Thẩm Tu sẽ cự tuyệt sao? Hắn sẽ chạy trốn sao? Hoặc giấu tai mắt, giả vờ không ở đây sao?
Thẩm Tu lúc này không có bất kỳ suy nghĩ gì, cảm giác duy nhất chính là…… Đùa ta a? Lúc trước, nhiều người như vậy không quang minh chính đại tìm ta, thế nào cũng phải ngầm đi gặp ta, người không biết còn tưởng rằng hắn thật sự âm thầm cấu kết với người của tổ chức Thánh Minh…… Trên thực tế, rất nhiều quỷ tộc ở thôn này cũng đều cho là như vậy.
Chẳng khác gì bị hố, Thẩm Tu hơi giật giật khóe miệng, mặt không đổi sắc đi tới cửa thôn gặp bọn họ, ngữ điệu khách khí “Ha ha, khách quý.”
Người đứng đầu đội ngũ đi tới gặp hắn tháo mặt nạ ra, tuổi tác chỉ khoảng mới hơn ba mươi, nhìn qua lại mang theo một loại phong tình khó có thể diễn tả, phong tư trác tuyệt, bộ dạng lễ nghi lại khiêm tốn lễ phép, khiến cho đám quỷ tộc đứng xung quanh cũng không có cảm thấy tên nhân tộc này quá xấu, nhưng nghĩ lại, thấy đối phương là người của tổ chức Thánh Minh, mọi người ai cũng đều trong trạng thái đề phòng. Nam tử mặc một bộ trường bào màu trắng, sợi chỉ thêu bên trên nhìn qua tương đối quý giá, hơn nữa đã trải qua một hành trình dài, y phục lại không nhiễm một hạt bụi nhỏ, chỉ với điểm này, khiến cho An Nghĩa âm thầm cảnh giác, không có thực lực, sẽ không có khả năng chậm rãi đi vào bên trong quỷ giới, rừng tối ở quỷ giới, vốn dĩ không phải địa phương an toàn gì.
“Chào, lão bằng hữu.” Người tới cười tủm tỉm, ánh mắt mang theo vài tia quen thuộc, người nào để ý kỹ một chút đều có thể nhìn ra.
“…… Ta không quen ngươi, cám ơn.” Thẩm Tu nhún vai, thờ ơ đáp lại.
“Đừng như vậy, ba năm không gặp, ngươi cao lên.” Nam tử khoa tay múa chân đo đo chiều cao, bộ dạng tỏ ra vui mừng, người ngoài nhìn vào thật sự không thể không suy nghĩ sâu sa.
Thẩm Tu nheo nheo mắt, chậm rãi nói “Ân, ngươi cũng béo ra rất nhiều.” Hắn thản nhiên lướt lướt qua bụng đối phương, ánh mắt trực tiếp mà rõ ràng.
Sắc mặt của nam tử tựa hồ hơi co quắp trong chớp mắt, An Nghĩa nghĩ nghĩ đối phương khẳng định là vô cùng để ý dáng người của mình.
“Lần này đến đây tìm ngươi, kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì….” Nam tử thản nhiên mở miệng, nói.
Thẩm Tu đánh gãy lời gã, vân đạm phong khinh khoát tay một cái “Đi vui vẻ, không tiễn.”
Nam tử “……” Gã còn chưa nói xong.
Thẩm Tu vốn không muốn để ý tới người của tổ chức Thánh Minh, tìm tới cửa thì thế nào, chẳng lẽ nghĩ một mình một người có thể đánh lại được toàn bộ quỷ thôn hai mươi bảy? Đương nhiên nếu thích đơn đả độc đấu, hắn vẫn vui vẻ phụng bồi.
“Đợi đã, tốt xấu cũng nên ôn chuyện.” Nam tử thấy Thẩm Tu trực tiếp xoay người, không khỏi nhíu mày, nói, gã đầu tiên là lướt mắt nhìn qua An Nghĩa đang trong trạng thái đề phòng, tựa hồ cũng không quá để ý đối phương, sau đó đem tầm mắt nhìn lên người tên quỷ tộc cao đẳng đứng bên cạnh Thẩm Tu, sắc mặt hơi hơi kinh ngạc “A? Nó hình như có chút hơi quen mắt, đây hình như là con quỷ mà ngươi dẫn theo ba năm trước a.”
Lúc trước, trong đại điển đăng cơ của Quỷ Vương, gã không nhận ra, chung quy trên thế giới này quỷ tộc nhiều như thế, tổ chức Thánh Minh cũng không có khả năng ghi lại toàn bộ thông tin của chúng nó, hơn nữa ba năm trước, Lục Chiến quả thật nhìn không rõ mặt mũi, đến năng lực tự bảo cũng không có, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi còn vặn vẹo.
Gã mím môi, cười cười, nói “Nếu lại mang theo bên người, ngươi thật sự là quá mềm lòng.”
Thôn dân ở đây đều không khỏi thầm nghĩ, nam tử nói những lời này là có ý tứ gì?
An Nghĩa trái nhìn nhìn Thẩm Tu, phải nhìn nhìn Lục Chiến, lại suy nghĩ độ đáng tin trong lời nói của nam tử, không khỏi cảm thấy vài phần nghi hoặc, đối phương là thành viên cấp bậc nguyên lão của tổ chức Thánh Minh, cư nhiên nhận thức Thẩm Tu, vẫn còn biết Lục Chiến? Không thể tin tưởng là, Thẩm Tu không phải là người mới đến Không Đảo năm nay sao, thế lực của tổ chức Thánh Minh khổng lồ, thế nhưng cũng chưa từng nghe nói qua thành viên cấp bậc nguyên lão của tổ chức Thánh Minh cũng sẽ có lúc đi dạo bên trong một thành thị nhỏ.
Lục Chiến thoáng tạm dừng bước chân, không quay đầu, ánh mắt lại trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Làm khó các ngươi còn nhớ rõ người ở bên cạnh ta.” Thẩm Tu thản nhiên nói, nếu đã đều liên lụy tới những người vô tội, thật sự là không tốt nếu hắn cứ như vậy mặc kệ “Nói đi, có gì phải làm sao?”
“Muốn mời ngươi đến ăn bữa cơm rau dưa.” Nam tử tiến lên vài bước, tỏ vẻ thân thiết muốn đi ngay bên cạnh Thẩm Tu, bá vai khoác cổ.
“Thật ngại quá, chúng ta đang vội vàng lên đường.” Thẩm Tu lắc đầu, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, hơn nữa mặt không đổi sắc tránh khỏi tay của đối phương.
Lục Chiến lúc này ánh mắt đã sáng hơn một chút, thuận lợi đứng trước người chủ nhân, bộ dáng giống như dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu.
Nam tử vồ vào không khí, cũng không buồn bực, gã cũng không phải đến để đánh nhau, hưng trí bừng bừng nhìn nhìn tên quỷ tộc cao đẳng sắc mặt đang không mấy vui vẻ kia, tiếp tục cười nói với Thẩm Tu “Vì sao? Không phải ngươi tò mò muốn biết kế hoạch của chúng ta sao, ngồi xuống tán gẫu với nhau, hoan nghênh nhập bọn.”
Ai muốn nhập bọn với các ngươi a? Thẩm Tu cảm thấy không khác gì đang nhai một con gián, không phát hiện những quỷ tộc khác nhìn về phía hắn, ánh mắt đều mang theo một chút phòng bị, hắn đây là sắp bị buộc lên thuyền của địch sao? Đầu óc của người thuộc tổ chức Thánh Minh bị nước vào a!
“Xin lỗi, bát tự của chúng ta không hợp, ngươi vẫn nên đi tìm người khác đi.” Thẩm Tu vươn một đầu ngón tay ra lắc lư, trong lời nói mang theo vài phần áy náy và bất đắc dĩ.
Nói cứ giống như là gã đến đây mời hắn làm bạn lữ! Nam tử cảm thấy không khác gì đang nhai một con gián, trên mặt bắt đầu xuất hiện vài phần sắc thái, ngữ khí bắt đầu không quá yên ổn “Chúng ta đây là có thành ý mời ngươi.”
“Ân.” Thẩm Tu nhìn gã, nói rõ từng từ một “Ta cũng rất có thành ý từ chối.”
“Đi một chuyến đối với ngươi cũng có lợi.” Nam tử đầy mặt khó hiểu.
An Nghĩa cũng hiểu đây là một cơ hội vô cùng tốt để tìm hiểu, tuy rằng khả năng sẽ có nguy hiểm, thế nhưng bọn họ có thể xin sự giúp đỡ, thuận tiện xem xem người của tổ chức Thánh Minh tập kết ở khu vực nào của quỷ giới.
“Có lợi?” Thẩm Tu nhìn qua giống như có chút động tâm.
“Rất nhiều.” Nam tử cười cười lấy lòng hắn.
“Vậy các ngươi giữa đi, ta không đoạt chỗ tốt của các ngươi.” Thẩm Tu xoay người rời đi, bộ dạng vô cùng hào phóng.
Trong lòng nam tử đã dựng lên một cái ngón giữa, thế nhưng sắc mặt vẫn mang theo bộ dạng khiên tốn lễ phép, một bộ quân tử phiêu phiêu, gã sờ sờ cằm, nhìn quỷ thôn yên tĩnh hòa bình, chậm rãi mở miệng “Ngươi không muốn, ta cũng không cưỡng cầu, địa phương này hoàn cảnh cũng thật sự khá tốt.”
Gã vừa đi vừa nhìn xung quanh, hoàn toàn không đếm xỉa đến đám quỷ tộc đang canh giữ ở trước cửa nhà, tựa tiếu phi tiếu nói với Thẩm Tu “Có lẽ, chúng ta có thể xây dựng một điểm tập kết ở trong này.”
“Ở đây?” Có thôn dân không hiểu làm sao.
“Bọn họ tới làm cái gì, người của tổ chức Thánh Minh từ trước đến giờ thanh danh vốn không tốt!”
“Muốn xác nhập với thôn chúng ta sao, đừng đùa.”
“Có lẽ là bọn họ muốn đến đây ở nhờ, không biết thôn trưởng có đồng ý hay không……”
Thôn trưởng cũng thực khó hiểu, bọn họ cũng không có giao tình gì với người của tổ chức Thánh Minh, hơn nữa tên nam tử kia nói tuy rằng ngữ điệu vô cùng ôn nhu, nhưng không biết vì sao, lão cảm thấy trong lòng chợt lạnh, giống như bị một đống tuyết rơi vào.
Tên nam tử này, đang uy hiếp chủ nhân! Lục Chiến sâu sắc nhận ra điểm này, ánh mắt nhìn về phía người của tổ chức Thánh Minh càng lúc càng xấu đi.
Thẩm Tu dừng bước chân, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đây là cái chuyện gì a.
“Được rồi, địa bàn của các ngươi, ta sẽ không đi, có chuyện gì muốn nói có thể tìm một địa phương khác rồi nói.” Hắn đã lui một bước.
“Có thể.” Nam tử vượt ra ngoài ý liệu, không tiếp tục dây dưa, mà dùng thái độ tốt khoát tay, vô cùng lễ phép chào tạm biệt mọi người, mục đích đến lần này của gã đã đạt được, vốn dĩ cũng không nghĩ rằng có thể trực tiếp dẫn người này qua chỗ bọn họ, trước khi đi, gã còn để lại một rổ hoa quả, mỹ danh là lễ vật đến cửa.
An Nghĩa nhìn rổ hoa quả, tuy rằng y không nhận biết được toàn bộ, nhưng số hoa quả trong rổ mà y có nhận biết đều vô cùng quý báu, ở bên ngoài cũng có thể coi như là vô giá, tuy rằng không có tác dụng như dược vật, thế nhưng cực mỹ vị, nghe nói sản lượng vô cùng thưa thớt, còn khó có thể tìm kiếm.
Lục Chiến xách rổ hoa quả, híp mắt tính kế xem lát nữa có cần giả vờ không cẩn thận ném vào trong thùng rác hay không…… Chủ nhân chắc chắn cũng sẽ không thích ăn đồ ăn mà tên nam tử kia tìm đến.
“Rửa, lát nữa ăn.” Thẩm Tu ngược lại lại không ngại ăn những loại thực phẩm có dinh dưỡng.
Lục Chiến mặt không đổi sắc nhìn đống hoa quả trong tay, nhất thời hơi hơi nheo lại đôi mắt.
An Nghĩa đi theo phía sau Thẩm Tu, nhìn đối phương nói chuyện với thôn trưởng của thôn hai mươi bảy, đợi qua một đoạn thời gian nữa mới rời đi, có thể là để tránh không đi cùng với người của tổ chức Thánh Minh, y tò mò, hỏi hắn “Ngươi thấy lời mời của tổ chức Thánh Minh là một chuyện rất khủng bố?” Y chưa từng được mời, nên không hiểu được, thế nhưng xem thái độ của Thẩm Tu, hình như là tránh cũng không kịp.
“Bọn họ không phải người tốt.” Thẩm Tu thản nhiên nói “Ngươi biết lần trước người của tổ chức Thánh Minh dừng chân ở đâu không?”
An Nghĩa lắc đầu tỏ vẻ không biết, những quỷ tộc còn lại cũng không biết, thôn trưởng thuận miệng hỏi “Ở đâu?”
“Ở quỷ thôn sáu mươi.” Thẩm Tu nhớ lại, khẳng định “Nơi đó ở gần một hồ nước mặn, là một nơi cư trụ rất tốt.”
“Trước kia ngươi đã từng đi qua?” An Nghĩa thật sự rất kinh ngạc với sự hiểu biết về quỷ giới của nam nhân.
“Cái thôn xóm đã bị biến mất?!” Thôn trưởng của quỷ thôn hai mươi bảy lại kinh ngạc thành tiếng, sắc mặt nhất thời trở nên có chút tái nhợt, liên hệ mọi chuyện lại với nhau, tên nam tử tao nhã vừa rồi, tựa hồ muốn dừng chân ở nơi này, đem căn cứ địa của tổ chức Thánh Minh chuyển qua đây.
Đó là uy hiếp! Đám quỷ tộc hậu tri hậu giác nhận ra, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tu cực nóng bỏng mà thân thiết, một nhân tộc tốt bụng, vì duy hộ sự an toàn của chúng nó, thậm chí không tiếc thân đi đáp ứng chuyện tình mà vốn dĩ ban đầu hắn đã từ chối, hành động của đám người trong tổ chức Thánh Minh thật sự ác độc, nói vậy rất khó ở chung, còn có thể liên lụy đến tính mạng.
“Bọn họ còn dám tấn công thôn xóm?” An Nghĩa khó có thể tin tưởng, thực lực của đám người kia cũng thật sự mạnh mẽ, với thế lực của cả ba tòa bạch tháp trên Không Đảo cũng không dám tùy tùy tiện tiện nói rằng muốn toàn diệt cả một Quỷ Thôn, y nhất thời cảm thấy nguy hiểm “Vậy ngươi đừng đi, cùng lắm thì đi thỉnh Hải Thanh đại sư ra mặt, quan hệ của người thuộc tổ chức Thánh Minh cùng với ba tòa bạch tháp cũng không tốt, mọi người vẫn luôn không vừa mắt bọn họ.”
“Không ngại, chờ bọn họ chọn được địa điểm đến báo cho ta rồi nói.” Thẩm Tu thản nhiên nói, trong mắt mọi người, bộ dáng của bình tĩnh của hắn chính là bởi vì nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nên ẩn nhẫn không bộc phát.
Rất có chính khí!
Được rất nhiều người âm thầm tán dương, Thẩm Tu lúc này mặt không đổi sắc nhận lấy một đĩa hoa quả đã được rửa sạch sẽ, những hoa quả còn lại đều được chia cho các thôn dân ở đây cùng với An Nghĩa, hắn nhìn nhìn đôi tay thon dài còn dính vệt nước của Lục Chiến, chuẩn bị ăn một quả, sau đó liền đưa toàn bộ đĩa hoa quả cho tên quỷ tộc cao đẳng này, loại hoa quả có mùi vị ngọt mát, cả nhân loại cùng với quỷ tộc đều có thể ăn được cũng rất ít khi thấy.
Thẩm Tu cầm lấy một quả đưa lên nhìn nhìn, bên trên mỗi quả đều được treo một miếng giấy nhỏ, trên tờ giấy ghi rõ chủng loại cùng với cách dùng ăn. Không nghĩ rằng tên tri thức về các loại thực vật của tên quỷ tộc này cũng không tệ lắm, hắn âm thầm khen ngợi một câu, lại phát hiện cư nhiên còn có câu ghí chú. ⊙o⊙
Quả này hình như hơi héo, không còn tươi;
Quả này trên vỏ có những đốm lấm tấm, không đẹp mắt;
Quả này hình như màu vỏ không đẹp, chưa chín hẳn…….
Thẩm Tu “……”