Âu Dương Tĩnh và Vân
Khinh Cuồng ký khế ước, chẳng những lấy được cỏ linh chi ngàn năm, còn
được thêm một quyển nhạc phổ điều khiển muông thú, nàng mừng rỡ, đôi mắt to sáng ngời cười thành hình trăng khuyết.
"Cười, cười, có gì
đáng cười đâu." Nhìn thấy Âu Dương Tĩnh tươi cười, Vân Khinh Cuồng cảm
thấy chói mắt. Tuy khế ước đã ký, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Đường đường là Bạch Hổ Vương lại cùng một tiểu nha đầu ký kết khế ước.
Lòng tự trọng bị tổn thương.
Âu Dương Tĩnh không để ý, vẫn là cười híp mắt nhìn nó, nói thẳng:
"Sau này ngươi hãy theo ta đi, có điều ta thích ngươi hiện nguyên hình hơn."
"Hừ ——" Vân Khinh Cuồng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Nhưng vẫn ngoan ngoãn biến thành Bạch Hổ uy mãnh.
"Bây giờ đưa ta trở về đi." Âu Dương Tĩnh nhún mũi chân một cái, trực tiếp nhảy lên lưng hổ.
Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạoc giận dường như muốn phát tiết, rất nhanh như một mũi tên bắn ra khỏi sơn động.
Âu Dương Tĩnh nắm lông mao của hổ, nhanh chóng trở về.
"Grào——"
Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạoc giận chở Âu Dương Tĩnh đến Vô Nhai cốc thì mở thanh rít gào một tiếng, như âm thanh của sấm sét đùng đoàng vang
lên.
"A a a a ——" Nghe thấy tiếng vang Tô Ngâm Duyệt từ trong
phòng chạy ra, kết quả nhìn thấy Tiểu Tĩnh nhi nhà mình uy nghi ngồi
trên đầu, bên trên một con Bạch Hổ dữ tợn. Nàng ngẩn ra, thiếu chút nữa
đã ngất đi.
"Duyệt nhi tỷ tỷ, muội về rồi. Sư phụ và đại ca về
chưa?" Âu Dương Tĩnh ngồi trên lưng hổ, ung dung hướng về Tô Ngâm Duyệt
chào hỏi. Ở Vô Nhai cốc trong vòng nửa năm, nàng giống như một đứa trẻ
con thích cười thích náo loạn. Có điều nếu ở trước mặt người ngoài, chỉ
sợ lại là một tiểu nha đầu vừa khác người lại quỷ dị.
Tô Ngâm
Duyệt ngơ ngác lắc lắc đầu, sau đó lấy lại tinh thần lo lắng chỉ chỉ
Bạch Hổ. Chỉ sợ Bạch Hổ kia làm hại đến Âu Dương Tĩnh.
"Duyệt nhi tỷ tỷ không cần lo lắng, nó là bạn của muội." Âu Dương Tĩnh hướng về Tô Ngâm Duyệt khoát khoát tay.
"Hả ——"
"Tiểu nha đầu, bọn ta về rồi này." Trong lúc Tô Ngâm Duyệt còn đang hoài nghi mình sẽ té xỉu thì tiếng của Đoạn Vô Nhai truyền đến.
Ánh mắt Tô Ngâm Duyệt sáng lên, thật tốt quá, chủ nhân đã trở lại.
"Sư phụ, ca ——" Âu Dương Tĩnh quay đầu hướng về hai người đang đi tới phất phất tay.
"A? Tĩnh nhi, con ——" Đoạn Vô Nhai và Âu Dương Tĩnh cũng bị cảnh tượng chấn động này làm cho kinh sợ, Âu Dương An lập tức lo lắng cho em gái, mà
Đoạn Vô Nhai lại biết đôi mắt xanh của Bạch Hổ kia, đây không phải là
thần thú canh giữ cỏ linh chi ngàn năm sao? Đã nhiều lần ông muốn đi hái cây cỏ linh chi này, nhưng đánh không lại Bạch Hổ nên không dám đi.
"Sư phụ, bạn của người đã kiểm tra sức khỏe của đại ca chưa? Thế nào? Có
thể trị hết không?" Âu Dương Tĩnh không đợi Đoạn Vô Nhai phản ứng trước
hết nóng lòng dò hỏi.
"Có, nhưng cần phải có một ít dược liệu quý hiếm mới từ từ điều trị được." Đoạn Vô Nhai thuận miệng trả lời.
"Cỏ linh chi ngàn năm thì sao?" Âu Dương Tĩnh lấy cỏ linh chi ngàn năm trên người ra giơ lên.
Mắt Đoạn Vô Nhai mở thật to, vừa rồi nhìn thấy Bạch Hổ ông đã hoài nghi,
không ngờ tiểu nha đầu này lại thật sự lấy được cỏ linh chi ngàn năm
rồi. Con bé rốt cuộc làm sao mà làm được?
"Tĩnh nhi, cỏ linh chi ngàn năm của con là hái được từ phía sau núi?"
"Vâng." Âu Dương Tĩnh gật đầu.
Mà Vân Khinh Cuồng đang để cho nàng cưỡi trên lưng, nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu được. Thì ra tiểu nha đầu này muốn lấy cỏ linh chi ngàn năm
là vì bé trai có dáng vẻ giống với nàng kia. Điều đó làm cho cách nhìn
của hắn về nàng thay đổi không ít.
"Trời ạ, Tĩnh nhi, con quả là
thần kỳ." Đoạn Vô Nhai nhìn nàng ánh mắt sáng lên. Không ngờ đồ đệ của
mình lại lợi hại như vậy. Quả thực chính là ông trời ban ân cho mình rồi còn gì.