"Phu nhân, xin người tha cho Tĩnh nhi đi."
Âu Dương An trong phòng lập tức sợ hết hồn, rốt cục nhịn không được chạy ra ngăn những gia đinh kia lại.
Âu Dương Tĩnh thấy thế vô cùng sửng sốt, sớm biết thế này thì nên đưa đại
ca tránh ra xa. Huynh ấy chạy lên như vậy không phải gây thêm phiền phức cho nàng sao?
Quả nhiên, Đại phu nhân nhìn thấy Âu Dương An, lửa giận càng tăng thêm.
"Đem thằng tạp chủng này bắt lại luôn cho ta."
Gia đinh vừa nghe thấy thế đã nhanh tay đem Âu Dương An bắt lại.
"Các ngươi buông ra, buông......" Âu Dương An đá đá gia đinh, lại bị gia đinh quăng một cái tát.
Âu Dương Tĩnh vừa thấy, ánh mắt trợn thật lớn. Lũ đáng chết lại dám đánh
huynh ấy? Nàng phẫn hận xiết chặt nắm tay, hận không thể đem gia đinh
kia tiễn về tây phương.
"Tiện nha đầu, mày còn chạy nữa, tao lập tức đánh chết đại ca của mày." Đại phu nhân hướng về phía Âu Dương Tĩnh hét.
Âu Dương Tĩnh bóp bóp nắm tay, ngừng lại.
Mấy gia đinh nhất thời xông lên, đem nàng giữ chặt.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An thấy thế, biết mình làm trở ngại, xấu hổ cực kỳ.
Âu Dương Tĩnh hướng về cậu lắc lắc đầu, an ủi cậu đừng lo.
"Xú nha đầu, đánh cho mày chết." Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần thấy Âu Dương Tĩnh bị gia đinh trói lại, hai đứa chạy lên. Một người nắm tóc Âu Dương Tĩnh, một đứa thì hung hăng đá.
Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy tóc
đều như bị giật đứt hết, trên người cũng bị đá thật đau. Nàng mở to mắt
hung hăng căm tức nhìn bọn họ, hai đứa này, thù hôm nay nàng nhất định
sẽ báo.
"Còn dám trừng mắt với tụi tao?" Ánh mắt không phục tùng của Âu Dương Tĩnh làm bùng lên lửa giận của Âu Dương Tinh, cậu ta giơ
tay tát, dùng hết mười phần hơi sức đem khuôn mặt Âu Dương Tĩnh đánh cho sưng đỏ, khóe miệng cũng chảy máu.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An
nhìn thấy em gái bị đánh, khóc đến cả mũi cũng đỏ: "Các người buông muội ấy ra, buông muội ấy ra......"
"Mẫu thân, thằng tạp chủng này cũng có phần." Âu Dương Thấm ở bên cạnh Đại phu nhân chỉ vào Âu Dương An nói.
Đại phu nhân vốn không thích bọn họ, bây giờ bị con gái xui khiến, lại càng giận lớn.
"Vả vào miệng cho ta."
Lôi kéo Âu Dương An, gia đinh lập tức cho cậu hai bạt tai, dù sao trong phủ này Đại phu nhân cũng làm chủ. Nếu chủ nhân không thích hai anh em này, bọn họ cũng không làm gì được.
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe
tiếng tát tai. Còn có tiếng khóc của Âu Dương An, mà Âu Dương Tĩnh vẫn
kiên quyết cắn răng không lên tiếng.
Đến khi gia đinh và anh em Âu Dương dừng tay, hai anh em bọn họ đã hấp hối.
"Đại phu nhân, bọn chúng không thở nữa." Bọn gia đinh mặt đều đã biến sắc nhìn hai anh em nói.
"Mẫu thân, phụ thân trở về nếu biết chắc sẽ mắng chúng ta." Âu Dương Thấm
tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại ác độc, nhìn hai anh em cùng cha khác mẹ kia không có nửa điểm cảm tình.
"Mẫu thân, Thấm nhi nói đúng. Hay là đem bọn chúng ném đi. Dù sao bọn chúng cũng sống không lâu được." Âu
Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng nói.
Đại phu nhân nghĩ nghĩ, gật đầu:
"Đem bọn chúng ném tới bãi tha ma đi. Nói với người bên ngoài bọn chúng bị bệnh chết."
"Vâng"
Lát sau, một chiếc xe ngựa từ phủ tướng quân xuất phát, hướng tới bãi tha ma ở ngoại thành mà đi.
Đến bãi tha ma, hai gia đinh một người ôm Âu Dương An, một người ôm Âu
Dương Tĩnh, ném hai anh em bọn họ vào phía sau một nấm mồ, vội vã đánh
xe rời đi.