Uy hiếp mà tổ chức Thánh Minh mang tới, cũng không chỉ vỏn vẹn có mỗi trận xâm lược của hung ma, bọn họ thậm chí còn bố trí rất nhiều lần tập kích ở trong quỷ giới. Người của Không Đảo gặp rất nhiều khổ sợ, rốt cuộc dựa vào thực lực của Không Đảo và được sự trợ giúp của một số quỷ thôn, đến được một khu vực sát bên cạnh hồ nước, tạm thời tạm trú ở nơi này. Người phụ trách ba tòa Bạch Tháp trên Không đảo bắt đầu trao đổi qua lại với các trưởng thôn ở trong quỷ giới, đổi lấy vật tư, cùng đạt minh ước, hỗ trợ lẫn nhau… Chỉ là, trong tình hình hiện tại, quỷ tộc thật sự không cho nhân tộc từ bên ngoài tiến vào thế giới của bọn nó, một sắc mặt tốt.
Đặc biệt là có rất nhiều ngự quỷ khi gặp được đồng tộc, thậm chí còn có suy nghĩ muốn trở về, chỉ có điều bị vòng tay điều khiển quỷ khắc chế, có quỷ tộc đánh bạo đi phản kháng, đều bị trấn áp một cách vô tình, hiện nay, nội bộ nhân tộc hỗn loạn, làm sao có khả năng đi để ý đến yêu cầu của đám ngự quỷ, cùng lắm là hơi hơi điều chỉnh hành động khi điều động quỷ tộc ở trước mặt người ngoài, để giảm nhẹ đi hận ý của những quỷ tộc hoang dại.
Đáng tiếc, một chiếc vòng tay điều khiển quỷ tộc có khắc pháp thuật khắc chế ngự quỷ, chung quy, giống như một khe nứt sâu hoắm, chắn ngang trước mặt nhân loại và trái tim của quỷ tộc. Lúc Thẩm Tu tìm đến nơi đóng quân, thậm chí còn thấy có người đi tranh cãi xô xát với quỷ tộc, ngay trong khu vực quỷ giới.
“Đây là ngự quỷ của ta, ta muốn làm thế nào thì làm thế đó! Cứ coi như nó là đồng tộc của các ngươi, nhưng các ngươi cũng không có tư cách có ý kiến với việc ta đang làm!” Một Ngự Quỷ sư lớn tiếng nói, mà đám Ngự Quỷ sư đứng xung quanh cũng không tiến lên khuyên bảo hoặc ngăn cản, lại bày ra bộ dạng đúng là như thế, chỉ thấy thanh niên kia nhìn quanh bốn phía, đáy mắt lại tràn ngập tự tin, tiếp tục nói “Tuy rằng chúng ta phải cảm ơn sự trợ giúp của các ngươi, thế nhưng có qua có lại, chúng ta mượn của các ngươi đương nhiên sẽ trả đủ, nhưng việc điều giáo ngự quỷ là việc riêng của Ngự Quỷ sư, mong các ngươi không cần tùy ý nhúng tay!”
Thẩm Tu bảo Hạng Phi hỗ trợ trông chừng Lục Chiến, chung quy nó cần thời gian hấp thu dược vật, sau khi tìm đến khu vực đóng quân, liền cho nó nằm nghỉ một lúc, cũng giúp cho thương thế nhanh chóng hồi phục. Hắn hỏi những người xung quanh, thuận lợi gặp được Trần Phong, từ miệng đối phương nghe được toàn bộ sự tình. Chuyện này có nói thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng mà một Ngự Quỷ sư, thấy ngự quỷ của mình tựa hồ lấy được rất nhiều đồ ăn từ chỗ đồng tộc, liền âm thầm giao nhiệm vụ cho nó giả bộ đáng thương, đi xin thêm một ít lương thực, hơn nữa, bắt nó nộp lên toàn bộ!
Tuy rằng quỷ giới là địa bàn của quỷ tộc, thế nhưng quanh năm suốt tháng cũng không phải lúc nào cũng có thực vật, hơn nữa gần đây không an ổn, xảy ra rất nhiều chuyện, thời tiết cũng không tốt, khiến cho thực vật giảm mạnh, có rất nhiều quỷ tộc hoang dại đều miễn cưỡng nhịn đói, đem đồ ăn của mình nhường cho nhân tộc, cũng để cho đồng tộc của mình ăn. Chuyện này bị tên Ngự Quỷ sư trẻ tuổi kia biết, đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy… Dù sao cũng hơn là cùng với đội ngũ trên Không Đảo đi ra ngoài săn bắn!
Không nói đến việc gặp nguy hiểm, lại không tìm được nhiều đồ ăn, sau khi vất vả trở về còn phải phân ra một phần cho người già, trẻ con và những người bị thương, có người không ngại, nhưng có người cảm thấy không công bằng. Kết quả ngự quỷ của tên Ngự Quỷ sư trẻ tuổi này không muốn làm theo ý chủ nhân, có lẽ thấy cuộc sống của đồng tộc cũng không dễ dàng, có lẽ nó cũng không muốn làm cho đám quỷ tộc hoang dại này thêm khó khăn, không muốn chúng nó bị trói buộc như chính mình, cho nên lần nào cũng chỉ qua loa cho xong, chọc giận Ngự Quỷ sư.
Người kia không chỉ đánh cho ngự quỷ một trận thật đau, còn đem toàn bộ đồ ăn của ngự quỷ giẫm nát, vất vào trong hồ, thà để ngự quỷ bị đói cũng không muốn cho nó ăn, đương nhiên, những loại đồ ăn mà nhân tộc có thể ăn được, cũng đã rơi vào trong bụng gã.
Chuyện này, vừa vặn bị người của quỷ giới, lần thứ hai đưa đồ ăn đến đây cho đồng tộc nhìn thấy, vì vậy, tranh cãi càng lúc càng kịch liệt.
Quỷ tộc vẫn có sự kiêng kỵ nhất định đối với thế lực của ba tòa Bạch Tháp, dù sao Ngự Quỷ sư, Đấu Linh, Thuật Sĩ đều là những loại chức nghiệp cường đại có khả năng uy hiếp đến đám quỷ tộc, thế nhưng, nơi này là quỷ giới, chúng nó ở trên chính địa bản của mình, trơ mắt nhìn đồng tộc của mình bị nô dịch không nói, kết quá, có lòng tốt mang đồ ăn đến, lại khiến cho đồng tộc bị người bắt nạt, bị bắt nhịn đói, chuyện như vậy, quỷ cũng không nhìn được.
Thẩm Tu nhận ra quỷ tộc đưa đồ ăn đến, lại là người quen – Viêm Lam, quỷ tộc kia lạnh lùng nói “Những đồ ăn này không phải đưa cho ngươi, nhân tộc cũng không ăn được, thế nhưng ngươi lại lãng phí, trực tiếp vất đi.”
Ngự Quỷ sư trẻ tuổi kia thoáng nhớn mày, ngữ khí hung hăng “Thì tính sao, nếu cho ngự quỷ của ta, đó chính là đồ của ta, đồ của ta thì ta muốn làm như thế nào, cần phải đi hỏi ý kiến một người ngoài như ngươi?”
Ô Minh cũng đi cùng, sắc mặt không tốt, nộ khí nặng nề, nhìn đồng tộc bị đánh cho không thể đứng dậy ở cách đó không xa, lại nhìn về phía đống đồ ăn nát tươm đang trôi nổi trên mặt hồ, không tiếp tục dây dưa với tên Ngự Quỷ sư, mà xoay người nhìn về phía Hải Thanh đại sư cũng đang đi về phía này, dùng từ cung kính, ngữ khí lại lạnh như băng “Hải Thanh đại sư, phái Ngự Quỷ sư đứng ở vị trí nào trong lòng cư dân của quỷ giới, ngài cũng biết, chúng ta cũng không mượn cơ hội này trả thù, là bởi vì không muốn cho tổ chức Thánh Minh lợi dụng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trốn sau, thế nhưng nếu lúc này các ngài đã đóng quân ở quỷ giới, ít nhất cũng phải suy xét đến suy nghĩ của mọi người.”
Nó nói khách khí, nhưng những quỷ tộc hoang dại khác lại không phải rất khách khí. Cục diện trở nên giương cung bạt kiếm, cũng chỉ mất nửa giờ đã được hình thành, hơn nữa còn có xu thế chuyển biến xấu, ai cũng không kịp phòng bị, trước mắt, không một ai muốn đám quỷ tộc hoang dại này không nể mặt mũi, bọn họ cần phải ở lại quỷ giới thêm một đoạn thời gian, ít nhất là phải ở đến khi nước ở trên Không Đảo rút hết, có rất nhiều người bắt đầu rầm rì lo lắng.
Trên thực tế, đa phần quỷ tộc đều không hoàn toàn chán ghét nhân tộc, cũng như có rất nhiều nhân tộc không có cảm giác chán ghét quỷ tộc, chỉ có một bộ phận, tựa như những Ngự Quỷ sư coi nhẹ khế ước bình đẳng, một ít Đấu Linh tham dự bắt giữ quỷ tộc, cùng với những Thuật Sĩ phụ trách chế tác vòng điều khiển quỷ, mới cảm thấy xem thường quỷ tộc, lại thèm khát điều khiển chúng. Thế nhưng, một bộ phận như vậy, số lượng cũng rất nhiều, đặc biệt là Ngự Quỷ sư.
Hải Thanh đối mặt với cái vấn đề khó giải quyết rất nhiều năm rồi, mình ông hai ngự quỷ, nhưng mà ngự quỷ của ông là ký kết khế ước bình đẳng, nhưng, nếu Ngự Quỷ sư nằm trong sự quản lý của Bạch Tháp phái Ngự Quỷ sư, Hải Thanh không thể không quản, trước mặt những tầm mắt đang nhìn chăm chú về phía này, ông trầm giọng nói “Chuyện này là chúng ta không đúng, đồ ăn kia là để cho ngự quỷ ăn, chúng ta không có quyền ngăn cản, thế nhưng về phương diện còn lại, Ngự Quỷ sư thật sự là có quyền tự xử lý.”
Nói cách khác, không thể tùy tiện không cho nó ăn, lại còn lãng phí đồ ăn, thế nhưng phạt không cho ăn hai bữa, là được phép, cũng được phép tùy tiện đánh chửi, tên Ngự Quỷ sư kia nghe được lời này, tuy rằng vẫn có chút không vừa ý, nhưng chung quy không thể xé rách mặt với đám quỷ tộc hoang dại này, liền hàm hồ đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm thì gã vẫn không cho nó ăn cơm, đợi cho đến khi đồ ăn của nó hư thối, cũng không coi như là lỗi của gã.
Viêm Lam còn định nói cái gì, lại thấy Ô Minh khoát tay với nói, Hải Thanh người này, tuy rằng rất được, thế nhưng thân là chưởng môn của phái Ngự Quỷ sư lâu lắm rồi, quá thật có một số thứ sẽ bị đồng hóa, nếu đối phương muốn cải cách lớn, mối quan hệ của Ngự Quỷ sư và ngự quỷ, đến giờ vẫn y như cũ, không thay đổi được gì. Có lúc, có một số nhân tộc tài ba, nhưng khiến chúng nó thấy thất vọng.
Tất cả mọi người đều muốn bình đẳng, nhưng đáng tiếc, có người luôn thích cướp đoạt, xâm lấ, hơn nữa những người này còn đứng ở vị trí chủ đạo. Quỷ tộc không chán ghét toàn bộ nhân tộc, giống như, không phải nhân tộc nào cũng đều coi thường quỷ tộc, giống như nam nhân đang đứng ở một bên nhìn nhìn….
Viêm Lam liếc mắt nhìn Thẩm Tu, thàn nhiên chào hỏi “Nguyên lai ngươi cũng ở đây.”
Lúc này Ô Minh liền thấp giọng giới thiệu vài câu với những quỷ tộc không biết Thẩm Tu “Đây là chủ nhân của Lục Chiến.”
“Nga, chính là nhân tộc nghe nói lớn lên tuấn lãng, thực lực cũng vô cùng cường hãn!”
“Không biết Lục Chiến đã ăn vào bụng chưa, ta cảm giác không đúng, ngươi xem, tính khí của người kia vẫn thật sự đầy đủ.”
“Đừng nói vậy, nói không chừng hiện tại hai chân Lục Chiến đang run rẩy, ngươi xem, nó không dán lấy người nọ, khẳng định là không đi đường được!”
Vì thế, bị đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, được quỷ tộc hoang dại chào hỏi – Thẩm Tu, dưới ánh mắt chăm chú của đám người và bầy quỷ, không thể không gật đầu nhự một cái, tựa hồ lơ đãng, nói “Đã xảy ra chuyện gì?” Những lúc thế này, muốn hỏi cái gì thì nhất định phải ra vẻ tự nhiên, tùy ý.
Không thì, đứng nửa ngày trời không nói lời nào, chẳng phải là mất công xem diễn, hơn nữa vừa điểm danh đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, chẳng khác gì đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ có náo động, chẳng khác gì đem bản thân ra làm khỉ diễn xiếc cho mọi người xem…
Hải Thanh âm thầm kêu khổ, đối phương nếu đã lên tiếng, ông cũng nhất định phải phối hợp, sau đó bình tĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện, hoàn toàn không để ý tới Trần Phong đứng ở một bên ra hiệu rằng y đã nói qua chuyện này, cuối cùng, ông nói “Nếu đã đến đây, ngươi thấy thế nào?”
Cái câu hỏi này vừa phát ra khỏi miệng Hải Thanh đại sư, đương nhiên có tác dụng tốt hơn việc Thẩm Tu tự mình cho ý kiến, kết quả hắn muốn, chính là như vậy, danh chính ngôn thuận… dạy bảo Ngự Quỷ sư kia một chút.
“Ngự quỷ là tài sản riêng của Ngự Quỷ sư?” Thẩm Tu đầu tiên là hỏi một câu.
Hải Thanh ở một bên xoa xoa mồ hôi trên trán, làm bộ thời tiết hôm nay hơi nóng, trong lòng lại nghĩ, đối phương đây là muốn nổ súng?! Ngay tại lúc này, bên trong quỷ giới, nã pháo vào quan niệm đã nhiều năm! Lá gan lớn a, nhiều sách lược dũng cảm a, đầu óc nhiều mưu mẹo a! Đúng vậy, còn dám hố ông!
“Kia là đương nhiên!” Ngự Quỷ sư kia đầy mặt khinh thường, thường thức cơ bản như vậy cũng không hiểu, cư nhiên lại là một Ngự Quỷ sư cao cấp?!
Thẩm Tu lúc này cũng đã đeo cái thẻ Ngự Quỷ sư cấp bảy lên trên trường bào, lúc cần chứng minh thực lực không lấy ra, hoặc là do hắn mất trí, hoặc là thiếu i ốt, hắn hi vọng, hắn không thuộc hai dạng người kia.
“Nga, nhưng hiện tại không phải.” Thẩm Tu nhún nhún vai, vừa mở miệng đã trực tiếp bác bỏ, đỡ cho đối phương liên tục lải nhà lải nhải.
Hải Thanh lắc lắc đầu, người trẻ tuổi, khi nói chuyện mà lười giải thích, liền trở thành một người khốc huyễn, giống như là cái gì mà “thời tiết lạnh, ngủ con quỷ kia đi”, ông chừng này tuổi rồi, vẫn cảm thấy có gì đó ngượng ngùng, có thể khiêm tốn hơn một chút được không.
“Cái gì?!” Tên Ngự Quỷ sư kia bộ dạng giống như nói ngươi đang lải nhải một câu chuyện cười, nhìn Thẩm Tu giống như đang nhìn một kẻ thiên hạ đệ nhất ngốc, gã đột nhiên mở miệng cười nói “Đầu óc của ngươi có phải bị hỏng mất hay không, còn chỉ điểm giang sơn a? Ngươi nói cái gì thì là cái đó sao!”
“Tạm thời chính là như vậy.” Thẩm Tu vô cùng thành thật, đáp lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lời này vừa phát ra, không chỉ chọc đến một mình Ngự Quỷ sư kia, còn có đa số Ngự Quỷ sư khác cũng không nghe lọt tai được, Hải Thanh đại sư còn đứng ở một bên đâu, nam nhân này mặc dù là Ngự Quỷ sư cao cấp, những cũng không thể nói mạnh miệng như vậy! Rất không tôn trọng trưởng bối!
Xong, đây là muốn chiếm quyền lợi của ông! Hải Thanh trong lòng khổ bức, sắc mặt lại bình tĩnh, gật đầu “Hắn nói rất đúng.”
Mọi người “……” Hải Thanh đại sư cũng đồng thời bị hâm.
Bầy quỷ “…” Lục Chiến rốt cuộc là tìm được một chủ nhân kiểu gì đây?!