Ngu Quân Như Núi

Chương 8

“Dừng thuyền!” Vân Lạc đột nhiên hét lớn một tiếng, làm Long Thiểu Anh cùng Hỉ Hoàn hoảng sợ.

“Còn chưa tới bến tàu, sao vậy…” Long Thiểu Anh lời còn chưa dứt, Vân Lạc đã không kịp đợi, bay lên trời, lăng không hai cái lên xuống, hướng trên bờ lao đi.

Long Thiểu Anh không nghĩ tới khinh công của hắn lại lợi hại như vậy, mở lớn miệng còn chưa kịp kinh ngạc, bên cạnh lại một thân ảnh lao theo, là Hỉ Hoàn.

Vân Lạc xâm nhập vào đám người, bay lên một cước, đá bay  một người vạm vỡ. Hai tay nắm lại một cái, lại ném ra hai người. Đám người kia thấy hắn ra tay bất phàm, đều hướng phía sau tránh đi.

Vân Lạc đem thiếu niên công tử té trên mặt đất nâng dậy, thấy quần áo y chật vật, trên mặt còn có vết máu, hiển nhiên là vẫn theo bảo vệ lão thái thái nên bị đánh. Vân Lạc này vừa thấy liền tức giận, quay đầu quát, “Hung hăng giáo huấn chúng cho ta!”

Mọi người không biết hắn đang nói chuyện với ai, lại nghe một thanh âm đáp, “Vâng!” Tiếp theo quyền cước như mưa hạ xuống, tiếng rên tiếng động liên tiếp.


“Ngươi… ngươi…” Công tử kia trừng theo Vân Lạc, nói không ra lời.

Vân Lạc nói, “Mau cho ta xem xem.” Nói xong nâng mặt của y lên, lấy ra cẩm khăn (khăn bằng gấm), thật cẩn thận giúp y lau đi vết máu trên mặt.

Gương mặt người nọ đỏ bừng, thân mình run nhè nhẹ, bắt lấy ống tay áo Vân Lạc, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.

Vân Lạc ôn nhu hỏi, “Đau không? Còn có chỗ nào bị thương không?” Nói xong liền cúi đầu kiểm tra toàn thân y.

Người nọ hai mắt phiếm hồng, run giọng nói, “Ta không sao. Ngươi… ngươi… ngươi sao vậy lại ở chỗ này?”

Vân Lạc nói, “Còn nói không sao? Ta vừa rồi rõ ràng thấy bọn chúng đá ngươi.là mấy tên hỗn đản nào dám đá ngươi? Ta cho ngươi đá lại gấp trăm lần!”

Người nọ vội vàng nói, “Không cần không cần. Ngươi mau nói bọn họ đừng đánh nữa.”

Vân Lạc nói, “Đám hỗn đản kia dám đánh ngươi, nhất định phải hảo hảo giáo huấn! Ngươi đừng lo lắng, Hỉ Hoàn ứng phó được.”

Người nọ nóng nảy, nắm chặt lấy tay áo hắn, “Thái… thái… Như vậy không được. Mau bảo bọn họ dừng tay đi.”

Vân Lạc thấy y kiên trì, quay đầu lại xem đám kia người đã bị Hỉ Hoàn đánh đến ngã trái ngã phải, té trên mặt đất ai thanh không dứt, cảm thấy không sai biệt lắm, phân phó, “Hỉ Hoàn, có thể.”

“Vâng.” Hỉ Hoàn được mệnh lệnh, thu hồi quyền cước, thối lui đến phía sau Vân Lạc.


Vân Lạc hỏi, “Bọn họ tại sao đánh ngươi?”

Lão nhân được công tử kia bảo vệ run rẩy tiến lên phía trước nói, “Đều là lão hủ không tốt. Những người này là binh lính tuần thành (binh lính chuyên đi tuần tra để giữ an ninh cho thành trấn) của nơi này, công tử là vì giúp lão hủ mới gặp phải phiền toái.”

Vân Lạc muốn làm rõ ràng sự tình. Thì ra là do lính tuần thành nhìn trúng tiểu nữ của lão thái bà –  A Thúy, muốn dâng nàng làm tiểu thiếp. Nhưng A Thúy đã có ý trung nhân, vì sợ bọn họ muốn cướp người nên ba ngày trước liền cùng ý trung nhân thanh mai trúc mã thành thân. Không ngờ tên đàu lĩnh của đám lính này biết được, tức giận bốc hỏa, từ đó liền xem một nhà lão thái thái như cái đinh trong mắt, ba ngày hai đầu cho thủ hạ đến phiền toái. Bình thường hai nhi tử trai của lão thái thái đều ở đây, bọn chúng còn không dám quá kiêu ngạo; hôm nay chỉ có mình bà, đương nhiên chúng muốn khi dễ, ai ngờ bị Liên Ngu Sơn bắt gặp.

Vân Lạc nói, “Ngươi đường đường là nhi tử Thái, bọn chúng cũng dám đánh ngươi? Quả thực vô pháp vô thiên!”

Liên Ngu Sơn nhỏ giọng nói, “Không… bọn họ… Không biết.”

Vân Lạc trừng to mắt, “Sao ngươi lại không tự nói rõ thân phận mà lại cùng bọn chúng động thủ?”

Liên Ngu Sơn ấp úng, “Không phải. Ta… ta chưa kịp nói…” Kỳ thật Liên Ngu Sơn tính cách đơn thuần, thái độ làm người chính trực, không muốn lấy thân phận mình áp bức người khác. Phụ thân cũng luôn nói với y nên khiêm tốn, không thể vì mình là nhi tử của Thái Thú, cháu trai của Tể tướng mà kiêu ngạo tự mãn. Cho nên y theo cha mẹ đến Tân Châu bốn năm, rất ít cho người khác biết đến thân phận của mình, đương nhiên người nhận biết y lại càng ít.


Vân Lạc cũng biết thái độ làm người của y, thở dài nói, “Ngươi đúng là con mọt sách.”

Lưu manh nghe nói người bị mình đánh lại là nhi tử của Thái Thú ở đây, mỗi người mặt như màu đất, liên tục hướng Liên Ngu Sơn xin tha.

Liên Ngu Sơn cũng không làm khó chúng, chỉ cảnh cáo bọn chúng không được tiếp tục khi dễ lão thái thái, hoàng hành ở đây nữa.

Long Thiểu Anh bên kia vội vội vàng vàng ngừng thuyền đuổi tới bên này, sự tình đã giải quyết xong, lại thấy Vân Lạc đã heo công tử mặc hoàng sam kia rời đi. Long Thiểu Anh vội kêu lên, “Lạc Vân! Lạc Vân! Ngươi muốn đi đâu!?”

Vân Lạc làm như không nghe thấy, cùng hoàng y công tử kia qua cầu, đi càng lúc càng xa. Nhưng thật ra Hỉ Hoàn quay đầu nhìn liếc mắt một cái, hướng Long Thiểu Anh ôm quyền, phất tay, ý bảo bọn họ không quay về.

Long Thiểu Anh nói thầm, “Cho dù cho ta tạo cơ hội với Liễu cô nương cũng không cần phải đi mau như thế chứ? Ít nhất nói cho ta biết nơi dừng chân đã a.” Bất quá Long gia là Giang Nam vọng tộc, đối với sự tình ở đây cũng hết sức quen thuộc, việc tìm được Vân Lạc cũng không phải việc gì khó. Cho nên gã oán giận hai câu, liền chạy nhanh quay về thuyền hoa tìm Liễu Xuân Ý.