Lạc Cẩn nói xong lời này, quên trong miệng còn có nước trà, người kia ngạc nhiên há to miệng, chất lỏng màu trà nhạt liền theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo hắn, dáng vẻ như vậy cũng không tính là đẹp mắt, nhưng Ngôn Vô Trạm không để ý tới. . . . . .
Hắn nghe thấy một tin tức so với Phó Đông Lưu mưu phản còn khiến hắn kinh ngạc hơn.
Lạc Cẩn không có sao chứ?
Cũng không phải Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới đi ôm ấp đàn ông khác, chỉ là Lạc Cẩn chủ động đưa tới cửa như vậy, khiến hắn thật sự khó thể tiếp nhận. . . . . .
Hắn có kích động muốn chạy ra ngoài xem thử sắc trời.
Lấy hiểu biết của hắn với Lạc Cẩn, dù lời này y nói rất chân thành, rất thành khẩn, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào tin tưởng y, hết cách rồi, việc xấu của y đầy rẫy. . . . . .
Hơn nữa, Lạc Cẩn làm sao biết hắn từng có suy nghĩ này?
Nhìn ra nghi ngờ của người kia, Lạc Cẩn hào phóng nở nụ cười, y nói với người kia, "Lúc trước ở Thanh Lưu Thành, có lúc ánh mắt ngươi nhìn ta mê mẩn."
Nếu trong miệng Ngôn Vô Trạm còn trà, lần này e là trực tiếp phun lên gương mặt tinh xảo của Lạc Cẩn rồi. . . . . .
Lạc Cẩn lại nói ánh mắt hắn nhìn y đắm đuối. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không thể nào tưởng tượng được cái này cuối cùng là tình huống thế nào, hơn nữa hắn vẫn cảm thấy hắn che giấu rất tốt.
"Không cần nghi ngờ, rất sắc rất sắc, giống như là muốn lập tức lột sạch ta, đè xuống đất. . . . . . Ừm, hung hăng chà đạp." Lạc Cẩn suy nghĩ một chút, mới tìm được từ thích hợp để hình dung, thật ra y càng muốn nói là một loại thú tính hay là lão quỷ háo sắc, có điều y sợ kích động đến người kia.
Tuy vậy, lời này Lạc Cẩn tuyệt đối không có nói ngoa, có lúc ánh mắt người kia tuyệt đối so với y hình dung còn rõ ràng hơn, hắn còn thiếu trực tiếp nói với y, để ta làm ngươi. . . . . .
Đặc biệt là lần đầu của bọn họ, Ngôn Vô Trạm quả thật là trắng trợn.
Lạc Cẩn giúp hắn lau vệt nước đã dính lên, có điều màu trà đã thấm tới quần áo màu nhạt của hắn rồi. Lạc Cẩn nhìn mấy vòng nho nhỏ đầy vết bẩn này, tiếp tục dụ dỗ, "Hiện giờ có cơ hội, có muốn hay không ôm ấp ta thử một chút không?"
Lạc Cẩn là mơ ước tha thiết của Ngôn Vô Trạm, hắn dĩ nhiên muốn ôm, nhưng mà. . . . . .
Đổi lại là trước đây, hắn sẽ không ngừng tiến tới, thế nhưng tên nhóc này so với hồ ly còn gian xảo hơn. . . . . .
"Trước khi ngươi tới, ta cũng tắm xong rồi." Lạc Cẩn cúi đầu, ở trên hõm vai người kia cọ cọ, chóp mũi nọ dán vào động mạch người kia, y có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập người kia so với bình thường phải nhanh hơn rất nhiều, miệng giấu ở chỗ tối nhếch lên trên. . . . . .Ngôn Vô Trạm không thấy nụ cười của Lạc Cẩn, hắn vừa định nói chuyện, Lạc Cẩn đột nhiên lè lưỡi, ở trên cổ hắn ɭϊếʍƈ một hồi.
Thân thể Ngôn Vô Trạm run lên, chén trà kia ra vẻ muốn đổ, có điều trước đó Lạc Cẩn đã đỡ lấy tay hắn, vững vàng đặt chén trà lên mặt bàn, trong nháy mắt đặt chén trà xuống, Lạc Cẩn cắn một cái lên cổ người kia. . . . . .
Bầu không khí trong nháy mắt thay đổi, một loại dục tình nổ tung tràn ngập trong không khí.
"Tông Bảo, tới, làm ta." Lạc Cẩn vừa gặm cắn, vừa dùng âm thanh mang theo giọng mũi nói, tay y ở trên người người kia tùy tiện dạo chơi, từ vạt áo rộng mở của hắn một mực tìm tới bụng dưới, nếu không phải có thắt lưng chặn lại, e là hiện giờ đã tìm thấy thứ bên dưới.
Lạc Cẩn đang quyến rũ hắn, quyến rũ không hề che giấu.
Ngôn Vô Trạm cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao trước đây có hoàng đế chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, dáng vẻ Lạc Cẩn như vậy, đừng nói là thống trị triều chính, e là y nói một câu không muốn vào triều, hắn cũng có thể ngoan ngoãn cùng y điên loan đảo phượng. . . . . . Hại dân hại nước chính là đang nói tên nhóc này mà.
Lạc Cẩn hôn từ cổ hắn kéo dài đến ngực, người kia đang ngồi, dễ dàng để y đụng chạm hơn, Lạc Cẩn cứ như vậy cúi người từ phía sau ɭϊếʍƈ trước ngực hắn, âu yếm lấy lòng. . . . . .
Vị trí này của Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhìn thấy tóc đen buông xuống của Lạc Cẩn, cùng với cần cổ trắng nõn của y. . . . . . Việc này khiến người ta không nhịn được muốn cắn lên chỗ kia một cái.
Thứ dưới quần rục rà rục rịch, yết hầu người kia đã đang điên cuồng di động lên xuống, Lạc Cẩn cũng đã làm tới mức này, đổi lại là ai cũng không thể trong lòng không loạn, huống chi là Ngôn Vô Trạm. . . . . .
Hắn lại thật sự rất muốn cùng Lạc Cẩn thử một lần, có điều, điều kiện quan trọng là Lạc Cẩn thật sự sẽ để hắn làm sao. . . . . . Đáp án dường như rõ ràng rồi.
Đừng nhìn vẻ ngoài Lạc Cẩn yếu đuối như vậy, nhưng Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng y không "yếu" chút nào, đặc biệt là lúc làm chuyện đó, khống chế của y phải mạnh phi thường. . . . . .
Lại như Lạc Cẩn dụ dỗ hắn tới đây vậy, Lạc Cẩn làm vậy không phải là muốn gạt hắn lên giường sao. . . . . . Đến lúc đó, có một số việc sẽ không cách nào khống chế.
Ngôn Vô Trạm rất khâm phục bản thân có thể trong tình huống như vậy phân tích, có điều đến lúc sự tình phát triển đến không thể thu dọn, Ngôn Vô Trạm quyết định vẫn là cẩn thận giữ mình tốt hơn.
Vì vậy hắn cau mày, cố nén dục vọng đẩy Lạc Cẩn ra. Đối mặt với Lạc Cẩn, dù đưa đến bên miệng, hắn cũng không dám ăn.
Ngay cả quần áo cũng chưa kịp chỉnh, người kia cầm lấy cổ áo liền đứng lên, "Ta đi trước, Hoài Viễn đang chờ ta."
Lạc Cẩn hiển nhiên không ngờ đã làm tới mức này, người kia vẫn có thể né tránh, tròng mắt u ám dù vẫn khiến người ta nhìn không thấu, thế nhưng một tia bi thương lại không cách nào che lấp được. . . . . ."Ngươi vẫn chán ghét ta như vậy?" Lạc Cẩn hỏi, vô cùng bi thương.
Từ yêu mị đến bi thương, chuyển biến này vô cùng nhanh, nhưng không có một chút không ổn, tự nhiên đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Bị Lạc Cẩn nhìn như vậy, hắn giống như kẻ bội bạc đã phụ rẫy người vợ nhiều năm chờ đợi vậy, càng khiến hắn có chút không đành lòng, người kia lắc đầu, hắn không phải ý này. . . . . .
"Vậy tại sao, còn không để ta chạm vào, ngươi biết rõ. . . . . . Ta đến cùng phải làm gì, ngươi mới có thể tiếp nhận ta?"
Trong lòng người kia rất không rõ mùi vị, không phải vì Lạc Cẩn đồng ý để hắn làm, mà là vì dáng vẻ hiện giờ của Lạc Cẩn. . . . . . Giả vờ kiên cường rồi lại khó nén bi thương.
Tính cao ngạo của Lạc Cẩn không thua bất kỳ ai, nhưng hắn lại khiến y nói ra những lời này . . . .
So với để hắn làm, loại bi thương này, mới càng khiến người kia không chịu được.
"Lạc Cẩn, ta cần thời gian, ta, ta còn chưa chuẩn bị xong." Hắn không có cách nào lập tức lại tiếp nhận Lạc Cẩn, chuyện của quá khứ cũng không phải nói quên là có thể quên, hắn và Lạc Cẩn dù sao từng có một đoạn như vậy, cùng những người khác không giống nhau, lần đó là có cảm tình chen lẫn bên trong.
Ngôn Vô Trạm thừa nhận, lúc đó hắn cũng là đang lợi dụng Lạc Cẩn, thế nhưng hắn đối với y có bao nhiêu yêu thích, mà lúc tình cảm kia trở thành công cụ để Lạc Cẩn lợi dụng, hắn có cảm giác bị phản bội. . . . . .
Nhưng dù vậy, tình cảm đối với Lạc Cẩn cũng không nhạt đi, điều này làm cho Ngôn Vô Trạm cảm thấy mâu thuẫn, đặc biệt là sau khi nghe thấy lời Lạc Cẩn nói hôm đó. . . . . .
Lạc Cẩn cũng không phải mọi việc đều gạt hắn, bọn họ trả giá, thật ra gần như nhau. Bao gồm cả tình cảm.
Hắn cho rằng đã trở thành quá khứ, thế nhưng đây chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Tâm ý của Lạc Cẩn khiến hắn có chút sợ hãi, cũng có chút mờ mịt, hắn không có cách nào lập tức cho ra phán đoán. . . . . . Tình cảm này, hắn không có cách nào xử lý. Vì vậy, hắn cần thời gian.
"Ngươi cần bao lâu?" Lạc Cẩn hỏi, "Mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời? Thời gian ngươi ở lại bên ngoài cũng không quá lâu, ngươi lẽ nào một chút gì đó, cũng không cho ta sao?"
Lạc Cẩn hùng hổ doạ người, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể lắc đầu, "Sẽ không quá lâu, ngươi cho ta suy nghĩ thêm."
Lạc Cẩn nhìn hắn thật sâu, một lát sau, hắn nặng nề nói ra chữ "Được".
"Ta chờ ngươi, Ngôn Vô Trạm, ngươi bắt ta chờ cả đời, ta cũng đồng ý."
Lời này so với bất kỳ lời thề thốt nào đều chấn động lòng người hơn, nhìn ánh mắt kiên quyết này của Lạc Cẩn, liền quên đi hãm hại và phản bội trước đây, Ngôn Vô Trạm lại có chút dao động . . . . .
Hắn không có cách nào ở thêm nữa, nếu không, e là hắn sẽ hoàn toàn đắm chìm.
"Ta hiểu." Lại nhìn vào mắt Lạc Cẩn, người kia nhẹ nhàng thở dài, hắn không nói gì nữa, mà mở cửa phòng ra, có điều trước khi đi, hắn cũng không quay đầu lại, bổ sung một câu, "Ta đồng ý với ngươi."Đồng ý với ngươi cẩn thận nghĩ lại.
Lạc Cẩn tựa lên khung cửa, nhìn bóng lưng người kia rời đi, ánh mắt của y vẫn ai oán, có điều khóe miệng lại hơi nhếch lên. . . . . . Thêm chút sức, tên này chạy không được nữa rồi.
Lạc Cẩn thả lỏng, vỗ vỗ vạt áo, trở về phòng, kế giả khổ mười lần như một, thì ra người này thật sự thích thế này.
Chỉ là, không ăn được hắn có chút tiếc nuối.
Lạc Cẩn than nhẹ, hắn thật sự sắp nhịn chết rồi, trước lúc gặp phải người này, y thanh tâm quả dục, sau khi gặp phải người này, y không muốn chạm vào ai khác, Lạc Cẩn cảm thấy, y thật sự là tự mình chuốc khổ rồi.
Kế trước mắt, chính là nhanh chóng chiếm được hắn, không cần biết là lừa gạt hay dỗ dành, nói chung, y muốn một lần nữa biến thành đồ sở hữu của Lạc Cẩn y.
Y không ngại không từ thủ đoạn nào, chỉ cần người kia còn đồng ý tiếp nhận y.
Lạc Cẩn rất rõ ràng, so với nhu cầu thân thể, người kia đối với y càng có sức hấp dẫn hơn, vì vậy hôm nay y không ép buộc hắn, mà cho hắn thời gian suy nghĩ vấn đề của bọn họ.
Sau đó, mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết, bao gồm cả dục vọng.
Lòng của Ngôn Vô Trạm cũng loạn như quần áo này, chuyện của Hoài Viễn hắn còn chưa nghĩ kỹ, Lạc Cẩn bên này lại cho hắn ra một vấn đề khó khăn, việc của thiên hạ này, chỉ có tình cảm là Ngôn Vô Trạm không quen thuộc lắm, cũng không biết xử lý. . . . . .
Lần này, lại tới nhiều như vậy. Phải như thế nào mới được. . . . . .
Người kia đang nghĩ ngợi, trước mặt liền đi đến một người, hắn ban đầu không để ý, nhưng sau khi hắn cảm thấy ánh mắt căm ghét kia của đối phương, người kia trực tiếp đứng lại. . . . . .
Ánh mắt âm lạnh của Hoằng Nghị cố định trên mảng lớn ngực lộ ra ngoài của hắn, chỉ chốc lát sau, lại chuyển đến trên cổ hắn, Ngôn Vô Trạm không biết, chỗ kia bị Lạc Cẩn gặm ra dấu răng. . . . . .
Lạc Cẩn cắn không dùng sức, không bao lâu sẽ biến mất, nhưng vẫn là bị Hoằng Nghị nhìn thấy.
.....................