Khuya hôm sau.
Tiếng sấm vang rền, chớp rạch liên tục. Giọt mưa tựa như hạt châu từ bầu trời đêm rơi xuống, leng keng lạch cạch rơi trên mặt đất, nóc nhà.
Đã là giờ hợi, người trong Phủ tướng quân đã ngủ từ lâu.
Trong lúc mưa to như trút nước, vài gã trùm áo tơi khoác quần áo đen, đầu đội đấu lạp như gió bay vút vào Phủ tướng quân. Lợi dụng tia chớp tiếng mưa rơi che dấu âm thanh cước bộ của bọn họ, những gã này dường như đã am
hiểu rõ đường đi lối lại trong phủ từ trước. Thẳng hướng đến tiểu viện
mà hai anh em Âu Dương Tĩnh ở.
Ngay khi đám người vào sân sau,
Bạch Hổ nằm ở góc phòng đột nhiên mở mắt. Đồng tử xanh biếc trong đêm
tối lóe lên ánh quỷ dị sáng ngời.
Đồng thời, trên giường Âu Dương Tĩnh cũng tỉnh. Bản lĩnh gọn gàng trở mình ngồi bật dậy, đem áo khoác
mặc ổn. Vén rèm lên, nhanh chóng đi đến bên cạnh giường nơi Âu Dương An
nằm, bàn tay mềm điểm huyệt đạo của hắn. Sau đó nàng quay đầu nói với
Bạch Hổ:
"Bảo vệ huynh ấy."
Dứt lời, Âu Dương Tĩnh lập tức xuyên qua cửa sổ nhìn những người bên ngoài. Trong lòng lạnh lùng cười, cuối cùng cũng động thủ. Lần này nàng phải một lần giải quyết hết mọi
chuyện cần thiết.
Đi tới, trực tiếp ra cửa. Nhìn người áo đen bên ngoài sửng sốt, hiển nhiên bọn chúng không ngờ đến Âu Dương Tĩnh đang
ngủ lại ở cửa sau này đi ra.
"Là lão bà Tô Thanh Liên phái các
ngươi tới ư." Âu Dương Tĩnh câu đầu tiên đã làm cho vài người áo đen
thêm sửng sốt. Có điều nháy mắt, bọn chúng đều trở về thần thái cũ.
Không nói hai lời, bay thẳng đến chỗ Âu Dương Tĩnh tấn công.
"Hừ, muốn chết."
Bóng dáng nàng lướt đi, áo khoác màu trắng như quỷ mị lấy mạng người chỉ
trong một ánh chớp. Trên tay ngọc tiêu huy động, chiêu ra đầy sát khí.
Ngọc tiêu điểm qua trên người những người áo đen kia. Bóng dáng Âu Dương Tĩnh lại lướt trở về dưới mái hiên, yên lặng bất động.
Phịch, phịch, phịch
Sau mấy tiếng vang đã thấy cả đám người áo đen kia đều ngã xuống đất. Mưa
tầng tầng hắt lên, máu loãng, nước mưa lẫn lộn trộn vào nhau, chỉ để lại một người áo đen choáng váng.
Người áo đen còn lại kia ngơ ngác
nhìn Âu Dương Tĩnh, quả thực không thể tin được vào mắt mình. Giết người trong chớp mắt, người thiếu nữ này chỉ dùng một chiêu đã giải quyết gọn cả một đám đông sát thủ bọn họ. Đáng sợ, nàng ta là người sao?
Âu Dương Tĩnh nhìn mưa ào ào dội xuống người tên áo đen kia, sau đó lại
lấy tốc độ sét đánh, điểm huyệt đạo của hắn. Trực tiếp lôi hắn đi về
phòng chính của Tô Thanh Liên.
Tại chính viện, mẹ con bốn người
Tô Thanh Liên đều tụ họp trong phòng mụ. Cả bốn người khóe miệng đều mỉm cười, nghe tiếng sét và tiếng mưa rơi bên ngoài, cũng là đang tưởng
tượng hai tiện chủng kia chắc là đã chết trong tay sát thủ rồi.
Rầm ——
Đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cửa phòng lại bị người đạp ra. Ánh mắt bốn người đột nhiên trợn trắng, nhìn người vừa đến ở phía sau,
khóe miệng tươi cười đắc ý lập tức cứng lại.
"Tiện, tiện......" Âu Dương Tĩnh không chết? Còn đem sát thủ lôi đến đây? Nàng ta có
bao nhiêu lợi hại vậy? Mẹ con Tô Thanh Liên rối loạn, giật mình.
Âu Dương Tĩnh mang trên mặt tươi cười, hai gò má lộ ra lúm đồng tiền xinh
đẹp. Tuy quần áo bị mưa làm ướt, nhưng nửa điểm cũng không tổn hại đến
khí thế của nàng. Tay nàng buông lỏng, sát thủ kia lập tức rơi trên mặt
đất.
"Các vị thật sự là hăng hái, đã trễ thế này còn chưa ngủ. Là vì làm việc trái với lương tâm sợ quỷ gõ cửa, ngủ không được sao."
"Ngươi, có biết ngươi đang ở đây nói gì không?" Nhìn Âu Dương Tĩnh, cả bọn Tô Thanh Liên nhịn không được run rẩy.
"À? Còn chưa hiểu?" Âu Dương Tĩnh vỗ trán một cái: "Vậy hãy để cho vị huynh đệ áo đen này nói đi." Dứt lời, nàng nhấc ngọc tiêu giải huyệt đạo cho
tên áo đen, sau đó lại điểm huyệt cười của hắn.
"Ha ha ha......" Sát thủ nhất thời cười to không ngớt, nước mắt chảy ra, không ngừng trên mặt đất lăn lộn.
Âu Dương Tĩnh mắt lạnh nhìn, sau đó hỏi:
"Nói đi, ai phái các ngươi tới giết ta?"
"Ha ha ha......" Sát thủ kia vẫn cười không ngừng.
Âu Dương Tĩnh đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, vặn một cái, chỉ nghe rắc
một tiếng, cánh tay tên sát thủ bị bẻ gãy rời. Đau đớn lại phải cười làm cho hắn vạn phần thống khổ, vẻ mặt dữ tợn. Khiến mẹ con Tô Thanh Liên
càng thêm sợ hãi tụm lại thành một đống phát run.
"Vâng, là Tướng quân Phu nhân." Sát thủ thống khổ nặn ra lời nói.
Âu Dương Tĩnh phiết môi cười, giải khai huyệt đạo cho sát thủ. Ngọc tiêu điểm tử huyệt của hắn, hắn phải đi gặp đồng bọn rồi.