Tân niên đo vị hữu phương hoa
Nhị nguyệt sơ kinh kiến thảo nha
Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn
Cố xuyên đình thụ thác phi hoa.
(Đầu năm chưa thấy chút màu tươi,
Kinh ngạc tháng hai cỏ nảy chồi.
Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm,
Lồng cây sân hoá rợp hoa bay.)
[Đây là bài Xuân tuyết của tác giả Hàn Dũ, được dịch bởi Điệp luyến hoa]
Âu Dương Tĩnh xuyên qua đến Lan Quốc đã được mười ngày. Thời gian mặc dù
ngắn nhưng nàng đã bắt đầu từng bước thích nghi với cuộc sống nơi này.
Dĩ nhiên xuyên qua đã là chuyện thật, nên nàng cũng không cần tự tìm khổ não. Nàng không tin bằng khả năng của chính mình, nàng không thể ở đây
tự xây dựng một cái gì đó khác thuộc về thời đại của mình.
Tháng hai vẫn là lúc rét lạnh. Bông tuyết màu trắng phất phới trong trời đất, vì tiểu viện mà trùm lên tấm áo khoác trắng tinh.
Nàng mặc quần áo mỏng manh, đứng ngoài cửa sổ nơi những bông tuyết đang bay
lượn. Phong cảnh cứ thế thật thuần khiết, dường như che dấu đi tất cả dơ bẩn. Giúp cho tâm tình của nàng tốt hơn không ít.
"Muội muội, muội muội." Tiếng quen thuộc non nớt từ xa đến gần.
Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn lại, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương
An bị lạnh đến đỏ rực chạy tới. Trong tay còn cầm bao vải che kín cái gì đó. Nàng nhướng mày đi tới, cầm lấy thứ trên tay cậu lại phát hiện cái
đó vẫn còn nóng:
"Ca, huynh làm gì vậy?"
Tuy gọi một đứa
trẻ tám tuổi là đại ca thực không được tất nhiên, nhưng giờ nàng đã sống lại trên cơ thể này. Vậy thì kể từ giờ trở đi, đây cũng chính là người
thân duy nhất của Âu Dương Tĩnh, cũng là người quan trọng nhất ở thế
giới này.
"Muội muội, cái này là cháo huynh đến phòng bếp lấy, vẫn còn nóng, muội mau ăn đi."
Âu Dương An cẩn thận đưa thứ trong tay tựa như vật trân quý ra. Quả nhiên đó là một chén cháo còn bốc hơi nóng hổi.
Âu Dương Tĩnh nhìn chén cháo trên tay mình, lại nhìn Âu Dương An ngốc
nghếch tươi cười, đột nhiên cảm thấy chua xót. Rõ ràng cậu ta đã lạnh
đến cả người phát run, rõ ràng cậu ta cũng đã đói đến mức bụng khẽ kêu
vang, thế mà vì mình cậu ta đội tuyết đi lấy cháo. Nàng có thể tưởng
tượng, bọn hạ nhân mắt chó kia đối đãi thế nào với cậu ta.
"Ca, huynh ăn đi, muội không đói."
Âu Dương Tĩnh đưa chén cháo loãng kia tới trước mặt Âu Dương An.
Âu Dương An sửng sốt, lại đẩy trở về:
"Muội muội, muội ăn đi. Đại ca vừa nãy đã ăn trong phòng bếp rồi."
Dứt lời, bụng cậu lại phát ra một tiếng trống. Cậu cúi đầu xuống, ngượng ngùng nở nụ cười.
Âu Dương Tĩnh nhìn cậu ta, đứa bé này ngốc sao. Rõ ràng bụng còn kêu, lại
lừa gạt rằng mình ăn rồi. Có thể có một chén cháo đã là rất không dễ
dàng, cậu ta sao có thể có mà ăn? Có điều nhìn vẻ mặt kiên trì của cậu
ta, nàng nghĩ nghĩ. Sau đó đem chén cháo để lên trên bàn, tự mình chạy
đi lấy ra một cái chén nhỏ khác, đem chén cháo kia đổ vào cái chén
không, đưa cho cậu ta:
"Ca, chúng ta mỗi người một nửa."
Âu Dương An còn muốn từ chối, nhưng cậu dù sao cũng là đứa bé, đói bụng thật sự rất khó chịu, vì thế gật đầu:
"Được, chúng ta cùng ăn."
Hai anh em cứ như vậy mỗi người một nửa, đem cháo kia ăn sạch.
"Ngon thật, tự nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên." Liếm môi, vẻ mặt Âu Dương An thỏa mãn.
Âu Dương Tĩnh nhìn dáng vẻ của cậu ta, trong lòng thề, nhất định phải mau
chóng lớn lên, trở nên mạnh mẽ, phải bảo vệ đại ca đơn thuần này.
"Ca, phụ thân không đến thăm chúng ta nữa sao?"
Âu Dương Tĩnh đột nhiên hỏi. Nếu phụ thân không trở về, nếu không phát
hiện tình cảnh của bọn họ, chỉ sợ bọn họ thật sự ai cũng sống không được bao lâu nữa. Đại phu nhân ngoan độc kia, một ngày nào đó, nàng sẽ trả
lại mụ ta tất cả những gì bọn họ đã làm.