Trên đường cái, ngựa xe như nước, cửa hàng tấp nập, phồn vinh, náo nhiệt không kể xiết.
"Tĩnh nhi muội muội, không biết hai người mấy năm này ở đâu?" Âu Dương Thấm
lần lượt nhìn Âu Dương Tĩnh, phía sau còn lại là Âu Dương An và anh em
Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần.
Âu Dương Tĩnh khóe môi khẽ cong, bắt đầu tìm hiểu lai lịch của bọn họ sao? Thật đáng tiếc, bây giờ biết thì làm được gì?
"Mấy năm này, chúng ta đi theo sư phụ sống trên núi."
Âu Dương Thấm con ngươi chợt lóe, Âu Dương Tĩnh thành thật trả lời. Mà Âu
Dương Tinh, Âu Dương Thần vừa nghe, trên mặt cũng bày ra nụ cười khinh
thường. Nhất định là hai kẻ nhà quê.
"Ta nói mọi người này, phố
dạo một trăm lần vẫn thế, chi bằng tìm một chỗ ngồi chút đi." Âu Dương
Thần không kiên nhẫn nói. Trên thực tế là muốn dẫn anh em Âu Dương An
tới nơi bọn họ đã an bài sẵn.
"Đi được một lúc hai chân cũng mỏi nhừ rồi." Âu Dương Tinh nói.
Âu Dương Tĩnh cười lộ ra lúm đồng tiền, nàng cũng muốn nhìn xem ba cái bao cỏ này sẽ đem bọn họ đưa đến đâu?
"Cũng tốt, ta cũng mệt lắm."
Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần vừa nghe thấy lập tức trao đổi ánh mắt.
"Vậy chúng ta tới Trích Tinh lâu đi."
Trích Tinh lâu? Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh hai mắt nhìn nhau. Trích Tinh
lâu không phải sòng bạc sao? Bọn họ mới trở lại liền đã nghe nói: Trích
Tinh lâu là một nơi ăn chơi chác táng. Có điều hai người lại giả vờ làm
bộ như không hiểu.
"Trích Tinh lâu là làm cái gì?"
Anh em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cười hắc hắc, bộ dạng thật bỉ ổi.
"Không biết à? Trích Tinh lâu là một nơi rất tốt, có thể giúp chúng ta quên hết mệt mỏi, hưởng thụ như thần tiên."
"Nếu đã vậy, đi xem sao."
Ba anh em Âu Dương Tinh nghĩ đến kế hoạch sắp thành công, lại không phát hiện khóe môi Âu Dương Tĩnh tà mị nở nụ cười.
Trích Tinh lâu, một nơi nghe qua tên thoạt nghĩ là không hề có quan hệ gì với sòng bạc. Nhưng kỳ thật lại là sòng bạc lớn nhất Hoàng Thành Lan Quốc.
Nghe nói sòng bạc này là do nhà buôn giàu có nhất mở, những người tới
đây ít nhiều đều có thân phận, có địa vị, vung tiền như rác.
"A, Âu Dương, các huynh đã tới."
Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa mới vào sòng bạc, một vị thiếu niên mặc cẩm bào
màu trắng thêu tơ vàng kim tuyến đi tới. Thân thể của hắn cường tráng,
diện mạo bình thường, lại lộ ra khí thế con nhà giàu ăn chơi trác táng.
"Phú Niên, khó có được huynh hôm này tự mình ra mặt nha." hai anh em Âu
Dương Tinh, Âu Dương Thần đi lên, cùng đối phương vỗ vai. Xem ra giao
tình không tệ, hai anh em cũng hướng về Bạch Phú Niên trao đổi ánh mắt.
"Đúng vậy, thật là khéo." Bạch Phú Niên gật đầu một cái, sau đó lại nhìn về
Âu Dương Thấm cũng gật đầu, ánh mắt mới rơi xuống Âu Dương Tĩnh và Âu
Dương An.
"Hai vị này là…?" Bọn họ chính là người mà Âu Dương
Tinh, Âu Dương Thần muốn đối phó sao? Ánh mắt của hắn nhìn gương mặt
xinh đẹp của Âu Dương Tĩnh, trong mắt tà khí càng đậm. Âu Dương Thấm hắn không thể chạm vào. Nhưng nữ tử này thì đừng mong trốn.
Ánh mắt Bạch Phú Niên làm Âu Dương Tĩnh sinh lòng chán ghét, có điều trên mặt không biểu hiện gì.
"Đây là Tứ đệ, Ngũ muội của chúng ta." Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần nói, lại giới thiệu Âu Dương Tĩnh bọn họ với thiếu niên kia: "Vị này là bạn tốt
của bọn huynh Bạch Phú Niên, hắn là con trai độc nhất của thương gia
giàu có nhất kinh thành này đó."
"Thì ra là Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư." Bạch Phú Niên hướng về chỗ hai người gật đầu.
Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng gật đầu đáp lại.
"Khó được mọi người hôm nay huynh đệ tỷ muội đều tới đông đủ, để ta mời
khách nhé. Hôm nay tùy cho mọi người chơi. Thắng coi như mọi người được, thua tính cho ta." Bạch Phú Niên nói với Âu Dương Tinh.
"Vậy sao được?" Âu Dương Tinh khoát khoát tay: "Chúng ta sao có thể chiếm tiện
nghi của huynh, nói vậy chẳng phải Phủ tướng quân ngay cả mấy đồng tiền
cũng trả không nổi."
"Đúng đó." Âu Dương Thần cũng nhẹ gật đầu: "Nếu truyền ra ngoài không phải làm chuyện cười cho người ta sao."
"Tĩnh nhi muội muội, An nhi đệ đệ, hai người có muốn chơi thử không?" Âu Dương Thấm mỉm cười nói với bọn Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương An vừa định mở miệng nói không, kết quả lại nghe thấy em gái nói:
"Được, ta còn chưa được chơi bao giờ. Vừa vặn thử xem tay nghề mình ra sao."
Âu Dương An kỳ quái liếc mắt nhìn nàng một cái, đã thấy nàng mở trừng hai mắt với mình. Vì thế cũng không lên tiếng.
Mà Âu Dương Tinh bọn họ hắc hắc cười mờ ám lôi kéo hai anh em vào sòng bạc.