Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 76: Đàm phán thất bại

Món ăn của nhà hàng này cũng coi như có khác biệt, hoa quả tương đối tươi ngon, rau dưa cũng giòn giòn ngon miệng, còn có cả thịt là một loại nguyên liệu nấu ăn rất ít khi thấy, ở một khu vực mà không ai quản lý cũng thật sự không quá khó hiểu. Bên trên Không Đảo, ở trong khu vực quản lý của ba tòa Bạch Tháp, cuộc sống của mọi người tương đối phong phú, đây là chuyện bình thường, thế nhưng ở một khu vực mà không có bất kỳ ai quản lý, lại có thể ăn được một số loại thực vật vi phạm lệnh cấm.

Ví dụ như một loại thịt đùi của hung ma được bày ngay trước mắt – một số loại hung ma đẳng cấp cao, sau khi chết đi, thân thể cũng sẽ không biến thành tro bụi tản vào trong không khí mà tiêu tán mất, chỉ để lại một số vật liệu, trong trường hợp đó, vật liệu biến mất, mà thân thể của chúng nó còn nguyên vẹn.

Cho nên mọi người vẫn tương đối thích đi săn giết một số hung ma cấp thấp, ví dụ như con Hung ma Vương mà Thẩm Tu và Lục Chiến gặp phải lần trước, cũng chỉ có những thành thị nhỏ mới lấy ra trao đổi với nhau, nếu ở Không Đảo và quỷ giới, nó cũng chỉ là một loại hung ma nhỏ chẳng ai thèm để ý tới, có thể rơi vật liệt, thế nhưng không có thịt ăn.

Sắc mặt của Nhất Diện mang theo ý cười, chỉ vào một bàn đồ ăn được phục vụ xắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, nói “Chúng ta ăn cơm trước đi, cảm giác nói chuyện phiếm trong lúc bụng đói thật sự không dễ chịu.”

Vừa dứt lời, Hạng Phi lập tức vội vàng cầm lên một miếng thịt nước, nhét vào trong miệng nhai nhai vài cái, sau đó nhanh chóng nuốt vào bụng, tay đã cầm dĩa hướng về một miếng thịt khác, còn da mặt dày cười khen lấy khen để “Không hổ là thịt hung ma, ăn vào không béo cũng không khô, miếng thịt vừa mềm vừa dai, vị cũng ngon, thế nhưng người béo cũng nên ăn ít một chút, mùa xuân cũng đến rồi, nên bắt đầu giảm béo.”

Nhất Diện tự nhận là không béo chút nào, cau mày nhìn Hạng Phi đang lang thôn hổ yết, tính tình tốt, nói “Nguyên lai các hạ hiểu biết rõ như vậy, chắc là người thường xuyên nghiệm chứng.”

Hạng Phi “…….”

Thẩm Tu liếc nhìn đồ ăn trên bàn, không vội vã ăn, mà đưa tay cầm lấy menu, cẩn thận nhìn một lần, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến, bảo đối phương chuẩn bị thêm một ít thúy quả khô, còn thêm một cốc nước bích thụ.

Những đồ ăn trước mắt này quỷ tộc đều không ăn được, cho nên cần phải gọi thêm một ít đồ ăn ở ngoài thực đơn đã gọi sẵn.


Nhân viên phục vụ nhìn Ngự Quỷ sư một cái, lại nhìn ngự quỷ mặt không đổi sắc ngồi một bên, vô cùng chuyên nghiệp nhanh chóng nhận đơn, trong lòng không khỏi cảm khái tên quỷ tộc này số may, có bao nhiêu chủ nhân nguyện ý bỏ tiền ra tiêu cho những món đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình đâu? Đến ăn cơm cũng không quên gọi thêm một phần đồ ăn cho quỷ tộc, có thể thấy được tên quỷ tộc này được Ngự Quỷ sư đặt ở trong lòng quan tâm nhiều như thế nào.

Nhất Diện nhếch khóe môi cười cười không nói gì, lúc trước gã đã biết thái độ của Thẩm Tu dành cho tên quỷ tộc cao đẳng này không bình thường, có lẽ bởi vì là con ngự quỷ đầu tiên hắn sở hữu, cho nên phương diện tình cảm không giống bình thường mà thôi, Nhất Diện đối với chuyện này kỳ thực cũng không quá hứng thú, dù sao cái Thẩm Tu giỏi nhất hoàn toàn không liên quan gì đến cái nghề Ngự Quỷ sư, gã cũng nhớ rõ, thiên phú ngự quỷ của Thẩm Tu, tựa hồ kém cực kỳ.

Cái danh hiệu Ngự Quỷ sư cấp bảy cũng là do Hải Thanh đại sư thương lượng cửa sau mà có… Người của tổ chức Thánh Minh xác thực là kẻ đầu tiên nhận được tin tức nội bộ trong phái Ngự Quỷ sư.

“Ngươi đối với nó rất tốt.” Tam Diện vui vẻ nói “Từ lúc nào có hứng thú đổi nghề làm Ngự Quỷ sư?”

Thẩm Tu sau khi thấy nhân viên phục vụ đem đồ ăn của quỷ tộc bưng lên, ung dung thong thả đẩy mâm đựng trái cây cùng với cốc đồ uống đến trước mặt Lục Chiến, mới nâng tầm mắt, nói “Vẫn luôn như thế, ba năm trước ta đã lấy giấy phép hành nghề, hợp lệ hợp pháp.”

Tứ Diện không chút lưu tình chọc thủng “Khả năng hợp cách của ngươi rất thấp.”

Thẩm Tu nheo mắt, Hạng Phi nhịn cười, tốc độ ăn nhanh hơn, dùng thịt chặn miệng là một ý tưởng vô cùng thông minh!

“Chủ nhân là một Ngự Quỷ sư lợi hại.” Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo vang lên, Lục Chiến vẻ mặt lẫm liệt, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, nói “Vượt xa khỏi ranh giới hợp cách.”

Câu nói này phát ra từ miệng của một con ngự quỷ, có thể coi như là bằng chứng, bởi vì ngự quỷ sẽ không nói dối, đặc biệt là trước mặt nhân tộc đang chưởng khống nó.

Tứ Diện không còn lời nào để nói, chỉ liếc nhìn Thẩm Tu đầy hoài nghi.

Cho dù là ai, đối với một lĩnh vực mà mình không am hiểu, chiếm được xác nhận tương đối về khả năng của mình, vẫn đáng giá để cho bản thân tự cao hứng, lúc này, Thẩm Tu lại lạnh nhạt nói “Chỉ là có thiên phú, không đáng nhắc tới.”

Vẻ mặt đó thật sự giống như rất muốn cho ăn đòn, cố tình Tứ Diện còn không có gì để phản bác, ngự quỷ của người ta đều công nhận, gã cũng không phải người làm nghề Ngự Quỷ sư, lại càng không tiện khoa tay múa chân.


Người của tổ chức Thánh Minh không phải Đấu Linh thì cũng là Thuật Sĩ, trong số các thành viên thuộc cấp bậc nguyên lão, không có sự tồn tại của loại chức nghiệp như Ngự Quỷ sư.

Khoảng thời gian sau đó, những người ngồi quanh bàn tròn đều vùi đầu vào ăn, không trao đổi với nhau quá nhiều, đại khái đều là đang suy nghĩ xem lát nữa phải mở miệng như thế nào.

Thẩm Tu ăn một chút thịt nướng và rau xanh, uống hai bát canh, sau đó thử ăn một loại điểm tâm ngọt có vị dâu tây, sau đó đặt đũa xuống. Trên bàn không phân biệt món Trung hay món Tây.

Dùng dĩa ăn cũng có – ví dụ như Hạng Phi;

Dùng đũa ăn cũng có – ví dụ như Thẩm Tu;

Dùng thìa xuyên suốt bữa ăn cũng có – ví dụ như đám người của tổ chức Thánh Minh;

Dùng tay ăn cũng có – ví dụ như Lục Chiến;

Đương nhiên, người cuối cùng được nhân viên ở phía sau nhà bếp hoan nghênh nhiệt liệt nhất, bởi vì bọn họ có thể rửa ít đi một bộ đồ ăn, chỉ cần khách nhân tự mình đi ra ngoài rửa tay một cái là được, cùng lắm bọn họ đưa lên một cái khăn giấy.

“Các ngươi đến cùng có mục đích gì? Gần đây hành động ầm ĩ như vậy, giáo huấn ba năm trước thật sự là quên sạch không còn tí nào.” Hạng Phi ăn uống no đủ, thành người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.

Nhất Diện nở nụ cười nhàn nhạt “Nói cứ như ba năm trước các ngươi không chịu thiệt tí nào.”

Hạng Phi nhún nhún vai, nói “Ít nhất chúng ta không chủ động đi tìm các ngươi gây sự, hiện tại các ngươi còn bày ra cái đại điển đăng cơ của Quỷ Vương gì gì đó, xem ra là hành động lần này rất lớn.”

Tam Diện không tiếp lời, Tứ Diện chỉ âm trầm nhìn bọn họ, chỉ có Nhất Diện không nhanh không chậm giải thích “Tổ chức chúng ta vốn lấy việc giải cứu toàn bộ người trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, ba năm chuẩn bị, cũng đủ cho chúng ta nghỉ ngơi lấy sức, hiện tại tái xuất giang hồ, cũng chẳng phải chuyện gì quá người.”


Thẩm Tu liếc mắt nhìn đám người thuộc tổ chức Thánh Minh, dứt khoát lưu loát mở miệng “Thế mời ta đến đây, có chuyện gì?”

“Gia nhập chúng ta.” Nhất Diện cũng trả lời rất nhanh chóng.

“…… Cút.” Thẩm Tu tặng gã một chữ, liền dựa lưng vào thành ghế, nhàn nhã nhìn đối phương, không nói thêm gì.

Nhất Diện đầy mặt bất đắc dĩ, thế nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ngoài ý muốn, gã tiếp tục nói “Không gia nhập cũng được, nhưng ít ra, một vài hành động sau này của chúng ta, hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút, không cần nhúng tay.”

“Cho nên đến cùng là có chuyện gì, các ngươi có thể không cần úp úp mở mở được hay không, nói thẳng đi.” Hạng Phi tức giận nói.

“…… Nói trước với các ngươi một số chuyện cũng không sao.” Nhất Diện thản nhiên nhìn Hạng Phi một cái, uống một ngụm trà, nói “Tổ chức chúng ta vốn là định thống nhất quỷ giới trước, sau đó lại xác nhập với Không Đảo, tạo thành một siêu cường quốc, như vậy cũng tạo điều kiện để sau này tiến hành kế hoạch thống nhất thế giới, không nghĩ tới xuất hiện điểm ngoài ý muốn, chuyện của Quỷ Vương, bị các ngươi phá mất.”

Thẩm Tu không nói gì, hắn giơ một ngón tay, lắc lắc trước mặt người của tổ chức Thánh Minh, nói “Là các ngươi mời ta đi.”

“Cái thiệp mời kia là ta phát.” Lúc này Tam Diện đột nhiên nói, biểu tình vẫn luôn cười tủm tỉm như trước “Lúc ấy không nghĩ tới ngươi sẽ ra tay, không phải ngươi rất chán ghét quỷ tộc sao.”

“…… Cho nên cho rằng ta sẽ biết thời biết thế giúp cho Quỷ Vương thượng vị thành công?” Thẩm Tu nghĩ nghĩ, nếu hắn thật sự không có giao tình với quỷ tộc, làm không tốt sẽ mặc kệ người của tổ chức Thánh Minh ra tay, đến khi Quỷ Vương thượng vị, bọn họ muốn làm cái gì, lúc đó hắn mới có phản ứng, dù sao cũng là chuyện của ngoại tộc, trong tình huống bình thường, hắn cũng không nhúng tay vào chính vụ của ngoại tộc, cố ý gây chuyện.

“Đáng tiếc, chúng ta suy xét không chu toàn.” Giọng nói của Nhất Diện thật sự mang theo ý tiếc hận, hắn nhìn cái đĩa hoa quả dành cho quỷ tộc trống không, cốc nước bích thụ cũng cạn sạch không có một giọt dư thừa, lại nhìn quỷ tộc cao đẳng lúc này đang rót trà cho nam nhân, nói “Ngươi thật sự là cho phép ngự quỷ đi theo, vì vậy nên lập trường đối xử với quỷ tộc cũng thay đổi, cái này chúng ta có thể hiểu được.”

Bởi vì nó sao, cánh tay đang cầm ấm trà rót cho nam nhân thoáng tạm dừng một cái, cũng không rõ ràng, thậm chí tất cả mọi người cũng không ai nhận ra, cánh tay rót trà của con quỷ tộc cao đẳng này hình như hơi nâng lên cao một chút.

“Tiếp theo các ngươi muốn làm cái gì?” Thẩm Tu không tiếp tục thảo luận về vấn đề này, mà trực tiếp lạnh nhạt hỏi.


“Cái này chúng ta không thể nói cho ngươi.” Nhất Diện nâng tay thở dài một tiếng, cười nói “Dù sao đều vì xu hướng phát triển trong tương lai của thế giới, cho nên mối quan hệ giữa chúng ta, đáng lẽ ra phải là hỗ trợ lẫn nhau.”

“Liền cái loại người có suy nghĩ giả dối như các ngươi?” Thẩm Tu cười nhạo, nói “Vẫn là miễn, chỉ có người thích hợp mới có khả năng sống sót, những người khác chỉ có thể trở thành đá lót đường, cái này khác gì quan niệm của tà giáo, nga, ngượng ngùng, các ngươi hẳn là trung lập ở giữa tà giáo và chính giáo.”

Người của tổ chức Thánh Minh sắc mặt lúc này có chút không quá dễ nhìn, Thẩm Tu cũng không thèm để ý đến bọn họ, nói thẳng “Không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân thường thì không sao, thế nhưng các ngươi liền là loại người thích khơi mào chiến hỏa, làm hại người vô tội, không cần phải đàm phán hòa bình, ta chỉ là một tiểu nhân vật, cùng lắm thì gặp một lần gây cản trở một lần mà thôi, tái kiến.”

Nói xong, hắn đứng dậy khoác cái áo khoác được vắt ngang trên thành ghế, Lục Chiến còn lại gần chỉnh chỉnh áo khoác cho nam nhân, Thẩm Tu có chút ngại ngùng, thế nhưng không có trực tiếp tránh né trước mặt mọi người, cảm giác làm như vậy có chút không tốt, vì thế mỉm cười mặc cho tên quỷ tộc cao đẳng này chỉnh chỉnh cổ áo cho mình, lúc chuẩn bị bước chân rời đi, đối phương lại vuốt lại cổ tay áo cho hắn, sau đó còn chuẩn bị ngồi xổm xuống chỉnh chỉnh vạt áo dưới.

Thẩm Tu thấy thì cười khẽ, trước mặt người của tổ chức Thánh Minh, lại vươn tay kéo quỷ tộc cao đẳng này đứng lên bên cạnh mình, không để cho đối phương tiếp tục hầu hạ mình, dùng cánh tay chuyển xuống cầm lấy cái eo thon rắn chắc mà dẻo dai, hơi hơi nghiêng đầu, nói với mọi người “Không cần tiễn.”

Lục Chiến, trong giây phút được nhân loại ôm lấy, liền cứng người, ngay cả bước chân cũng giống nam nhân y như đúc, chẳng khác gì đang duyệt binh, giống như hoàn toàn là theo phản xạ có điều kiện đi về phía trước, bộ pháp nhất trí, nó mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, sắc mặt lại càng lúc càng lạnh lùng, giống như đang nỗ lực khắc chế cái gì.

Không thể ra tay!

Không thể ra tay!

Không thể ra tay!

Lục Chiến rốt cuộc cố gắng nhịn xuống cảm giác xúc động muốn theo đó mà ôm chầm lấy chủ nhân……

“Hai người kia thật tuấn tú!”

“Cái người đi bên trái kia, diện mạo nhìn qua thật sự đẹp, không giống như là nhân tộc a?”


“Kệ đi, bọn họ nhìn đẹp đôi là được, nhưng mà cái người đi phía sau kia là ai, thật không biết nhìn.”

“Đúng vậy, phá hư ảnh đẹp…”

Hạng Phi đầy mặt áo bón đi phía sau một người một quỷ, sắc mặt của cậu ta thật sự không tốt, đây là một chuyện hết sức bình thường, mặc cho ai bị người khác coi trở thành một cái bóng đèn to đùng, cảm giác đương nhiên sẽ không mấy vui vẻ.