"Làm rồi?" Hoằng Nghị lại hỏi.
Người kia quyết định liều chết đến cùng, hắn tiếp tục lắc đầu.
"Là cái gì?" Hoằng Nghị nhìn một vệt nước bên dưới.
"Liên quan rắm gì đến ngươi?!" Dưới tình thế cấp bách, thói quen do ở cùng Bắc Thần tạo thành, không tự chủ được thốt ra, người kia muốn rút lại đã không kịp, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt với Hoằng Nghị, đối với gương mặt âm lạnh này của đối phương không chút sợ sệt.
Hắn biết rõ, nếu khí thế lại cũng thua y, hôm nay hắn nhất định sẽ chết rất thảm.
Sắc mặt Hoằng Nghị thật sự càng ngày càng khó coi, không chỉ vì thái độ này của người kia, còn vì câu mắng tục mang đúng chuẩn phong cách của Bắc Thần kia. . . . . .
Giây lát, Hoằng Nghị thu lại ánh mắt, Ngôn Vô Trạm dường như từ trong mắt y thấy được hai chữ "ngươi khá", hắn cho rằng y mệt mỏi rồi, nhưng không ngờ, Hoằng Nghị lại thô bạo xé quần áo hắn ra. . . . . .
Không phải cởi, mà là xé thành vải vụn, thân thể lốm đốm kia của Ngôn Vô Trạm lập tức phơi bày trước mặt Hoằng Nghị, mặt người kia lập tức tái đi, nhưng chưa tái hoàn toàn, liền lại trắng rồi. . . . .
Hắn hiện giờ phải quan tâm đã không phải những dấu vết trên người kia lộ ra nữa. . . . . .
Hoằng Nghị đè lên eo hắn, ngón tay cứ như vậy ngang nhiên cắm vào. . . . . .
Người kia liền kinh ngạc thốt lên cũng không kịp, thứ từ lâu đầy tràn nhân lúc y mở rộng nơi đó trong nháy mắt toàn bộ chảy ra, Ngôn Vô Trạm có thể cảm thấy được, tốc độ thứ kia chảy ra nhanh vô cùng. . . . . .
Hoằng Nghị nhìn không chớp mắt, một màn có thể nói là ɖâʍ đãng này y vẫn nhìn bằng gương mặt không chút cảm xúc.
Đừng nói trốn, Ngôn Vô Trạm lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt, thay đổi bất thình lình khiến hắn bất ngờ đến ngay cả phản ứng cũng không làm được, tay Hoằng Nghị tay còn ở trong thân thể hắn, thứ kia không chảy y liền khuấy lên mấy lần, sau đó y lại ở đó nhìn. . . . . .
Mãi đến tận khi eo người kia đều ướt, dưới người tụ lại một bãi không nhỏ, Hoằng Nghị mới coi như dừng lại.
Có điều ngón tay vẫn không rút ra, trái lại đi vào sâu hơn, y đè lên chỗ mẫn cảm bên trong người kia, sau đó hỏi hắn, "Là cái gì?"
Ngôn Vô Trạm rất muốn nói ngươi là mù hay là ngốc , lẽ nào ngươi không nhìn ra đây là thứ gì?
Hắn cũng biết Hoằng Nghị biết rõ, y biết rõ còn hỏi chỉ là muốn khiến hắn càng thêm khó coi mà thôi.
"Của ai?" Hoằng Nghị hùng hổ doạ người, không làm, vậy những thứ chảy ra này là cái gì?
Đón lấy ánh mắt trong nháy mắt trở nên phẫn nộ của y, người kia hừ khinh bỉ, "Sao, Hoằng thiếu gia ngươi quên rồi sao? Trước đó không phải ngươi mua đàn ông cho ta sao? Hắn cũng không tệ, tối qua rất gắng sức, một lát nhớ khen thưởng, nói ta rất hài lòng."Dứt lời, trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Có điều rất nhanh, đã bị tiếng xuýt xoa của người kia đánh vỡ. . . . . .
Hoằng Nghị đang đè chỗ đó của hắn.
Tối qua làm rất nhiều lần, làm tới chỗ kia hiện giờ vẫn rất mẫn cảm, một chút đè ép này của Hoằng Nghị, hắn suýt nữa hét lên, gương mặt trắng bệch cũng trong nháy mắt ửng đỏ. . . . . .
"Của ai?" Hoằng Nghị lại hỏi.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy Hoằng Nghị hôm qua nhất định là uống đến ngu người rồi, nếu không sao cứ bám vào một vấn đề hỏi mãi không thôi, hắn không muốn trả lời, nhưng Hoằng Nghị liền giày vò mạnh hơn chỗ đó của hắn. . . . . .
Hai cái chân kia, lúc dùng đến bọn chúng đều không phối hợp, đừng nói đá người, hiện giờ đau đến hắn ngay cả sức lực để nhấc lên cũng không có, nếu không phải Hoằng Nghị vẫn đè lên, chỉ sợ hắn hiện giờ đã sớm nằm ngửa ra rồi. . . . . .
Hoằng Nghị lần nữa truy hỏi, đáp án của người kia lại là ngàn bài một điệu, ngay lúc Hoằng Nghị đối với hắn hoàn toàn từ bỏ, lúc chuẩn bị sẵn sàng dùng thân thể cùng hắn "nói chuyện" tiện thể dạy dỗ hắn một hồi, Ngôn Vô Trạm lại đầu hàng. . . . . .
Hắn thấy được "vũ khí" kia của Hoằng Nghị "chinh chiến lâu dài" vẫn còn sắc bén, hắn không thể làm tiếp nữa, nếu không thật sự sẽ chết. . . . . .
Tình hình hiện giờ, Hoằng Nghị cũng đã sớm đoán được kết quả, y chỉ là muốn hắn thừa nhận một lần mà thôi.
Được rồi, tới mức này rồi, giấu cũng vô ích, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể gật đầu, hậu quả thế nào, hắn hiện giờ cũng không còn sức suy nghĩ. . . . . .
"Của ngươi. . . . . ." Người kia nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
Câu trả lời của hắn cuối cùng khiến Hoằng Nghị ngừng lại động tác, có điều rất nhanh, y lại hỏi một câu, "Ta là ai?"
Câu hỏi này dễ trả lời rồi, người kia không chút suy nghĩ trực tiếp gọi tên y.
Có điều Hoằng Nghị lại lắc đầu, "Là người đàn ông của ngươi."
Lời sửa lại của y khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, nhưng hắn còn chưa kịp tìm hiểu đã bị hành động tiếp theo của Hoằng Nghị cắt đứt. . . . . .
"Trừng phạt." Rút ngón tay ra, không thể nghĩ tới thân thể người kia sắp tan vỡ, Hoằng Nghị lại một lần đưa thứ kia của mình vào trong thân thể hắn. . . . . . Đây là trừng phạt của y đối với hắn.
Lời nói dối của hắn, còn có thái độ của hắn với y.
Hoằng Nghị không ngờ tới, y vừa mở mắt, nhìn thấy lại là người kia chuẩn bị vội vàng trốn đi, hắn không ngừng không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, còn cả miệng ăn nói linh tinh, tìm mọi cách che che giấu giấu. . . . . .
Điều này khiến Hoằng Nghị khá tức giận.
Y không trừng trị hắn một trận thật tốt, con người ngang ngược này sẽ không biết ai mới là tướng công của hắn. . . . . .Nghĩ tới đây, Hoằng Nghị đột nhiên dừng lại, "Gọi tướng công."
Hoằng Nghị nhất định là sơi dây kia nối sai chỗ nào rồi, Ngôn Vô Trạm rất muốn khóc , trên thực tế hắn cũng thật sự khóc rồi, dĩ nhiên đây là bị Hoằng Nghị làm khóc. . . . . .
Cuối cùng, dưới từng tiếng tướng công mang theo xin tha, Hoằng Nghị "gắng sức" rất nhanh kết thúc "chiến dịch", y bên này vừa kết thúc, Ngôn Vô Trạm bên kia lập tức liền ngã vật ra. . . . . .
Không phải không muốn động, mà là không có sức cử động.
Sau khi làm xong, Ngôn Vô Trạm mới nhớ lại, tên nhóc Hoằng Nghị này không phải chán ghét đàn ông sao. . . . . .
Vậy sao còn có thể mặt không đổi sắc xé quần áo của hắn, y còn chạm vào chỗ đó của hắn, thậm chí làm chuyện như vậy. . . . . .
Phản ứng tự nhiên của Hoằng Nghị hẳn là tránh đi như tránh rắn rết chứ.
Lúc này Hoằng Nghị là tỉnh táo, không có tác động của rượu mạnh.
Ngôn Vô Trạm dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, sau đó hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. . . . . .
Nghĩ đến biểu hiện của y từ tối qua đến giờ, còn có những lo lắng kia, Ngôn Vô Trạm rất có xúc động húc đầu vô tường.
"Ngươi tối qua, không có say?"
Hoằng Nghị kéo đệm giường bị làm ướt trước đó ra, đang chuẩn bị ném xuống đất liền nghe thấy người kia hỏi y như vậy, tối hôm qua y say rồi, có điều ý thức rất rõ ràng, y biết y đang làm gì, "Đã say."
"Tên lừa đảo." Người kia không chút sức lực, nguýt y một cái, xoay người lại nhắm mắt lại, bây giờ nghĩ một chút, thật ra Hoằng Nghị vừa bắt đầu đã biết, nếu không y sẽ không bình tĩnh như vậy đối mặt với "chân thành đối đãi" của bọn họ, hắn chưa quên biểu hiện của Hoằng Nghị ở Lạc Phủ lần đó cường điệu thế nào.
Là y cố gắng che giấu thế nào, mới không phát hiện vấn đề này.
Mọi chuyện ở trong đầu người kia sàng lọc một lần, ý muốn húc đầu vô tường của người kia càng mạnh mẽ.
Hoằng Nghị biết rõ mọi chuyện, y lại vẫn ngồi xem kịch, xem hắn là con khỉ đùa bỡn.
Y còn giả say, giả vờ vô tội, giả vờ cái gì cũng không biết, nếu Ngôn Vô Trạm biết hôm qua y không say, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này , hắn bị Hoằng Nghị lừa rồi. . . . . .
Nghĩ tới, suy nghĩ của người vẫn thật sự rất sâu.
Bị lừa rồi, hắn còn ngu ngốc nghĩ phải làm sao giải thích với y. . . . . .
"Ta vẫn cho rằng, Lạc Cẩn là gian xảo nhất, bây giờ nhìn lại, ta vẫn là thật sự đánh giá cao hắn, đánh giá thấp ngươi rồi, cái gì chán ghét đàn ông thật ra đều là giả đúng không? Chỉ có thể nói không thích tiếp xúc với đàn ông mà thôi, cơ bản sẽ không biểu hiện cường điệu như ngươi vậy."
Ở trong mắt Hoằng Nghị, tiếp xúc với đàn ông giống như độc dược vậy, giống như đụng tới sẽ chết, hắn cũng từng nghe lời đồn liên quan với Hoằng Nghị, người hầu thân cận của y bị giết, chỉ vì đối phương chọn đàn ông, thật ra, sự thật không phải như vậy."Nếu biểu hiện giống như ngươi vậy, loại chán ghét kia hẳn là từ trong xương tủy, không phải uống say vào có thể cởi bỏ được, nếu ngươi thật sự chán ghét đàn ông như vậy, sau khi say rồi thân thể cũng sẽ theo bản năng bài xích, nhưng ngươi không có, chẳng những không có, còn làm. . . . . ."
Lúc ở Lạc Phủ, y ôm hắn ngủ một đêm, lần kia y thật sự uống say rồi, nhưng ngoài trừ biểu hiện áp đảo của y ra, cùng với bình thường cũng không có gì khác.
Hơn nữa bọn họ không chỉ từng tiếp xúc một lần, Hoằng Nghị còn từng ôm hắn, còn từng dùng đồ vật hắn từng ăn qua.
Lấy một ví dụ không tính là trùng hợp lắm, Ngôn Vô Trạm trước đây từng có một thị vệ rất sợ động vật có lông mao, đừng nói là đụng tới, chỉ cần ở cùng một căn phòng, y cũng sẽ vì vậy mà phát ban.
Chán ghét của Hoằng Nghị, chỉ là trong tâm lý, hay là nói mọi thứ là do Hoằng Nghị nói mà thôi.
Nhưng tất cả bọn họ đều tin là thật.
"Cần gì chứ, mọi người đều như vậy, tại sao phải giả dạng thành như vậy? Hay là, nói thật ra, ngươi chính là thích đàn ông, chẳng qua là vờ thả để bắt mà thôi, hoặc là thả lỏng cảnh giác của người khác, như vậy Hoằng thiếu gia ngươi muốn hạng người gì đều có thể gạt vào trong tay rồi."
Người kia cười nhạo, hắn vẫn cho rằng trong mọi người, Hoằng Nghị đơn giản nhất, nhưng hắn sai rồi, nhớ tới ai đó đã nói, Lạc Cẩn và Hoằng Nghị đối chọi gay gắt nhiều năm như vậy, y vẫn có thể bình yên vô sự, vậy thì chứng minh Hoằng Nghị cũng không phải nhân vật bình thường. Hắn coi thường y rồi.
Nhìn thấy người kia lộ ra xem thường và thất vọng, Hoằng Nghị đột nhiên nắm lấy cổ tay người kia, lúc hắn nhìn về phía mình, Hoằng Nghị nói, "Chỉ đối với ngươi."
Y chỉ có đối với hắn mới như vậy.
..............