Ngự Hoàng

Chương 137: Thành công thoát hiểm

Nhiệt độ của Hoài Viễn lẫn mùi thuốc, thoáng cái bao phủ lấy người kia, lo lắng trên người Hoài Viễn có vết thương, cho nên người kia không đá văng y ra, mà vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích. Nhưng mặt hắn lại trầm xuống.
"Buông tay." Ngôn Vô Trạm lớn tiếng quát.


"Không buông" Hoài Viễn cố chấp lắc đầu, không những không buông ra, trái lại ôm chặt hơn nữa, "Sau này, đều sẽ không buông ra nữa."
Người kia chậm rãi hít khí, giống như đang khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng điệu câu nói tiếp theo lại càng nặng, "Làm càn!"


"Chuyện càng càn quấy hơn thần cũng làm rồi!"
Một câu nói của Hoài Viễn khiến bầu không khí trong nháy mắt ngưng lại, người kia không động đậy nữa, nhưng Hoài Viễn có thể cảm nhận rõ ràng xa cách và lạnh lùng của hắn. Hắn giận rồi.
Nhưng dù vậy, Hoài Viễn cũng không buông tay.


Y cho tới giờ cũng không sợ Ngôn Vô Trạm, y chỉ không muốn khiến hắn thất vọng mà thôi, y muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của người kia, còn có dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn... Yêu cầu của Hoài Viễn thật ra cũng không nhiều, y cùng lắm chỉ muốn dùng cả đời y, bảo vệ nụ cười kia mà thôi.


"Xin lỗi, thần không có thể tìm được người đúng lúc, không có thể đến giúp ngươi đúng lúc, để người chịu nhiều khổ cực như vậy..."


Những ngày Ngôn Vô Trạm không có ở đây, Hoài Viễn sống một ngày bằng một năm, y gần như không ngủ không nghỉ đi tìm hắn, vết thương trên người lành rồi rách, rách rồi lại lành, cứ như vậy tới tới lui lui mà trở nên tệ hơn, Hoài Viễn lại không có cảm giác gì, đau đớn trên người không thể so với dày vò không có người kia ở bên cạnh.Mộ Bạch bảo y an tâm dưỡng thương, còn có Bắc Thần và Lạc Cẩn bọn họ ở đó, Ngôn Vô Trạm sớm muộn cũng sẽ tìm được, thế nhưng Hoài Viễn lo lắng, không nhìn thấy hắn, y sẽ không có cách nào an tâm. Y phiền muộn, hối hận, cũng căm giận sự bất lực của mình.


Y không sợ Ngôn Vô Trạm nghiêm phạt y, hình phạt nghiêm khắc hơn y đều có thể chấp nhận, bởi vì đây là sai lầm của y, y nhất định phải gánh chịu...


Không phải vì quan hệ chủ tớ của bọn họ, mà là vì, là một người đàn ông, y lại không thể bảo vệ được người mình yêu. Cho nên y quỳ, cũng mong hắn trừng phạt.
Trong lòng Ngôn Vô Trạm hiểu rõ, chuyện này cũng không thể trách Hoài Viễn, chỉ trách hắn sơ sẩy bất cẩfn, nghĩ sự việc quá đơn giản.


Chiến dịch quân doanh, hắn đã cảm thấy Phó Đông Lưu có gì đó không đúng, hắn để Hoài Viễn phái người giám sát Phó Đông Lưu, cũng ám chỉ với Mộc Nhai, tuy rằng hắn cho Phó Đông Lưu nhiều quyền lợi, thế nhưng chỉ cần có Mộc Nhai ở đó, Phó Đông Lưu sẽ không thể làm gì.


Ngôn Vô Trạm làm sao cũng không ngờ tới, Mộc Nhai lại sẽ bị y khống chế.
Đây là sai lầm trí mạng.
"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Ngôn Vô Trạm lạnh lùng nói, đúng sai của việc này, hắn vẫn phân rõ.


"Không, là ta không thể bảo vệ tốt cho người." Hoài Viễn lắc đầu, mũi cọ trên hõm vai người kia, y thích mùi vị của Ngôn Vô Trạm, thế nhưng mùi này, y dường như đã rất lâu chưa được ngửi, giống như mấy chục năm, thậm chí nhiều hơn, "Từ giờ trở đi, thần sẽ không bao giờ rời khỏi người nữa, từng giây từng phút đều ở cạnh người, người làm gì, thần đều sẽ cùng người."


"Hoài Viễn, nếu như ngươi không nhận thức rõ bổn phận của mình, trẫm sớm muộn sẽ hái đầu ngươi xuống." Lần này vi phục xuất tuần, Hoài Viễn trở nên không hiểu chuyện, y một mực vượt quá, Hoài Viễn thế này khiến Ngôn Vô Trạm khá không hài lòng, thậm chí là xa lạ.


Một đội trưởng cấm vệ, một ám vệ mà thôi, Ngôn Vô Trạm muốn y sống thì y sống, muốn y chết, cũng không ai cứu được y, hắn mong muốn Hoài Viễn có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nếu không thì đừng trách hắn không nói tình cảm.


"Cho ngươi." Đối với uy hϊế͙p͙ ẩn giấu trong giọng nói người kia, Hoài Viễn xem như không biết, cánh tay chăm chú siết lấy thắt lưng người kia, giống như hút hắn vào thân thể, Hoài Viễn ngẩng đầu, gò má dán lên người kia, "Đầu cũng được, mạng cũng được, người muốn, thần đều cho người, chỉ cần người nói cho ta biết..." Dù sao, người kia là tất cả của y, chỉ cần hắn muốn, Hoài Viễn sẽ thỏa mãn hắn.


Hoài Viễn này thật sự không thể nói lý, cố chấp đến mức khiến hắn đau đầu, ngay cả tức giận cũng không phát ra được.


Ngôn Vô Trạm nhếch miệng hai cái, hắn lần đầu tiên cảm thấy cạn lời, đối với Hoài Viễn này, hắn thật sự không có chút biện pháp nào. Người này mềm cứng đều không ăn, không thuyết phục được, cứng rắn cũng không được, Hoài Viễn là một khúc xương cứng, mặc kệ hắn đánh thế nào, y cũng sẽ không khuất phục, dù giết y, tên kia e là cũng sẽ vẫn cứng cổ... Y có chết cũng sẽ không đổi ý. Hắn đối Hoài Viễn, cuối cùng là bó tay hết cách. Ít nhất hắn hiện giờ nghĩ không ra cách đối phó.Sau một lát, áp lực trên eo chợt mất đi, Ngôn Vô Trạm cho rằng Hoài Viễn muốn buông hắn ra, nhưng không ngờ bị y lôi kéo, đưa tay ấn vào trong chậu nước.


Hoài Viễn không nói lời nào, im lặng giúp hắn rửa tay, chuyện này Hoài Viễn trước đây không phải chưa từng làm, thế nhưng không có ôm hắn làm...


Cánh tay Hoài Viễn dán bên hông hắn, ôm cả người hắn ở giữa, sau đó y cẩn thận giúp hắn rửa sạch từng đầu từng đầu ngón tay một lần... giống bảo vật của mình cũng không hơn được thế này.


"Hoài Viễn" Người kia thở dài, hắn thật sự không có sức mà tức giận. Người kia nhìn ngón tay hai người quấn quýt trong chậu nước, nhẹ giọng nói, "Có một số việc, không phải ngươi muốn là được, dù cho từng có cái gì, cũng không cần biết hiện tại ra sao, không có khả năng cuối cùng vẫn là không có khả năng, không ai có thể thay đổi. Cho nên, đối mặt với hiện thực đi, không nên làm những chuyện vô ích này nữa, cũng không cần lại quá nghiêm túc như vậy."


"Thần biết." Hoài Viễn gật đầu, đối với lời nói của người kia, y không tỏ bất kỳ ý kiến gì, cũng không có phản ứng quá lớn, y giúp hắn lau khô tay, chờ y cuối cùng mở miệng, là nói, "Nghỉ ngơi thôi."
Người kia hơi ngưng lại, tên khốn này là có thái độ gì?! Hơn nữa lời của hắn còn chưa nói hết.


Hoài Viễn thấy hắn không đi, cũng không giục nữa, trực tiếp liền ôm ngang hắn lên, y trực tiếp đặt hắn lên giường, còn tiện tay buông xuống màn giường.
Đèn tắt, Hoài Viễn lại không rời khỏi, y và người kia đang đắp một cái chăn, ôm chặt hắn vào trong ngực.


"Hoài Viễn!" Đối với hành vi càn rỡ lần nữa của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm khá tức giận, hắn vùng vẫy ngồi dậy từ trong lòng Hoài Viễn, ra vẻ sẽ đạp y xuống đất, người này lại muốn cùng hắn ngủ chung một giường, y có phải là quá coi trời bằng vung không.


"Thần nói rồi, từ bây giờ, thần sẽ cùng hoàng thượng một tấc không rời, bao gồm cả ngủ." Hoài Viễn nói xong, liền kéo người kia trở lại trong lòng, y cơ bản không cho hắn chút phản kháng, trực tiếp liền quấn chặt lấy hắn, còn dùng chân kẹp lấy hắn.


Ngôn Vô Trạm không muốn giết Hoài Viễn, đây không phải là thời khắc bình thường, Hoài Viễn còn có chỗ rất hữu dụng, nhưng hiện giờ, hắn tuyệt đối có ý muốn một đao làm thịt y.


Ngôn Vô Trạm đưa lưng về phía y, Hoài Viễn không nhìn thấy vẻ hung ác, nham hiểm trên mặt hắn, nhưng y biết, người kia hiện giờ rất tức giận. Bất cứ chuyện gì, Hoài Viễn đều sẽ nhường hắn, nghe lời hắn, thế nhưng y cũng có giới hạn. Thời điểm này không được.


Ở trên giường, bọn họ không phải chủ tớ, mà là hai người đàn ông mà thôi. Hắn là người của y, phải nghe theo y.
"Chỉ cần thần còn sống, thần còn yêu người." Hoài Viễn nói ra bày tỏ sau cùng, sau đó ôm hắn, không quan tâm người kia một bụng lửa giận, bình tĩnh nói, "Bây giờ, ngủ đi."


Hoài Viễn lại dám ra lệnh cho hắn.


"Hoài Viễn, trong mắt ngươi có còn xem trẫm là hoàng thượng hay không?!""Không có." Hoài Viễn nói xong, rõ ràng cảm giác được người trong ngực cứng lại, y nhân cơ hội này một lần nữa ôm chặt hắn, "Trong mắt thần, trước sau chỉ có một người." Là Ngôn Vô Trạm, mà không phải hoàng thượng. Hoài Viễn nhìn thấy, vẫn luôn là người đàn ông này mà thôi.


Ngôn Vô Trạm nghẹn lời, hắn và Hoài Viễn không có cách nào tiếp tục trao đổi, hắn tức giận nhắm mắt lại, đơn giản không thèm nghĩ tới người phía sau.


Hắn cũng không muốn như vậy, thế nhưng hắn cơ bản không có cách nào đánh đuổi Hoài Viễn, hắn cũng không thể gọi người đến... Đến lúc đó càng không thể giải thích.
Tình huống này, hắn cũng không có cách nào ra tay với Hoài Viễn.


Hoài Viễn nhìn gò má người bị chọc giận kia, thật lâu mới khoát cằm lên bả vai hắn, Ngôn Vô Trạm tức giận, y so với hắn còn phải tức giận hơn.


Y vẫn luôn kiềm chế mới không lột sạch hắn, tẩy đi thật sạch mùi của Vân Dương. Thế nhưng Ngôn Vô Trạm quá mệt mỏi, lại đã trải qua nhiều việc như vậy, y không nỡ lại khiến hắn khổ cực. Y chỉ có thể nhịn xuống, tức giận với chính mình.


Một màn nhìn thấy trước đó khiến y đến giờ vẫn không có cách nào bình tĩnh. Việc này và vẻ ngoài bình tĩnh của y hoàn toàn khác nhau. Hoài Viễn vẫn ở sát giới hạn bùng phát.
Lửa giận bốc lên trong đáy mắt, Hoài Viễn nhìn chằm chằm về phía trước... Y lần thứ hai để Vân Dương chạy thoát.


Nếu không phải vết thương rách ra, Vân Dương trốn không thoát...
Không có lần thứ ba, lần sau, Vân Dương phải ngã vào dưới kiếm của y.


Đi đường vất vả lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm rất mệt mỏi, thế nhưng bị Hoài Viễn chọc giận, hắn cơ bản là ngủ không được, hắn và người phía sau cùng nhau mở trừng hai mắt, có điều tâm tình không có biện pháp đối với cố chấp của Hoài Viễn xoắn xít một hồi, Ngôn Vô Trạm lại nghĩ tới Phó Đông Lưu...


Tên phản tặc dã tâm bừng bừng kia. Hắn thiếu chút nữa đã bị y bắt, để y thành công. Hắn thiếu chút nữa đã đánh mất giang sơn của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn rồi.
Nếu Phó Đông Lưu thật sự thành công, sẽ là tình huống gì... Y sẽ muốn làm gì?


"Hoài Viễn" Người phía sau một chút tiếng động cũng không có, thế nhưng Ngôn Vô Trạm biết, Hoài Viễn chắc chắn còn tỉnh, hắn chưa ngủ Hoài Viễn chắc chắn sẽ không ngủ, quả nhiên hắn vừa hô xong, lập tức liền nghe thấy Hoài Viễn nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng. Người kia nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi, "Nếu như, ta không phải hoàng thượng nữa thì sao?"


Vấn đề này của Ngôn Vô Trạm sau khi hỏi xong thật lâu, Hoài Viễn mới cho hắn trả lời, "Như vậy, thần sẽ đưa ngươi đến một nơi không ai quen biết chúng ta, sống một cuộc sống thật tốt."
Hoài Viễn không muốn hắn làm hoàng đế, một chút cũng không muốn. Nếu hắn không phải hoàng đế thì tốt hơn.


Tìm một chỗ sống qua ngày sao?
Ngôn Vô Trạm một lần nữa nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa. Hắn chỉ là hỏi thử mà thôi, ngôi vị hoàng đế này, không ai cướp được. Là của Ngôn Vô Trạm hắn.


Một đêm này hắn ngủ rất ngon, giường êm ái, thân thể Hoài Viễn ấm áp, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên có cảm giác mến giường, hắn không muốn dậy lắm...
Có điều hắn không có tư cách lười biếng.


Hắn vẫn lập tức liền ngồi dậy, dưới sự hầu hạ của Hoài Viễn, rửa mặt, thay đồ, sau đó cùng Hoài Viễn dùng bữa sáng.


Hôm nay sắc trời không tệ, trời trong nắng ấm, cùng với ngày thường cũng không có gì khác nhau, thoát khỏi cuộc sống giam cầm, cả người Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, thế nhưng vừa tới nơi, bước chân kia cũng theo bản năng dừng lại...


Trong phòng ăn, trước bàn vuông, mấy tên kia đều đang ở đó, lúc hắn xuất hiện, mấy cặp ánh mắt khác nhau đều đồng loạt nhìn về phía hắn...
...............