Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh rời đi, lúc này mới đến chỗ cửa ngồi vào ghế, vừa gối xuống cái bàn đã đi vào giấc ngủ.
Trong đầu dường như có chút mơ màng, hoảng hoảng hốt hốt ở bên trong. Hắn
dường như đang ngủ, lại vừa dường như đang đi vào một địa phương đầy
sương mù mờ ảo. Nghe tiếng nước chảy nhỏ giọt, hắn kìm lòng không đậu đi tới chỗ truyền tới tiếng nước.
Đám sương vòng quanh bốn phía rừng cây, lượn lờ, càng thêm huyền bí.
Âu Dương An đi thẳng, cho đến khi nhìn thấy suối nước nóng mông lung hơi
nước. Nhìn làn nước trong vắt hiện ra tấm lưng ngọc trắng ngần thì cả
người giật mình. Biết rõ phi lễ chớ nhìn, hắn là nên lập tức rời đi mới
phải. Đáng tiếc chân lại giống bị trói, căn bản không thể dời bước.
Trong hồ, nữ tử dường như không có phát hiện ra hắn đang ở ngay bên cạnh, bàn tay mềm mại chậm rãi vốc nước suối trong suốt thả xuống trên người
mình. Những giọt nước trong suốt như thủy tinh, dưới ánh trăng, càng
thêm mê người. Chỉ thấy giọt thủy tinh kia lăn trên da thịt tựa như
tuyết, làm con mắt hắn như muốn đui mù đi.
Âu Dương An giật mình, tâm trí như bị mê hoặc. Trong ánh mắt giờ phút này chỉ có bóng dáng
xinh đẹp trong suối nước. Trong lòng lại giống như có lửa đốt, làm cho
dung mạo anh tuấn của hắn dưới ánh trăng trở nên đỏ bừng. Hắn muốn nhìn
một chút, nữ tử trong suối kia rốt cuộc là ai?
Phảng phất như ánh mắt của hắn quá mạnh mẽ, động tác vốc nước của nữ tử bỗng ngưng lại, bất động.
Âu Dương An sợ hết hồn, trong lòng kêu gào với chính mình nên rời đi,
nhưng sau đó lại vẫn như cũ không nhúc nhích được. Cảm giác như vậy làm
cho sắc mặt hắn đột biến, thậm chí có loại cảm giác như bị quỷ níu chặt.
Ngay tại lúc Âu Dương An bất an, nàng kia bỗng nhiên có động tĩnh, khẽ nhúc nhích, thân thể như muốn quay lại về phía hắn.
Âu Dương An hoảng sợ, nếu để cho con gái người ta thấy hắn ở trong này rình coi, đó chẳng phải thực mất mặt đến tận trời sao.
Rồi cứ vậy trong nháy mắt, thân thể nữ tử vốn chìm trong nước vừa sâu vài phần, chỉ lộ ra vai nhỏ, lại bỗng nhiên quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, Âu Dương An lại giật mình, nữ tử kia không ngờ chính là Tĩnh nhi.
"A ——"
Âu Dương An kinh hô một tiếng, bỗng nhiên mở mắt. Đồng thời tay động một
cái, ly trà trên bàn lập tức bị đẩy xuống đất, phát ra âm thanh loảng
xoảng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Khinh Cuồng bừng tỉnh, đôi con ngươi màu ngọc bích thoáng lóe sáng.
"Không có gì." Âu Dương An giật mình, lắc đầu xin lỗi với Vân Khinh Cuồng: "Chỉ là một giấc mộng mà thôi."
"Nằm mơ?" Vân Khinh Cuồng nhìn thấy vẻ mặt của hắn: "Ác mộng?"
Âu Dương An cười khổ, cái gì cũng không trả lời. Ngẩng đầu nhìn bầu trời
bao la ngoài cửa sổ đã sáng bừng, hắn hy vọng đó là một ác mộng. Đáng
tiếc không phải, ngược lại, lại là một cảnh kiều diễm trong mơ làm người ta khó có thể mở miệng. Có người nói ngày nghĩ gì, đêm sẽ mộng đó, mà
hắn lại đối với Tĩnh nhi có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ mình đối với nàng
ấy là muốn sao?
"Ca, huynh dậy chưa?" Trong khi Âu Dương An xấu hổ bất an thì Âu Dương Tĩnh cũng đã rời giường.
Âu Dương An nghe thấy tiếng của Âu Dương Tĩnh, trong đầu lại hiện lên thân thể như ngọc ở trong mộng kia, chỉ cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt tuấn
tú nhất thời đỏ lên, trong lòng càng thêm luống cuống, lại quên đáp lại
lời của Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh trước đó nghe thấy âm thanh
của chén vỡ, bây giờ lại thấy Âu Dương An không trả lời, nghĩ đã xảy ra
chuyện gì, đột nhiên đẩy cửa, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương An đỏ lựng. Nàng nhìn lên, không khỏi khó hiểu nhíu mày:
"Ca?" hắn làm sao vậy?