Ngự Hoàng

Chương 172: Trêu chọc đàn ông

Lạc Cẩn đã chất chứa quá lâu, thông qua mức độ kịch liệt hiện giờ của y, người kia có thể cảm nhận được.


Hắn bị xô đẩy của y ở bên cạnh hồ lạnh như băng trượt tới lui, mỗi khi hắn cách xa rồi, Lạc Cẩn lập tức nắm lấy eo hắn, thô bạo kéo trở về, sau đó sẽ lại từng chút một xô đẩy tới, may mà tảng đá kia đủ trơn trượt, nếu không ngực hắn nhất định là ngàn lỗ vạn hố rồi...


Nửa người dưới còn ở trong ao nước ấm áp, phần còn lại liền lộ ra trong không khí, hai loại nhiệt độ tương phản khá lớn, người kia cứ qua lại giữa băng và lửa...


Người kia muốn bảo Lạc Cẩn chậm một chút, thế nhưng bị đè nặng như vậy, hắn cơ bản nói không thành câu, tay ướt nhèm, cái gì cũng không nắm được, chỉ ở trên tảng đá trơn trượt để lại từng vết dấu ngón tay...


Da Lạc Cẩn thật lạnh, so với người bình thường nhiệt độ phải thấp hơn rất nhiều, ngay cả chỗ kia cũng lạnh, cảm giác cùng những người khác cho người ta cảm giác khác biệt...


Thứ lạnh như băng ở trong bụng hắn đấu đá lung tung, bởi vì nhiệt độ khác biệt, cho nên cảm giác cũng mãnh liệt hơn, người kia thậm chí có thể biết chính xác vị trí y tiến vào... còn có hình dạng.


Da Lạc Cẩn trơn trượt, lại có cảm giác lạnh lẽo, không hiểu sao khiến hắn nhớ lại con rắn ở Lâm Nghiệp Thành...
Nhưng là Lạc Cẩn hắn không chán ghét, cũng không có một chút cảm giác buồn nôn đến tê dại da đầu, nếu y thật sự là rắn, sợ là hắn cũng có thể tiếp nhận rồi...


Tên nhóc này chính là tồn tại giống như yêu nghiệt.
Nghĩ đến rắn, trong đầu người kia chợt hiện lên một suy nghĩ, ngựa không qua được, rắn không phải có thể chứ...
Trước đây sao hắn không nghĩ đến, hắn có thể để Thanh Nhiên thử xem, hay là người luyện rắn kia...


Suy nghĩ thoáng cái thông suốt rồi, nhưng người kia còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu đã bị Lạc Cẩn một lần nữa kéo vào vực sâu dục vọng, hắn lần nữa đắm chìm, sau một lát, ngoại trừ Lạc Cẩn, hắn cái gì cũng không nghĩ ra nữa...


Có thể nhìn thấy, chỉ có gương mặt hại nước hại dân kia của Lạc Cẩn, có thể cảm nhận được, cũng chỉ còn thân thể cường tráng cùng sức lực khiến người xuýt xoa của y, vẻ ngoài của Lạc Cẩn, quần áo hoa mỹ của y đều là gạt người, sự mạnh mẽ của y, Ngôn Vô Trạm dùng thân hiểu rõ.


Y cơ bản cũng không phải công tử yếu đuối gì, y chính là một con mãnh thú man dại.
Còn là thú hoang thanh tao và ưu nhã.
Bọn họ dây dưa, dán chặt, thân thể dư như hợp cùng một chỗ, phân không ra ta ngươi...


Hơi thở của Lạc Cẩn biến thành mọi thứ, người kia lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị chết đi sống lại, hắn ở trong bể dục lặn hụp, nhưng có Lạc Cẩn theo cùng, dường như có thể đạp gió rẽ sóng, không cần bất kỳ lo lắng nào...Bọn họ ở trong hồ tràn đầy cá nhỏ làm đến tối tăm trời đấy, vui vẻ dầm dề, trong nước, bên ngoài, thậm chí còn có trên bàn ghế bên cạnh, Ngôn Vô Trạm đã không nhớ được bọn họ thay đổi bao nhiêu vị trí, lại thay đổi bao nhiêu tư thế, hắn chỉ biết, thứ kia của Lạc Cẩn trước sau chưa từng rời khỏi thân thể hắn, thứ lạnh lẽo sắc bén kia vẫn xuyên xỏ hắn, giống như muốn xé rách hắn vậy...


Đến cuối cùng, hai người đều hao hết sức lực, liền bọc lấy thảm dựa vào nhau, Lạc Cẩn ôm hắn, lúc người kia muốn ngủ liền hôn hắn, nụ hôn ẩm ướt dính dáp, trăn trăn trở trở, triền triền miên miên...


Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, tối hôm nay đến cùng là Lạc Cẩn đưa hắn tới thả lỏng, hay là hắn giúp Lạc Cẩn thả lỏng...


Có điều có việc Lạc Cẩn nói đúng, lúc người ta thả lỏng quả nhiên bình tĩnh không ít, đầu óc cũng rõ ràng hơn, khiến vấn đề phức tạp nhiều ngày đột nhiên liền dễ dàng giải quyết...
Quả nhiên thả lỏng thích đáng vẫn là cần thiết, chỉ là...


Nếu như mỗi lần đều giống như hiện giờ, hắn sẽ mệt chết.
Lạc Cẩn nín nhịn quá lâu, một hơi này phải bù đắp lai, thoải mái thì thoải mái, thân thể hắn thật có chút chịu không nổi, đến giờ chỗ đó vẫn có cảm giác bị xé ra, hai chân càng không có cảm giác...


Đậy là Thiệu phủ, bọn họ không thích hợp ở lâu, sợ người kia trúng gió lạnh, nên Lạc Cẩn trước sau không để hắn ngủ, chờ hắn hơi hồi phục một chút, y liền giúp hắn mặc quần áo, chuẩn bị trở về.
Có điều hai người mới đi đến nửa đường, lại gặp Thiệu công tử.


Đối phương vẫn là dáng vẻ cười híp mắt, nhưng không biết sao, lần này Ngôn Vô Trạm lại không có cảm giác chán ghét, mặc dù gã hướng về phía Lạc Cẩn nở nụ cười như một đóa hoa cúc nở rộ...


"Bắt được ở đâu?" Thiệu công tử ở một bên khác của Lạc Cẩn, lúc nói chuyện còn dùng cánh tay huých y một cái, y hướng người kia liếc một cái, ý bảo gã chỉ chính là Ngôn Vô Trạm.


Lạc Cẩn không nói gì, chỉ là sâu xa nở cười, Thiệu công tử dùng sức híp mắt, trái lại nhìn về phía cánh tay Lạc Cẩn vẫn đặt trên lưng người kia...


Gã biết Lạc Cẩn vì sao ôm hắn, gã cũng biết tư thế bước đi của người kia cùng với vừa rồi lộ ra khác biệt rõ ràng như vậy, có khí không có lực, dường như bị ép rất sạch sẽ...
Có điều biểu tình kia thật ra lại khá bóng gió.
"Cực phẩm nha." Thiệu công tử nhỏ giọng nói.


Lạc Cẩn khựng lại, ánh mắt u ám lập tức quay sang, "Thấy rồi?"
"Không có." Không nhận ra nguy hiểm, Thiệu công tử thoải mái lắc đầu, gương mặt tươi cười không có ý tốt càng sâu, giọng nói cũng đè thấp hơn, "Động tĩnh các ngươi lớn như vậy, người điếc cũng nghe thấy."


Lạc Cẩn thu lại ánh mắt, dù y ngay giọng của người kia cũng không muốn để người khác nghe thấy, nhưng chỗ bọn họ vừa rồi không phải trong phòng, mà là bên ngoài, chỉ cần đi ngang qua sẽ nghe thấy, Thiệu công tử này chắc là vô ý, dù y muốn truy cứu cũng không được..."Ngươi còn chưa nói, bắt được từ đâu." Thiệu công tử chưa từ bỏ ý định truy hỏi.


Lúc Lạc Cẩn mượn dùng hồ nước nóng của gã, gã liền biết Lạc Cẩn muốn làm gì rồi, chỉ là gã không ngờ tới, Lạc Cẩn lại dẫn theo đàn ông tới, còn lớn tuổi hơn so với y, điều này khiến tò mò trong lòng gã thoáng cái liền không còn, chỉ là cảm thấy khẩu vị của Lạc Cẩn kỳ quái mà thôi, cho nên gã cơ bản chưa từng để ý tướng mạo Ngôn Vô Trạm.


Mà khi gã trong lúc vô tình nghe được âm thanh kia, Thiệu công tử cảm thấy gã quá sai rồi, nghĩ đến cũng đúng, Lạc Cẩn kén chọn như vậy, sao có thể thứ gì cũng ăn được...


Lại nhìn tới người kia, Thiệu công tử phát hiện, hắn nhìn sao cũng thấy khiến người yêu thích, đặc biệt là dáng vẻ sau khi được ăn no này, thật sự khiến người khác sáng mắt, rung động trong lòng...
Từng trải vô số người, gã lại vẫn có thể nhìn lầm người, Thiệu công tử phải nói là buồn bực.


"Ta nói, ngươi chơi đùa chán rồi, nhường lại cho ta có được không?" Thiệu công tử xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười ɖâʍ đãng, có điều giọng nói vẫn là rất thấp.
"Ngươi thích?" Lạc Cẩn nghi ngờ hỏi, giống như bị gã ảnh hưởng, giọng nói của y cũng nhỏ đi.


Thiệu công tử liên tục gật đầu, "Thích, rất thích, quá hút người rồi..."
Lần này, Lạc Cẩn đưa mắt chuyển sang gương mặt không đổi của người kia, dù hắn không biểu hiện ra, thế nhưng Lạc Cẩn biết, hắn đều nghe được...


Cảm giác được Lạc Cẩn đang nhìn hắn, người kia liếc mắt sang bên này, hắn thấy rõ ràng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lạc Cẩn viết... Hắn vừa ý ngươi.


Người kia hờ hững thu lại ánh mắt, Lạc Cẩn lại vào lúc hắn quay đầu, siết lấy eo hắn một cái, Lạc Cẩn không nói gì, thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng biết, Lạc Cẩn mất hứng... Bởi vì Thiệu công tử tỏ ra yêu thích.


"Điều này e rằng không được." Lạc Cẩn tiếc nuối nói, biểu tình kia vô cùng nghiêm tú, "Hắn sẽ không muốn cùng ngươi, ngươi cũng ăn không nổi hắn."


Không nghe ra ý ở ngoài lời, Thiệu công tử cho rằng Lạc Cẩn nói Ngôn Vô Trạm không rời được y, dù tiếc nuối, suy nghĩ này cũng chỉ có bỏ đi, Lạc Cẩn chưa bao giờ cho người khác cò kè mặc cả, y nói không được, chính là không được.
Không ngừng liếc mắt ngắm người kia, Thiệu công tử thở dài.


Đối với yêu cầu vô lý của Thiệu công tử, Lạc Cẩn lần này một chút cũng không tức giận, vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng cuối cùng của gã, Lạc Cẩn chẳng qua là cảm thấy buồn cười, Lạc Cẩn rất muốn biết, biểu tình của Thiệu công tử này sau khi biết rõ sự thật, gã lại ở trước mặt hoàng thượng cùng y xin người, mà người gã xin chính là đương kim thánh thượng.


Lạc Cẩn thật sự rất muốn cười.
Thiệu công tử này quả nhiên là hiếm có.


Thật ra cũng không trách được gã, Thiệu công tử đối với việc lớn quốc gia không hề hứng thú, dù biết hoàng thượng ngay trong Đại Dương Thành, nhưng gã đối với hoàng thượng một chút cũng không tò mò, gã chưa nhìn thấy, cũng chưa nghe thấy.Cho nên gã cơ bản không biết, người Lạc Cẩn đang ôm, bị gã gọi là cực phẩm... là hoàng thượng.


Cáo biệt Thiệu công tử thần kỳ, trước khi vào cửa, Lạc Cẩn kéo người kia vào trong một con hẻm, trong hoàn cảnh tối đen, trong con mắt u ám của Lạc Cẩn lóe lên ánh nguy hiểm, y nắm lấy cằm người kia, đặt hắn lên tường...


"Người an phận cho thần một chút, để thần biết người quyến rũ loạn đàn ông, thần sẽ khiến người ngay cả đường cũng đi không được."
Sau đó, Lạc Cẩn cho hắn một nụ hôn trừng phạt.
Y cắn rách cả miệng người kia.


Ngôn Vô Trạm bất đắc dĩ tiếp nhận lần thứ hai nghiêm phạt trong đêm nay, hắn rất vô tội, cái đó liên quan gì với hắn...
Hắn chưa từng đi trêu chọc bất kỳ ai, vì sao đều nói hắn như vậy...
Nhưng cảnh cáo của Lạc Cẩn cũng không phải nói đùa, y nghiêm túc.


Đặc biệt lúc nhắc tới hắn trêu chọc đàn ông, không hài lòng trong mắt rõ ràng có thể nhận thấy.
Lạc Cẩn ra quân, quả nhiên rất có hiệu quả, hôm sau mọi người liền thấy được người kia tinh thần sảng khoái, chỉ là trong sức sống này còn mang theo một chút mệt mỏi, giống như là mệt muốn chết rồi...


Càng khiến bọn họ thấy ngạc nhiên chính là Ngôn Vô Trạm thật sự nghĩ ra biện pháp rồi.
Đêm nay, thay đổi thật đúng rất lớn.
Hắn triệu tập mọi người tới, còn có Thanh Nhiên và Thất.
..............