Nói đến Tiểu Vi, hình ảnh của nàng đích thực rất đáng thương, hơn nữa lại là một nữ tử thiện lương khiến nam nhân ôm vào lòng mà không muốn rời xa. Hiện tại nàng yêu Nhạc Nhạc nhưng không thể ở bên cạnh hắn, nếu nàng muốn quên đi thì chỉ do bản thân nàng mà thôi, cũng vì ái tình khiến cho nàng do dự.
Đối với Kim Điệp, nàng là một quý phụ cô đơn, trước đây nàng lựa chọn cuộc sống phóng đãng đáng khinh rẻ nhưng con người ai chẳng muốn hối cải bắt đầu một cuộc sống mới.
Tiểu Nguyệt đích thực cũng nằm trong trường hợp đó, trong chương sáu đã nói đến vấn đề này, người viết cảm ơn đã nhận được sự chú ý về truyện này, cộng thêm là những lời bình luận, có thể đem những điều này ra thảo luận nhưng không nên quá khích, không dùng những cấm từ.
Độc tự đăng cao lâu, hữu nhân lâu thượng sầu
Lâu bất cao, khước hữu nhân sầu.
Nhạc Nhạc cố tình tránh quần nữ, vào giờ ngọ một mình ngồi trên lầu suy nghĩ, trong tim vô cùng sầu não chuyện ràng buộc hay không ràng buộc. Hắn không biết phải làm thế nào khi đối diện với Tiểu Vi, như trước đây hắn có thể đưa nàng lên gường, dùng khoái cảm chinh phục trái tim nàng hoặc dù không tiếp xúc thân thể thì liệu trái tim có từ bình lặng mà trở nên xao động hay không? Dù hắn đã thưởng thức vô số nữ nhân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một đứa trẻ mười sáu tuổi, chính vì thế nên hắn uống, uống cho say. Nếu biết trái tim nữ nhân nghĩ gì có lẽ không cần phải dùng khoái cảm để chinh phục, chính tư tưởng này đã đánh gục Nhạc Nhạc khiến hắn nhất thời không thể tiếp thụ được, cũng vì thể hắn tránh đến đây chọn rượu làm bạn.
Hiện tại Nhạc Nhạc hiểu tại sao lão quỷ sư phụ hắn thường say túy lúy ngày này qua ngày khác, cơ bản là vì trong tim lão nỗi sầu ngày càng dày thêm vốn dĩ không thể giải khai, lúc ấy lão chỉ muốn dùng rượu để quên đi nỗi buồn phiền đó.
Nhạc Nhạc càng uống càng minh bạch, sau khi tỉnh rượu sầu càng thêm sầu mà thôi, nhưng hắn vẫn uống.Tửu lượng của Nhạc Nhạc đích thực cao thâm, chỉ có điều hiện tại hắn đang sầu muộn nên cảm thấy mình đã say, hắn nhớ đến thời gian trước đây bèn lảm nhảm nói với bản thân mình :
- Tên ta là Đường Tình, thải dược trên núi này đã mất rồi, ta và ngươi hạ sơn tìm sư phụ đi. Tiểu mỹ nhân, tên nàng thật sự khiến người ta phải chọc ghẹo đó, rất vui khi quen biết với nàng, chúng ta là bằng hữu nhé.
- Ta không muốn, bỏ ta ra, ngươi nói giải thoát ta để hạ sơn tìm sư phụ, ngươi, ta không muốn.
- Ta không thể buông tha ngươi, hiện tại ngươi không giết ta, sau này ngươi sẽ thấy ta trả cho ngươi 8,10.....100 lần, ngươi đã lừa ta.
- Không được, ta để mất dấu thủ cung sa rồi, thế nào sư phụ cũng phát hiện ra, hum, ngươi phải bồi thường cho ta.
Nhạc Nhạc cười khổ rồi lảm nhảm tiếp:
- Tình, ta thật sự xin lỗi ngươi, không biết bây giờ ngươi lưu lạc ở đâu? Có lẽ ta thật sự không thể quên ngươi, dẫu cho ta đã quen với điều đó ngày này qua ngày khác nhưng có thể nó là cuộc đời đầu tiên của ta, rất khó có thể quên được nó, hà huống lúc ấy ta cũng như người, chỉ mới mười hai tuổi mà thôi.
Phía đối diện Nhạc Nhạc bỗng nhiên truyền lại tiếng cười to, lập tức hắn chú ý đến những người xung quanh, không chỉ có Tư Đồ Tinh, Bảo Phương mà còn thêm vài tên thanh niên nữa. Dường như Từ Đồ Tinh đã ở hẳn bên Vạn Lý Minh, Nhạc Nhạc trầm tư, tên ngồi đằng kia nhất định là Mã Diệc Phổ, thiếu chủ Vạn Lý Minh. Mỗi tên đều ôm bên mình một nữ nhân kiều mị, những nữ nhân này không lạ gì với Nhạc Nhạc, chính tại Vọng Giang Lâu, Bảo Phương đã ôm ấp ba nữ tử này.
Những kỹ nữ này đối với Nhạc Nhạc vô cùng oán hận, nhìn thấy hắn chú ý đến mình liền cất tiếng cười to tràn đầy dâm đãng. Nhạc Nhạc lắc đầu cảm thán: "Nữ nhân quả thật không thể hiểu được, ngày hôm qua còn liếc mắt đưa tình, thể hiện sự ái mộ, bày tỏ khát vọng ân ái, còn hôm nay thay đổi thành sự oán hận, thật sự cứ như nước chảy, thay đổi đến chóng mặt. Nói đoạn bèn nâng chén chậm chậm uống rồi cất giọng ngâm :
Khí ngã khứ giả tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trừu đao đoạn thủy
Cử bôi tiêu sầu
Canh lưu
Canh sầu
Dịch thơ:
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
"Ài" Từ phía sau Nhạc Nhạc truyền lại tiếng cảm thán của một nữ tử, Nhạc Nhạc chầm chậm quay đầu lại, trong nhãn thần hàm chứa sự bi thương và mê man hướng về phía phát ra âm thanh. Một nữ tử mặc tử y dung mạo như xuân cốc u lan, làn da trắng mịn như tuyết, thật là tuyệt đại mỹ nhân. Dù Nhạc Nhạc đã nhìn nhiều mĩ nhân nhưng cũng không khỏi dùng ánh mắt hân thưởng nữ tử kiều mị này. Mục quang đan vào nhau, dường như có một ánh chớp lóe lên khiến cả hai nhất thời chấn động. Toàn thân nữ nhân này toát lên khí chất quí phái như một công chúa, nhất định nàng xuất thân từ một gia đình giàu có, danh môn vọng tộc, thể hiện thần thái đoan trang thục nữ, tĩnh như xử nữ, dịu dàng uyển chuyển. Đứng bên cạnh nàng chính là nữ nhân lãnh ngạo Hàn Thu. Hàn Thu thấy Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn bọn họ, thần sắc bực dọc trừng mắt nhìn hắn rồi chuyển thân đến cạnh nữ nhân tử y nói :
- Sư muội không nên đồng tình với những lời nói đáng thương hại của hắn, đừng bị đánh lừa bởi dáng vẻ đó, nữ nhân xung quanh hắn rất nhiều, không biết hôm nay có chuyện gì buồn phiền mà chạy đến đây uống rượu rồi ăn nói lảm nhảm thế này.
Nguồn: https://docsach24.comDù sao thì thính giác của Nhạc Nhạc vẫn còn linh mẫn, lời nói của Hàn Thu dù nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ mồn một, nghe những lời nói đó Nhạc Nhạc chỉ cười khổ, thần sắc lộ vẻ bi thương cùng cực. Hàn Thu vì nụ cười của Nhạc Nhạc mà toàn thân rung lên, miệng không thể nói thêm lời nào nữa. Tử y nữ tử không thể chịu đựng được thêm, từ đôi mắt đẹp hai hàng lệ lăn dài, nhãn thần đẫm nước mắt hướng về Nhạc Nhạc ra chiều khích lệ hắn dũng cảm mà đứng dậy. Nhạc Nhạc hiểu nhãn thần của nàng có hàm ý gì bèn nở nụ cười cảm kích, nụ cười của hắn cứ như băng tuyết đêm đông bị tan chảy dưới ánh dương quang đẹp đẽ, sầu muộn dần tan biến, thật sự tất cả đều từ tử y nữ tử mà ra.
Thức ăn và rượu trên bàn Nhạc Nhạc vẫn còn ê hề nhưng hắn chỉ muốn rút lui, dù đối với tử y nữ tử Nhạc Nhạc đã phát sinh lòng hảo cảm nhưng hắn cảm thấy mình chán ngán, không còn hứng thú với mọi chuyện bèn móc ngân lượng ra quăng lên bàn rồi chuyển thân ly khai. Thấy Nhạc Nhạc bỏ đi, Tư Đồ Tinh trừng mắt nhìn hắn với sự cừu hận, Bảo Phương nở nụ cười tà ác nhìn Nhạc Nhạc trong khi Mã Diệc Phổ chỉ khẽ nhếch môi, không thể nhìn thấy bất kỳ biểu tình gì khác ngoài sự cừu hận và chết chóc. Riêng ba nữ nhân đứng cạnh bọn họ khi Nhạc Nhạc bỏ đi thần sắc trở nên phức tạp, cứ như người mất hồn. Nhạc Nhạc không quan tâm đến địch ý của bọn Tư Đồ Tinh, miễn cưỡng nở nụ cười rồi tiêu sái bước xuống lầu, trước khi rời khỏi mục quang còn nhìn quanh quất xung quanh.
- Công tử, công tử!
Nhạc Nhạc ngạc nhiên quay lại nhìn thấy một nữ tử với tay nãi hành lý xuất hiện phía sau mình cất giọng mừng vui gọi hắn. Nhìn thấy nữ tử, Nhạc Nhạc hạ giọng :
- Tiểu Nguyệt? Nàng làm thế nào mà đến được Hoàng thành này?
Nữ tử đó hoan hỉ đáp :
- Công tử quả nhiên còn nhớ đến nô gia, không uổng Tiểu Nguyệt thiên lý tìm đến đây. Công tử! Nô gia hiện nay đã tự do, không biết công tử có muốn thu Tiểu Nguyệt này làm nô tỳ hay không?
Nhạc Nhạc nhìn mái tóc rối bời của nàng bèn dịu dàng dùng tay gỡ rối rồi mỉm cười nói :
- Lúc đầu ta chuộc thân cho nàng, nàng vốn không hi vọng mọi thứ như thế này mà, thật sự lúc ấy nàng không nói cho ta lý do, bây giờ tại sao lại đi tìm ta?
Tiểu Nguyệt ai oán nói :
- Nô gia thật sự bất đắc dĩ phải làm thế, hiện tại thỉnh cầu công tử thu Tiểu Nguyệt làm nô tỳ có được không?
Dù có chút nghi hoặc nhưng khi nhìn thần sắc của Tiểu Nguyệt, Nhạc Nhạc không thể bất nhẫn liền mỉm cười đáp :
- Tiêu chuẩn của ta chỉ cần nói một lần là nhớ, nếu nàng đồng ý thì cùng ta quay về Phong Nguyệt khách sạn, ở đó còn nhiều tỷ muội của nàng nữa.
Nghe những lời Nhạc Nhạc, Tiểu Nguyệt vô cùng cao hứng bèn xê lại gần thuật lại chuyến đi lý thú tìm hắn. Khi cả hai đi được nửa đường, đột nhiên Nhạc Nhạc phát sinh cảnh giác, hắn phát giác ra mười hai ánh mắt dã thú đang nhìn chằm chằm vào mình, thấy bất ổn Nhạc Nhạc kề vào tai Tiểu Nguyệt nói nhỏ :
- Đừng quay đầu lại, cũng đừng nói gì hết, đầu tiên nàng hãy đến khách sạn tìm bọn họ. Nhanh!
Nghe giọng nói kiên định, Tiểu Nguyệt dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không phản đối lời Nhạc Nhạc, ngay lập tức chuyển thân đi thật nhanh.
Nhai đạo trước mặt hoàn toàn thưa thớt người đi lại, Nhạc Nhạc bước ra đây chủ yếu tìm phương cách thoát thân cho dễ, trong tim hắn đột ngột phát lãnh, một lần nữa hắn biết không dễ dàng chạy trốn như mọi lần. Cứ mỗi lần gặp chuyện trong người lại lạnh run, cứ muốn đi tiểu để giải khai sự bất an. Hữu thủ đặt lên tim dằn bớt sự lo lắng, tâm thần trầm tĩnh rồi dùng cảm ứng phát hiện vị trí các sát thủ. Bằng cảm ứng từ tim của mình, Nhạc Nhạc phát hiện ra ba mươi mốt người với ba mươi mốt trái tim lãnh lẽo không có máu huyết, mỗi tên đích thực là một cao thủ, không chỉ thế mà còn là một sát thủ hạng nhất, thần sắc của mỗi tên đều thể hiện sự âm độc máu lạnh. Tất cả ba mươi mốt tên đều cùng một vẻ đáng sợ như thế. Nhạc Nhạc nhớ lại khi lần đầu tiên gặp dã thảo không hề thấy mục quang như vầy.
Nhạc Nhạc than khổ trong lòng dù có thể cảm ứng được các vị trí nhưng không biết đích xác các vị trí đó ở đâu, điều này khiến tâm lý xuất hiện cảm giác buông xuôi. Trên cơ bản chỉ có nước đợi bọn chúng hiện thân, hiện tại đám sát thủ cũng chỉ quan sát mà chưa hề xuất thủ, có lẽ bọn chúng chờ đợi thời cơ nhưng Nhạc Nhạc thì thật sự chuyển thân, cảm giác được Tiểu Nguyệt đã chạy đến nơi an toàn liền đột ngột chuyển hướng ngược lại.
Đi chưa được mười trượng trước mặt vô thanh vô tức xuất hiện 10 hắc y nhân, dựa vào trang phục quả đúng là sát thủ dã thảo, Nhạc Nhạc rùng mình quay đầu ra đằng sau quan sát, cũng thấy mười tên trong y phục tương tự đoạn hậu. Trong lòng hoảng sợ bật miệng:
- Còn 11 tên, sao không cùng đến một lúc đi.
Đám sát thủ này thân hình cao lớn, võ công thuộc hàng nhất đẳng, đối phó tám tên cũng đã phải dùng hết sức lực hà huống lúc này có những 31 tên.
Nhạc Nhạc cất giọng hỏi:
- Sát thủ Dã thảo?
Nghe Nhạc Nhạc nói, một thanh âm ra chiều là thủ lãnh nhóm sát thủ trả lời:
- Chúng ta là Dã, tự đệ cửu đội tinh anh nhất, Thảo là đội tuyệt tình nhất, bọn ta được lệnh xuất thủ đối phó ngươi, bảo đảm ngươi chết sẽ khoan khoái lắm.
Nhạc Nhạc cười to :
- Ha ha. Như lời ngươi nói, ngươi giết ta thì ta còn phải cảm ơn ngươi không chừng.
Hắc ảnh nói xong liền biến mất, ngay lập tức mười tên sát thủ dã xuất hiện sát bên Nhạc Nhạc rồi lao vào hắn chế trụ. Một tiếng cười tự đắc vang lên rồi nói :
- Ha ha, đích thị là hắn.
Thanh âm của người này vô cùng lạnh lẽo, tựa như độc xà.
Cương đao băng lãnh, sát khí ràn rụa, Nhạc Nhạc đích thực bị đe dọa tiểu mệnh, đối đầu với ba mươi sát thủ, tay chân hắn trở nên luống cuống, tên đội trưởng là người xuất thủ đầu tiên,cương đao phát xuất cương khí ào ạt thật sự khiến cho chân khí hộ thể của Nhạc Nhạc bị chấn động, chưa kể toàn là những đao chiêu đưa người vào chỗ chết, khi bị vây vào trong thì một chiêu mân côi chi thứ sẽ đoạt lấy mạng đối phương. Đám sát thủ này tỏ ra quen thuộc với những chiêu số này của thủ lãnh, khi phát chiêu thì cương mãnh không cho đối phương có thời gian lẩn tránh, chỉ giết là mục đích cuối cùng. Trong chớp mắt Nhạc Nhạc giết chết tên sát thủ ra tay chậm nhất.
ba mươi tên chia làm hai tổ, dùng xa luân chiến để tiêu hao thể lực đối phương. Sau khi giết được năm tên, tốc độ của Nhạc Nhạc bắt đầu chậm lại, nhãn thần tên thủ lãnh lộ vẻ âm độc, thần sắc phẫn nộ hét to:
- Giết! Ám khí!
Vòng tròn những tên sát thủ dần dãn ra rồi lùi lại vài bước. Nhạc Nhạc chưa kịp mừng thì đột nhiên ám khí như mưa sa ào ạt bay tới, kêu lên một tiếng thất thanh, Nhạc Nhạc huy động chân khí hộ thể ở mức cực hạn, thân hình bay bốc lên cao, tưởng chừng qua được tai kiếp, nhưng đợt ám khí thứ hai lại nhanh chóng tiếp cận, đến đợt thứ ba chân khí của hắn đã gần như cạn kiệt, thân thể ngay lập tức trúng phải vài ám khí. Sức lực cạn kiệt nên chân khí hộ thể không còn đủ bảo vệ hắn, bốn chiếc đinh sắt với lực đạo vô cùng cương mãnh đã xuyên phá vòng chân khí bên ngoài đâm thẳng vào ngực hắn, Nhạc Nhạc đại kinh, không còn đủ thời gian để dùng khí lưu trong nội thể áp chế lại, đành chịu trận để ám khí kích trúng thân thể, ba mũi nhắm vào ba chi, mũi cương đinh thứ tư trúng vào ngực trái Nhạc Nhạc, may mắn khi một phần lực đạo của nó bị chân khí hộ thể của hắn cản bớt, cộng thêm hắn nhanh nhẹn dẻo dai hơn người thường nên phản ứng nhanh hơn. Tuy nhiên mũi cương đinh dài ba thốn cũng ngập sâu vào thịt hơn phân nửa, Nhạc Nhạc hống lên một tiếng, nội thương không thể áp chế được miệng liền phun ra một ngụm máu.
Nhạc Nhạc phát sinh cảm giác vô lực chống trả, hiện tại chúng còn đến hai mươi sáu tên, đều là những sát thủ nhất đẳng, võ công vốn không quá chênh lệch với hắn, Nhạc Nhạc tìm cách thoát khỏi gọng kềm dù toàn thân đau nhức không thể tả, chỉ có điều khi di chuyển làm động đến những mũi đinh trên cơ thể máu lại tuôn ra xối xả. Nhận thấy tình hình có lợi, tên thủ lãnh hét to:
- Bao lại! Nhanh giết hắn!
Trong lòng Nhạc Nhạc dấy lên cảm giác tuyệt vọng thì đột nhiên ba đạo kiếm quang lóe lên, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện ba người trong trang phục đạo trang đích thị là Mặc Sơn đạo sĩ, quả thật Nhạc Nhạc không hề muốn bọn họ có mặt hà huống hắn toàn chửi mắng Mặc Linh Tử thậm tệ, có điều lúc này tiểu mệnh của hắn quan trọng hơn nên cất giọng biết ơn đến ba vị đạo sĩ :
- Cảm ơn ba vị, ha
Chưa dứt lời vai liền bị đao đánh một nhát, máu lại tuôn ra sau đó thì lập tức ngừng chảy chỉ còn đau nhức vô cùng. Tên thủ lãnh sát thủ không nghĩ có người dám ngăn cản bọn hắn, nhìn bốn tên thủ hạ chết không kịp la bèn hống lên thất thanh tấn công Nhạc Nhạc, áp lực về phía Nhạc Nhạc đại tăng, Mặc Linh Tử hoảng hốt giơ kiếm nhảy đến bên cạnh hắn thần tình thể hiện sự quan tâm nói:
- Tất cả người điều đúng, cẩn thận tim mình đó.
Nhạc Nhạc sử dụng bộ pháp Hoa Gián vũ bộ khó khăn tránh né đao quang ào ạt bổ tới rồi nói :
- Hey! Thật không nghĩ được ngươi đến cứu ta, ngươi cũng cẩn thận đó.
Mặc Linh Tử nghe những lời Nhạc Nhạc nói trong tim vô cùng hoan hỉ, uy lực của kiếm chiêu tăng lên gấp mười lần tung hoành giết người vô số. Tên thủ lãnh thét lên oai oái, song chưởng như thiểm điện từng đạo, từng đạo một vây lấy Nhạc Nhạc