi nói ngươi đã có

Lăng Tiêu bảo kiếm?" Chuyện này càng không có khả năng, đây là bảo kiếm

phu thê, nàng ta làm sao có thể đồng thời khế ước với cả hai, khiến

chúng nó nhận chủ?

Âu Dương Tĩnh thấy Bách Kiếm không dây dưa

nữa. Vả lại cũng chỉ là Lão đầu tử kỳ quái yêu kiếm, không phải người

xấu, lập tức cười cười nói với Âu Dương An cười cười:

"Ca, cho Lão đầu tử này xem Lăng Tiêu kiếm của huynh đi."

Âu Dương An vốn có chút cố kỵ. Nói thế nào thì Tử Nguyệt và Lăng Tiêu cũng là một đôi kiếm phu thê. Nếu hắn lấy ra nữa, mọi người thấy hắn cùng

với em gái như vậy ánh mắt tất sẽ có nghi ngờ. Nhưng nhìn dáng vẻ chờ

mong của Bách Kiếm, lại cảm thấy buồn cười. Cũng phóng xuất ra Lăng Tiêu kiếm.

Beng, một âm thanh giống nhau vang lên, Lăng Tiêu bảo kiếm từ trong cơ thể hắn bắn ra, nổi giữa không trung. Ánh sáng màu xanh so

với màu tím thần bí càng thêm áp bức hơn, là một thanh kiếm tuyệt hảo

dành cho nam tử.

Bách Kiếm Lão đầu tử nhìn, ánh mắt thẳng tắp, thích thú lẩm bẩm nói:

"Quả nhiên là Thần kiếm thượng cổ Lăng Tiêu. Kiếm tốt, kiếm tốt."

Vân Tuyệt Trần trước đây cũng có nghe Bách Kiếm nói Tử Nguyệt và Lăng Tiêu

là một đôi kiếm phu thê. Bây giờ lại thấy Âu Dương An có được Lăng Tiêu, lúc này sắc mặt đã biến càng thêm biến, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Huynh

ấy sao có thể có được Thần kiếm thượng cổ?

"Tiểu tử, ta xem ngươi so với tiểu nha đầu này dễ nói chuyện hơn. Ngươi nhất định sẽ cho ta

mượn Lăng Tiêu bảo kiếm xem một chút phải không?" Mắt thấy lấy không

được Tử Nguyệt bảo kiếm, Bách Kiếm lại trông mong nhìn Âu Dương An.

Âu Dương An cười lại đem Lăng Tiêu bảo kiếm thu hồi vào trong cơ thể.

"A, đừng đừng đừng......" Nhìn Âu Dương An muốn giấu kiếm đi, Bách

Kiếm vội vã kêu. Nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn Lăng Tiêu kiếm biến mất,

nhất thời đấm ngực dậm chân.

"Tĩnh nhi, tôi đói bụng lắm rồi, mau đi thôi." Sở Ly La đói đến không đợi được nữa rồi. Tuy tay bị thương

nhưng những người đả thương nàng cũng đều đi cả rồi, bây giờ nàng chỉ

muốn ăn cơm, bổ sung năng lượng.

"Được, đi thôi." Âu Dương Tĩnh ba người thi triển khinh công rời đi.

"A, tiểu nha đầu, ngươi chờ ta một chút." Bách Kiếm cũng đuổi theo hướng bọn họ vừa đi.

Vân Tuyệt Trần đứng ở phía sau nhìn, bên cạnh còn ngổn ngang đống thi thể.