"Gào ——"
Bạch Hổ gầm dài một tiếng, đôi mắt như ngọc bích nhìn trừng trừng. Thì ra tiểu nha đầu này cũng là vì cỏ linh chi mà đến. Quả nhiên, loài người đều là những kẻ tham lam. Đôi mắt như ngọc bích đã từ kinh ngạc chuyển sang phẫn hận.
Âu Dương Tĩnh thấy thế, thè lưỡi. Nguy rồi, xem ra Bạch Hổ tiên sinh không thích chủ ý này.
"Bạch Hổ tiên sinh, ngài không nên tức giận. Ta bảo đảm chỉ muốn liếc mắt nhìn một cái thôi." Âu Dương Tĩnh giơ hai tay lên cam đoan.
Bạch Hổ hừ một tiếng, hướng về chỗ Âu Dương Tĩnh đi từng bước, há to mồm về phía nàng nhe răng nanh bén nhọn.
Má ơi, Bạch Hổ tiên sinh răng nanh dù có trắng cũng đâu cần khoe ra chứ.
Âu Dương Tĩnh tuy rất muốn cỏ linh chi ngàn năm, có điều nàng biết chắc mình không phải là đối thủ của Bạch Hổ.
"Nếu Bạch Hổ tiên sinh không thích đề nghị này, ta đây không quấy rầy ngài nữa. Ta đi trước nha." Âu Dương Tĩnh nói xong, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Hổ, từng bước một lui về phía sau.
Bạch Hổ ngẩng cằm lên, trong đồng tử màu xanh ngọc như có ý khinh thường.
Âu Dương Tĩnh thề nàng thấy được vẻ coi thường khinh bỉ trong mắt Bạch Hổ, có điều nàng bây giờ không thèm so đo với nó. Có điều nó cũng đừng làm gì bất lợi cho mình, hừ, bằng không nàng sẽ cho nó đẹp mặt.
Âu Dương Tĩnh còn chưa lui được mấy bước, đột nhiên sơn động ầm ầm rung chuyển, lay động dữ dội.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Tĩnh nhất thời lảo đảo ngồi trên mặt đất. Lại nhìn thấy Bạch Hổ ở phía đối diện vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng sợ hãi. Sau đó thân thể cường tráng lập tức co rúc lại, đầu cũng cúi xuống thật thấp.
Âu Dương Tĩnh ngạc nhiên, tiếp theo lại nghe thấy tiếng gì đó truyền đến. Hình như là âm thanh của tiếng sấm. Chẳng lẽ…!?
"Ngài sợ sét đánh?" Nàng mở to mắt nhìn Bạch Hổ kia, không thể nào?
Bạch Hổ không để ý đến nàng, cứ cúi đầu.
Ầm ầm, tạnh tạch ——
Âu Dương Tĩnh không dám cười nhạo nó, nhưng rất nhanh nàng cũng phát hiện khí trời không bình thường. Hơn nữa tia chớp kia lại có thể từng đợt từng đợt xuyên vào sơn động hướng về chỗ Bạch Hổ. Chẳng lẽ ——
Thiên kiếp?
Nàng nhớ tới câu chuyện đã từng được nghe trước đây rằng: Trước khi tu luyện thành tiên thì đều phải chịu thiên kiếp. Chẳng lẽ Bạch Hổ đã tu luyện đắc đạo rồi? Nàng mở to hai mắt nhìn nhìn Bạch Hổ.
Mà xung quanh Bạch Hổ đã hiện lên một tấm lưới bảo vệ màu vàng, dường như cố gắng bảo vệ mình, ngăn cản tia chớp. Có điều tia chớp kia thật lợi hại, nhiều lần, Bạch Hổ cũng thiếu chút nữa bị sấm sét đánh trúng.
Âu Dương Tĩnh tính toán, có lẽ nếu mình cứu được nó một mạng, để cho nó nợ ân tình của mình. Nghĩ đến là làm ngay, nàng lợi dụng nguyên lý truyền điện, dùng cách đó để dẫn điện ra chỗ khác.
Bạch Hổ nhất thời cảm giác nguy hiểm rời đi, ngẩng đầu nhìn lên, cũng sửng sốt không thôi. Tia chớp kia lại hướng về tảng đá bên cạnh mà đánh xuống, trực tiếp đem tảng đá đánh cho thành bột phấn.
Một nén hương qua đi, sét ngừng, tia chớp cũng biến mất. Ngoài động mưa rền gió dữ cũng đã ngừng. Nếu không phải chính mình trực tiếp gặp phải, Âu Dương Tĩnh tuyệt đối không ngờ bản thân đã trải qua loại thời tiết quái quỷ như vầy.
Nhìn Bạch Hổ đang sững sờ, nàng lại hì hì cười:
"Bạch Hổ tiên sinh, ta đã cứu ngài một mạng đó."