"A Mộc, các ngươi mau dẫn Hạ nhi đi."
Vân Tuyệt Trần tay nắm bảo kiếm, nhìn chằm chằm con gấu đen trước mặt. Hôm
nay, bọn họ vốn là chuẩn bị đưa Lâm Sơ Hạ quay về Lâm phủ. Không lường
trước đến nửa đường lại gặp phải một con Gấu to, người hầu đều bị đả
thương, chết hết. Bản thân hắn cũng bị thương ít nhiều.
"Nhưng, chủ nhân, người làm sao bây giờ?" A Mộc che chở Lâm Sơ Hạ lại lo lắng nhìn Vân Tuyệt Trần.
"Ta trong chốc lát sẽ đuổi kịp, các ngươi đi trước đi." Vân Tuyệt Trần cũng không quay đầu lại, nhưng chỉ có hắn mới hiểu được có thể đánh bại con
gấu to này hay không căn bản là không nói trước được.
"Trần đại
ca, muội không đi, muội muốn ở cạnh bên huynh." Lâm Sơ Hạ không cần A
Mộc bảo vệ, cố chấp nhìn Vân Tuyệt Trần. Dù chết, nàng cũng muốn cùng
Trần đại ca chết chung một chỗ.
Vân Tuyệt Trần sắc mặt trầm
xuống, trong lòng đã có vài phần ảo não. Nếu phía sau cứ càn quấy như
vậy, đối với ai cũng không có lợi.
"Muội và A Mộc đi đi, ở lại
chỉ làm liên lụy huynh thôi." Tuy lời nói rất nặng, nhưng hắn biết không phải lời nói nặng, nàng ấy sẽ không chịu đi.
Lâm Sơ Hạ sắc mặt
thê lương, liên lụy? Đúng vậy, mình không biết võ công, ở lại chính là
liên lụy. Chỉ là biết rõ sự thực như thế, vì sao trong lòng lại đau?
"A Mộc, đừng kéo dài thời gian, đưa muội ấy đi." Mắt thấy gấu to muốn tấn công, Vân Tuyệt Trần vội vàng quát lên.
"Thiếu gia ——"
Ngay khi A Mộc còn chưa yên tâm, con gấu to đã không còn kiên nhẫn. Ngẩng
đầu gầm thét, đất rung núi chuyển. Thân thể khổng lồ xông tới chỗ Vân
Tuyệt Trần, răng nanh dưới ánh mặt trời sáng lòe lòe, khiến người ta
không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Mau dẫn muội ấy đi." Vân Tuyệt Trần một bên hô, một bên cầm kiếm cùng Gấu to giao chiến.
A Mộc cắn răng, lôi kéo Lâm Sơ Hạ tròng mắt sưng đỏ hướng về phía sau chạy.
"Sao lại là các ngươi?"
A Mộc còn chưa lôi được Lâm Sơ Hạ đi xa, lại thấy Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An từ trước mặt chậm rãi mà thẳng bước đến đây. Hai anh em dáng vẻ
thong thả như đi dạo dưới cây thông xanh, tựa như tiên nhân hạ phàm.
"Sư phụ ——"
Vốn Lâm Sơ Hạ đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, nhìn lên thấy Âu Dương Tĩnh, ánh mắt đột nhiên khuếch trương, vùng A Mộc ra, xông đến chỗ Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh không tránh đi, để nàng hai tay nắm lấy áo mình. Ánh mắt
nhìn lại, chỉ thấy một con gấu to đang gầm thét cùng đánh nhau với Vân
Tuyệt Trần, hoàn cảnh vô cùng mạo hiểm.
"Ngươi chắc là muốn ta đi cứu Trần đại ca của ngươi chứ gì." Mắt trợn trắng, bản thân cũng thấy
mình với mấy người này thật sự là quá khéo gặp.
"Đúng vậy, sư phụ, người mau đi cứu Trần đại ca đi." Lâm Sơ Hạ nắm chặt lấy Âu Dương Tĩnh nói.
"Ngươi nắm ta như vậy, ta làm sao cứu hắn?" Lại lật mắt trợn trắng.
"Tĩnh nhi, để huynh đi." Âu Dương An nói, bóng dáng màu trắng đã như khói nhẹ thoáng hiện, rất nhanh xuất hiện bên người Vân Tuyệt Trần: "Để ta." Một chưởng trực tiếp đánh về phía Gấu to.
Gấu to trúng một chưởng
thật mạnh của Âu Dương An, miệng phút chốc phun máu. Tiếng kêu thê
lương, rất nhanh, thân thể khổng lồ lập tức đổ sập xuống, đem mặt đất
lún thành một cái hố to.
Vân Tuyệt Trần thở hổn hển, hai tay chắp tay với Âu Dương An:
"Đa tạ Âu Dương công tử ra tay tương trợ."
Âu Dương An lắc lắc đầu, cười yếu ớt như gió nhẹ lướt qua:
"Vân công tử không cần khách sáo, có thể thấy được, là chúng ta có duyên."