"Ngự y, đại ca ta rốt cuộc thế nào rồi?"
Nhìn tay Trưởng ngự y vuốt vuốt chòm râu, mặt mày nhăn nhó dính vào một chỗ. Âu Dương Tĩnh trong lòng rất không yên, ánh mắt rơi trên người huynh
trưởng trên giường hôn mê bất tỉnh. Nàng rất sợ đại ca cùng mình sống
nương tựa lẫn nhau sẽ bỏ nàng mà đi.
"Chuyện này ——"
"Nói mau, rốt cuộc thế nào?" Sở Ly La và Thái tử ở một bên nghiêm mặt, một bên lại lo lắng nhìn Âu Dương Tĩnh.
"Thần vô năng, không thể cứu công tử. Có điều ——"
"Có điều cái gì?" Âu Dương Tĩnh vội vàng truy vấn, xem Trưởng ngự y muốn nói lại thôi, rất sốt ruột.
"Nếu thần đoán không lầm, Âu Dương công tử không phải trúng độc bình thường, mà là trúng cổ độc." Ngự y nói.
"Cổ độc?" Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La đều cùng nhìn nhau. Các nàng đều đã đọc qua tiểu thuyết miêu tả cổ độc thần kỳ của Miêu Cương hoặc Tây Vực.
"Chắc là thế rồi." Ngự y gật đầu, nhưng vẻ mặt cũng không quá khẳng định: "Cổ độc bình thường đều là người Miêu Cương am hiểu. Bây giờ hoặc là mang
công tử qua bên đó tìm giải dược, hoặc là tự mình tìm được người hạ cổ
độc."
Âu Dương Tĩnh nhớ tới Ma Sát có bề ngoài giống đứa trẻ, là
hắn hạ cổ độc với huynh trưởng. Chỉ sợ bây giờ hắn đã hài cốt không còn, nhưng có lẽ còn sót lại một chút hi vọng. Nàng thông qua suy nghĩ tương linh với Bạch Hổ, sai hắn đi tìm Ma Sát.
Rất nhanh, Bạch Hổ vẫn nằm trong góc không hay không biết đã biến mất ở trong phòng từ lúc nào.
"Tĩnh nhi, cô không cần lo lắng. Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm kiếm danh y
trong thiên hạ." Nhìn vẻ mặt Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La đi đến bên cạnh
nàng, vỗ vỗ vai của nàng, nói.
"Cám ơn." Âu Dương Tĩnh cũng không từ chối, có Sở Ly La giúp, hi vọng sẽ nhiều hơn.
"Có điều rốt cuộc là ai dám hại công tử của Đại tướng quân?" Thái tử Sở Ly Lạc cũng nhíu lại đôi mày tuấn tú hỏi.
Âu Dương Tĩnh hé môi âm lãnh cười, kỳ thật hung thủ là ai, nàng đã có đáp
án. Lần này nàng tuyệt đối không tiếp tục đóng kịch với bọn họ nữa.
Sở Ly La nhìn Âu Dương Tĩnh, biết nơi này có sự tình khúc mắc.
"Tĩnh nhi, cái này cho cô." Sở Ly La lấy ra một ngọc bội màu đỏ đưa cho Âu
Dương Tĩnh: "Nếu sau này muốn gặp tôi hoặc cần tôi hỗ trợ, cô mang khối
ngọc bội này đến hoàng cung gặp tôi."
“Được.” Âu Dương Tĩnh cũng không khách sáo nhận ngọc bội.
Tiễn bước bọn Sở Ly La, Bạch Hổ vừa lúc cũng trở về.
"Thế nào? Hắn đã chết sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi Bạch Hổ.
"Không thấy."
"Cái gì?" Âu Dương Tĩnh kinh ngạc, ánh mắt híp lại: "Không thấy?"
"Thật sự không thấy. Hơn nữa nếu ta đoán không sai, cái tên ghê tởm đó còn
chưa chết." Bạch Hổ biến hóa nhanh chóng, Vân Khinh Cuồng tóc bạc mắt
xanh lại xuất hiện.
Âu Dương Tĩnh trầm mặc, sau đó lạnh lùng nói:
"Mạng hắn lớn thật, có điều lần sau nếu gặp lại, sẽ là ngày chết của hắn."
"Đúng rồi, hắn, ta có thể cứu." Vân Khinh Cuồng đột nhiên chỉ vào Âu Dương An trên giường nói.
Âu Dương Tĩnh trầm mặc, sau đó đột nhiên tức giận, đấm một đấm lên người Vân Khinh Cuồng:
"Chết tiệt, sao ngươi không nói sớm?!" Làm hại nàng lo lắng, còn chạy đến hoàng cung bắt ngự y.
"Ngươi có hỏi ta đâu." Vân Khinh Cuồng liền nói, đưa tay xoa xoa ngực.
Âu Dương Tĩnh lại liếc háy hắn một cái, sau đó lôi kéo hắn về bên giường:
"Mau, cứu tỉnh huynh ấy."
Vân Khinh Cuồng nhận mệnh gật đầu, mắt lại trợn trắng. Có ai mạng khổ như
hắn không, đã bị khế ước làm thành sủng vật cho cưỡi còn chưa đủ, giờ
phải ôm đồm việc vặt vãnh. Thật sự biến thành tên đầy tớ.