Vân Dạ lẳng lặng ôm nhi tử một lúc lâu, mặc hắn khóc trong ngực mình; đợi sau khi hắn bình tĩnh lại mới nói, “Lạc nhi, chuyện này cùng ngươi không quan hệ, ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. Hầu hết những quân chủ của Hạo Nguyệt vương triều đều không thọ. Cái này… cũng coi như là mệnh của phụ hoàng ngươi đi.” Nói xong đẩy nhẹ Vân Lạc ra.
“Phụ thân, ngươi không trách ta sao?” Hai mắt Vân Lạc đỏ bừng, trong lòng đau như bị kim đâm.
Vân Dạ giúp hắn lau khô nước mắt, tinh tế nhìn hắn, thở dài nói, “Đứa ngốc này, phụ thân sao lại trách ngươi? Đây không phải lỗi của ngươi!”
Nhưng Vân Lạc vẫn đang không thể tha thứ cho chính mình.
“Đủ rồi!” Vân Dạ đột nhiên trừng mắt, không kiên nhẫn quát hắn, “Đại nam nhân khóc sướt mướt còn ra cái gì! Muốn cho phụ hoàng ngươi ở dưới cửu tuyền cũng không an bình sao!? Phụ hoàng ngươi năm đó trọng thương không như ngươi bây giờ!”
Vân Lạc rùng mình, nhất thời tỉnh ngộ, nghĩ đến trách nhiệm của chính mình.
Vân Dạ xoay người sang chỗ khác, thanh âm đã khôi phục sự lãnh đạm như ngày xưa “Lạc nhi, đây là lần cuối ta phóng túng ngươi! Sau này, ngươi cứ làm ngươi chuyện nên làm! Các đại thần còn đang chờ ngươi, không nên ở chỗ này trì hoãn!” Dứt lời, phất tay áo rời đi.
Vân Lạc ban bố xong di chiếu, dựa theo nội dung di chiếu, hắn tức khắc cử hành đại điển đăng cơ, trở thành tân đế Vân quốc. Quốc táng cảu tiên hàng sẽ cử hành sau đại điển đăng cơ.
Vân Lạc cố nén bi thống, kiên định giống phụ hoàng hắn năm đó, xử lý đủ loại công việc đâu vào đấy.
Vì sợ dao động dân tâm, triều đình che giấu việc hoàng thượng bị thích khách đâm, chỉ công bố với bên ngoài rằng Hoàng Thượng nam tuần, trên đường bị bệnh cấp tính, sau khi quay về kinh bệnh nặng không trị được, chết bất đắc kỳ tử. Nhưng việc thích khách ám sát hoàng thượng vẫn giao cho Đại Lý tự âm thầm thẩm tra.
Đến khi có kết quả thẩm vấn thích khách, Vân Lạc chỉ cảm thấy ngắn ngủi trong vài ngày, thế giới của hắn lại lần nữa bị đảo lộn.
********************
Trong thiên lao, Liên Ngu Sơn cuộn mình góc sáng sủa nhất trong căn phòng giam âm u, trường bào trên người đã bẩn thỉu không chịu nổi.
Y tự ôm lấy chính mình, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dại ra.
Ba ngày trước khi y bi bắt, không rõ mình đã phạm tội gì, vì sao lại bị giam ở đây. Lúc ấy lòng y chỉ một mực nghĩ đến Vân Lạc.
Lạc nhi đâu? Lạc nhi hiện nay sao rồi? Có phải thực thương tâm không? Tại sao hắn không tìm mình? Trong cung đã xảy ra chuyện gì? Lạc nhi có biết mình bị bắt không?
Liên Ngu Sơn hỏi bọn họ tại sao lại bắt y, đáp lại chỉ có không khí lạnh như băng. Khi đó, Liên Ngu Sơn còn không nghĩ đến sự tình nghiêm trọng như thế. Hắn lạc quan địa nghĩ có lẽ có sai sót ở đâu đó rồi; mà có lẽ có sự hiểu lầm; chờ bọn họ điều tra xong y sẽ được thả ra ngoài.
Nhưng khi thẩm vấn xong, y cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tên thích khách Lan Châu Phổ Giang nói, lấy cớ dâng chính sách thuỷ lợi mà ám át hoàng thượng, không phải ai khác mà chính là người bạn tri kỉ của y – Diêm Chí.
Diêm Chí là bằng hữu tốt nhất mà y kết giao khi vào Tân Châu; tính tình thập phần hợp với y. Liên Ngu Sơn thấy gã tài hoa xuất chúng, thái độ làm người nhiệt tình, lại ở phương diện thủy lời, chống lũ có nghiên cứu sâu, liền giới thiệu gã cho phụ thân.
Nhiều năm qua, lũ lụt vẫn là tai họa ngầm của Vân quốc. Bởi vì lượng mưa ở đây rất lớn, bốn mùa mưa không ngừng; hơn nữa ở vùng Giang Nam, mùa hạ lại mưa liên tục không ngừng. Phổ Giang là con sông lớn thứ hai ở Vân quốc, Lan Châu lại là nơi ba con sông Phổ Giang, Ngọc Giang, Ly Giang giao nhau, cơ hồ hàng năm đều bị lụt. Nhiều năm qua, triều đình tốn nhiều công sức chống lụt nhưng hiệu quả rất thấp.
Liên Thái Thú thấy Diêm Chí có tài, lại thấy gã có hiểu biết sâu rộng về thủy lợi, đưa ra được rất nhiều phương thức thực dụng nên mới đưa gã đến Phổ Giang làm kiêm thư.
Kiêm thư tuy chỉ là chức vị thất phảm, quản lý thuỷ lợi của địa phương, chức quan không cao nhưng lại có thực quyền, nếu là người có bản lĩnh thì thật sự là có thể giúp dân chúng rất nhiều. Trong ba năm Diêm Chí tại nhiệm, dưới sự quản lý của gã, Lan Châu Phổ Giang thật sự chưa từng bị lụt, có thể nói là chiến tích trác tuyệt. Vì thế Liên Thái Thú vãn khen gã không dứt miệng; Liên Ngu Sơn lại càng tín nhiệm gã, tăng thêm phần thân mật. Nhưng không ngờ người này lai rắp tâm hại người, gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.
Bởi vì gã có công lớn, lại được Liên Thái Thú và quan địa phương tín nhiệm nên lần nam tuần này, Vân Kha cố ý muốn gặp gã. Ai ngờ lần triệu kiến này cũng là tai họa liên tiếp từ đó về sau.
Lần này Liên Thái Thú không chỉ tiến cử Diêm Chí, nhưng Hoàng thượng triệu kiến gã cũng là nghe theo đề cử của Liên Thái Thú, nên sự kiện thích khách lần này, Liên gia cũng phải chịu liên đới trách nhiệm.
Ám sát Hoàng Thượng, đây là đại tội a! Huống chi lại để cho gã thực hiện được.
Việc này liên lụy rất rộng, không biết có bao nhiêu người vì vậy mà bị bỏ tù, hoặc đã đánh mất tính mạng, hoặc sung quân biên cương.
Liên Ngu Sơn biết, từ giờ về sau, y và Vân Lạc mãi mãi không thể trở lại như xưa nữa rồi.