Cung Chân không trả lời, Vương Tuyệt Chi tiếp tục giải thích:
- Khương tộc nguyên xuất phát từ Miêu tộc, sống tại vùng Tây Vực. Thời Ân, Chu gọi là Tây Vực, bây giờ chia ra thành Lũng Hữu, Thiên Thủy, Kim Thành và một dãy An Lang. Thời tiền Hán, Hậu Hán đã phái Trương Khiên, Ban Siêu trấn thủ ở đó.
- Khương nhân là giống người man di mọi rợ, lấy họ mẹ làm họ, lấy tên cha làm tên. Nếu cha chết thì sẽ lấy thê tử của cha làm vợ, nếu huynh trưởng chết thì lấy chị dâu làm vợ. Vì vậy Khương tộc không hề có quả phụ. Tính cách của bọn họ hung hãn, hiếu chiến thành tính, rất coi trọng anh hùng.
Cung Chân ngắt lời:
- Chẳng phải cũng giống tình thế hiện nay của Trung Quốc sao?
Vương Tuyệt Chi gật đầu:
- Ngoại trừ giết người phải đền mạng ra thì bọn họ không hề có luật pháp. Khương nhân vũ dũng, xem cái chết trên chiến trường là vinh quang, bị bệnh mà chết xem là không may, bọn họ lại có thể sống trong những điều kiện khắc nghiệt nhất, ngay cả nữ nhân vừa sinh xong cũng không hề e ngại phong tuyết.
Cung Chân nghe vậy, nói:
- Đại ca là người Hán, đương nhiên không biệt cuộc sống dã ngoại của người Hồ khổ sở thế nào. Huynh tưởng bọn họ không sợ phong tuyết ư? Chỉ là vì bọn họ ở nơi man hoang, còn có nhiều thứ đáng sợ hơn phong tuyết nhiều.
Vương Tuyệt Chi im lặng một lát, đáp:
- Ngươi nói cũng đúng. Đến thời Hậu Chu, Tây Khương nhiều phen làm loạn, đại chiến nhiều phen với người Ân, người Chu, có thắng có bại, bởi vậy mới có câu nói “ngoại trừ rợ Khương, ai chẳng cống nạp, ai chẳng chầu vua”.
Đến thời Xuân Thu, tại nước Tần có một gã nô lệ người Khương tên là Vô Dặc Viên Kiến. Hắn ở nước Tần nhiều năm, sau đó trở về tộc, đem văn minh của người Tần dạy cho Khương nhân. Từ đó Khương nhân mới biết cách trồng trọt, chăn nuôi, Khương nhân sau đó thờ Vô Dặc Viên Kiến như tổ tiên của mình vậy.
Cung Chân chen vào:
- Cũng giống như người Hán xưng là tử tôn của hoàng đế thôi.
Vương Tuyệt Chi gật đầu nói tiếp:
- Đúng là như vậy. Khương tộc bây giờ chia làm tám mươi chín bộ tộc, nhỏ có, lớn có, tộc lớn hơn mười vạn người, tộc nhỏ hơn ngàn người, nhân số có tăng có giảm, thịnh suy vô thường. Bọn họ hoặc tụ cư trên đất người Hán, hoặc tụ cư tại vùng Lũng Hữu, Tây Vực, độc lập một phương, đối đầu với triều Hán. Đến thời Hậu Hán, triều chính hủ bại, quan lại phóng túng, áp bức, giết chóc Khương nhân. Thiêu Đương, Ngô Lương, Lặc Tả, Phong Dưỡng, Mê Đường, Thiêu Hà, Đương Tiên, Điền Linh, Tham Lang, Tiên Linh, Lao Khương, Lang Mạc, Chung Khương….các tộc này đồng thời nổi loạn, tử chiến với Hán nhân, có thắng có thua, kéo dài hơn một trăm năm, sau đó bị Hán quân đánh bại. Từ đó về sau Khương, Hán kết thành thâm thù không thể hóa giải được.
- Loạn Bát vương nổi lên, kế tiếp là loạn Ngũ Hồ, Khương nhân quật khởi. Lúc đó có một gã Khương nhân đã nói rõ, Khương nhân khi nào chưa lập quốc thì ngày đó người Khương vẫn bị khinh thường, cho dù là Hán nhân hay người Hung Nô thống trị phương Bắc cũng đều như vậy. Gã Khương nhân này hiệu triệu chư tộc người Khương, chống lại người Hán, chống lại Hung Nô, lập nên Khương Nhân đảng như ngày hôm nay.
Nói tới đây, trong mắt Vương Tuyệt Chi hiện ra vẻ bội phục:
- Khương Nhân đảng thành lập chưa được một năm nhưng đã thu về bảy châu vùng Lũng Hữu, hiệu triệu được mười bảy vạn Khương nhân từ ba mươi bảy bộ tộc. Người sáng lập quả thực là bậc hùng tài cái thế, có một không hai trên đời.
Cung Chân hỏi:
- Hắn tên gì?
Vương Tuyệt Chi chậm rãi giải thích:
- Hắn và Thạch Lặc được tôn xưng là hai vị đại anh hùng thời nay – Mê Tiểu Kiếm!
Cung Chân ngơ ngẩn, thầm nghĩ:
- Mê Tiểu Kiếm, không biết hắn là một vị anh hùng như thế nào?
Vương Tuyệt Chi lại nói:
- Nghe nói người này ôm chí lớn, có khí độ của tam vương ngũ đế, người đương thế không ai sánh bằng. Ta nhất định phải gặp được hắn một lần mới cam lòng.
Cung Chân lại hỏi:
- Kim Quý Tử muốn huynh làm việc cho hắn có quan hệ gì đến Mê Tiểu Kiếm và Khương Nhân đảng không?
Vương Tuyệt Chi rầu rĩ trả lời:
- Ta nhận của Kim Quý Tử năm rương hoàng kim, phải vận chuyển cho hắn năm mươi xe lương thực đến Thiên Thủy, tiếp ứng lương thảo cho Khương Nhân đảng.
Cung Chân không rõ, hỏi lại:
- Đại ca nói sao?
Vương Tuyệt Chi giải thích:
- Kim Quý Tử là đại thương nhân, cái gì cũng có thể mua, cái gì cũng có thể bán.Nghe nói ngay cả cha, mẹ, vợ, hắn cũng từng bán, chuyện này không biết là thật hay giả. Lần này hắn làm một chuyến buôn bán lớn với Mê Tiểu Kiếm, chính là vận chuyển năm mươi xe lương đến Thiên Thủy.
Cung Chân lẳng lặng nghe hắn nói.
Vương Tuyệt Chi lại giải thích tiếp:
- Mê Tiểu Kiếm đã tuyên bố muốn thành lập vương quốc của riêng người Khương. Thiên hạ quần hùng Lưu Thông, Tư Mã Duệ, Lý Hùng, Đoạn Thất Đan, thậm chí các tộc người biên ngoại như Hung Nô, Đột Quyết đều không muốn điều này xảy ra, tất cả đều muốn giết hắn mới can tâm. Ngay cả Hiên Viên Long của Sát Hồ thế gia cũng xem hắn là đại địch lớn nhất của mình, trong Ngũ Bá của Sát Hồ thế gia đã có hai người làm đốc quân tại Lũng Hữu, thề phải giết bằng được Mê Tiểu Kiếm, tiêu diệt Khương Nhân đảng mới cam tâm.
Cung Chân kinh hãi:
- Vương đại ca, huynh muốn vận lương đến Lũng Hữu, chẳng phải sẽ gặp phải vô số khó khăn, trở ngại sao?
Vương Tuyệt Chi cười khổ nói:
- Nào chỉ là khó khăn trùng trùng, phải gọi là “đưa dê qua miệng tám hổ”, cửu tử nhất sinh. Nếu không thì tên Kim Quý Tử keo kiệt kia sao chịu trả cho ta năm rương hoàng kim làm thù lao?
Hắn ngừng lại một chút, lại nói:
- Kim Quý Tử trong vụ mua bán này đã nhận được lợi ích không nhỏ, nếu không thì hắn đã biết rõ nguy hiểm, sao vẫn dám nhận vụ mua bán này? Mê Tiểu Kiếm lại không tiếc tiền của để giao dịch với Kim Quý Tử chuyển lương. Có thể thấy được tình huống của Thiên Thủy giờ đây hết sức nguy ngập, chỉ sợ đã ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Cung Chân vội la lên:
- Nếu chuyến đi này quá nguy hiểm thì nên làm thế nào?
Hắn không dám khuyên Vương Tuyệt Chi bỏ cuộc, bởi vì hắn biết Vương Tuyệt Chi một khi đã đáp ứng chuyện gì, cho dù phải chết một ngàn lần cũng không hối hận.
Vương Tuyệt Chi mỉm cười nhưng không trả lời.
Cung Chân đột nhiên hiểu ra, nói:
- Huynh vừa rồi là cố ý thua Kim Quý Tử. Huynh căn bản đã có ý giúp hắn.
Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:
- Ta và Kim Quý Tử cũng không phải thâm giao chí cốt, sao lại phải giúp hắn? Tuy nhiên Mê Tiểu Kiếm là anh hùng cái thế, ta muốn gặp hắn một lần.
Cung Chân hoảng sợ, nói:
- Huynh vì muốn gặp Mê Tiểu Kiếm mà chịu nguy hiểm vận lương đến Lũng Hữu?
Vương Tuyệt Chi cười lớn:
- Đừng quên ta là Lang gia cuồng nhân!
o0o
Mười tên kim giáp hán tử do Kim Quý Tử lưu lại cho Vương Tuyệt Chi sai khiến, thân thủ đều không tệ. Cầm đầu là một đại hán vạm vỡ, dũng mãnh tên là Hướng Trung
Mặt sau gian nhà tranh là một nương dâu, phía trước là từng cánh đồng lúa nối tiếp nhau, bên cạnh đồng lúa chính là đại đạo. Năm mươi lăm cỗ xe lớn, năm mươi lăm xa phu đã sớm chờ sẵn tại đây. Trong đó năm mươi xe chở lương thực, năm xe chở người. Cỗ xe Vương Tuyệt Chi ngồi, đương nhiên là cỗ xe được trang hoàng hoa lệ nhất.
Kim Quý Tử đã nói qua trong vòng mười ngày phải vận chuyển được năm mươi xe lương này đến Thiên Thủy, thời gian không phải là nhiều. Vương Tuyệt Chi cũng không dám chậm trễ nửa khắc, nhanh chóng thu thập hành trang, khởi hành.
Hắn đi đến cỗ xe lớn, thấy Cung Chân cũng đi theo sau, liền quay lại hỏi:
- Ngươi tiễn ta đi?
Cung Chân lắc đầu:
- Không, đệ đi với huynh đến Thiên Thủy.
Vương Tuyệt Chi nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi không sợ chết?
Cung Chân đáp:
- Chết đương nhiên là phải sợ. Nhưng đệ muốn thành danh, lại muốn mạo hiểm, hơn nữa lo lắng huynh một mình đến Thiên Thủy. Cho nên sợ chết cũng phải đi với huynh.
Nếu là Thạch Hổ thì sẽ cương quyết không cho Cung Chân đi theo, tránh để Cung Chân chết nơi hang hùm miệng sói nhưng Vương Tuyệt Chi chính là cuồng nhân Vương Tuyệt Chi, hắn huýt sáo ba tiếng, vỗ vai Cung Chân, cười nói:
- Ngươi đúng là hảo bằng hữu. Được, ta với ngươi sẽ cùng nhau đi đến Thiên Thủy. Nhưng nếu trên đường đi, ngươi bất hạnh bị chiến thương chiến tử, khi đó quỷ hồn của ngươi đừng tìm ta tính sổ là được.
Cung Chân hớn hở đáp:
- Đương nhiên.
Vương Tuyệt Chi nghiêm mặt, nói:
- Còn nữa, ta không có bắt ngươi đi theo, là ngươi tự nguyện đi theo. Bởi vậy năm rương hoàng kim ta sẽ không chia cho ngươi, nửa cái cũng không chia.
Cung Chân mỉm cười nói:
- Đúng, đúng.
Hai người đang muốn lên xe, đã thấy Tuệ Nhi thu thập một túi quần áo, chạy đến, kêu lên:
- Công tử, chờ Tuệ Nhi với.
Cung Chân lấy làm lạ, hỏi:
- Tuệ Nhi, ngươi cũng muốn đi?
Hai khóe mắt Tuệ Nhi đỏ ửng như khóc, nói:
- Công tử, chẳng lẽ người bỏ lại Tuệ Nhi? Người đi đâu thì Tuệ Nhi cũng phải đi theo, hầu hạ công tử.
Cung Chân ân cần nói:
- Tuệ Nhi, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, tốt hơn là ngươi không nên đi theo.
Tuệ Nhi kiên quyết lắc đầu:
- Tuệ Nhi không sợ nguy hiểm.
Vương Tuyệt Chi ngồi trên xe, cười nói:
- Cung huynh đệ, ta không sợ ngươi đi theo ta mạo hiểm, ngươi lại sợ tiểu nha đầu này đi theo ngươi nguy hiểm, thiên hạ có đạo lý này hay sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn nàng ta đi theo ngươi, ta cũng không cho ngươi đi theo ta.
Cung Chân đỏ mặt, không cách nào nói được nữa.
Tuệ Nhi thấy vẻ mặt của Cung Chân, trong lòng vui mừng, nhìn Vương Tuyệt Chi nói:
- Vương công tử, đa tạ người vì Tuệ Nhi lên tiếng. – Nàng lại quay sang hỏi Cung Chân – Công tử, bây giờ Tuệ Nhi đã có thể lên xe chưa?
Vương Tuyệt Chi như cười như không, nói:
- Các ngươi không cần phải đi nữa.
Cung Chân ngớ người, hỏi:
- Cái gì? Huynh đã thay đổi chủ ý?
Vương Tuyệt Chi trả lời:
- Chủ ý không đổi nhưng chúng ta không đi được.
Cung Chân đang muốn hỏi Vương Tuyệt Chi, đột nhiên hắn cũng hiểu ra.
Bốn phía vang lên tiếng vó ngựa “rầm rập”, chấn động đại địa, cát đá bụi mù, phảng phất như có trên vạn kỵ binh đồng thời tiến đến.
Cung Chân hỏi:
- Vương đại ca, là nhân mã của ai, bọn họ đến làm gì?
Vương Tuyệt Chi trả lời một câu rất mơ hồ:
- Họ đến mời chúng ta ăn cơm uống rượu.
Cung Chân thầm nghĩ, chợt hiểu ra Vương Tuyệt Chi nói đùa, vô luận thế nào cũng không thể có chuyện tốt như vậy. Huống chi nơi đây là lãnh địa của Lưu Thông, ngoại trừ bộ hạ, quân đội của hắn thì còn ai có thể đến đây nữa?
Đại quân dũng mãnh tiến đến như rồng như hổ, chỉ thấy bốn phía đen kịt người ngựa, sợ rằng phải đến một, hai vạn người, hộ tâm kính sáng lóa, đội ngũ chỉnh tề, tinh kỳ rực rỡ, binh lính hoặc cầm binh khí, hoặc giương cung chĩa về phía đám người Vương Tuyệt Chi. Cho dù bọn họ có bản lĩnh bằng trời thì cũng không thể tránh được vô số cung thủ công kích.
Lúc này tinh kỳ rẽ làm đôi, một lá đại kỳ có thêu chữ “Hán” thật to tiến lên, quả nhiên là quân đội của Lưu Thông, bên cạnh lá đại kỳ là một lá cờ khác, trên có thêu chữ “Thạch”, vị tướng quân dẫn đầu chính là Thạch Hổ.
Vẻ mặt Thạch Hổ vẫn tái nhợt, hiển nhiên thương thế chưa hoàn toàn khôi phục.
Cung Chân vui vẻ nói:
- Thạch tướng quân, nguyên lai là huynh.
Thạch Hổ quát:
- Trên chiến trường không có chỗ cho giao tình. Cung Chân, ngươi câm miệng lại.
Vương Tuyệt Chi thấy thế lên tiếng:
- Nếu trên chiến trường đã tuyệt giao, vì sao Cung Chân phải nghe lời ngươi, im mồm?
Thạch Hổ đáp:
- Hay cho miệng lưỡi Vương Tuyệt Chi. Ngươi vận lương cho Mê Tiểu Kiếm, bổn tướng quân đương nhiên phải khiến cho ngươi vạn tiễn xuyên tâm. Nhưng niệm tình cố nhân, nếu như các ngươi bỏ lại xe lương, bổn tướng quân sẽ miễn cho các ngươi tội chết!
Vương Tuyệt Chi thản nhiên đáp:
- Chiến trường không có giao tình, ngươi cần gì phải niệm tình cố nhân? Chi bằng mau phóng tiễn. – Hắn vừa nói, cũng không cần quay đầu ra sau, thủ chỉ vươn ra sau, điểm vào huyệt đạo Cung Chân và Tuệ Nhi.
Hắn nắm lấy hai người, phát lực, ném đến Thạch Hổ, kêu lên:
- Bắt lấy!
Thạch Hổ đã sớm đoán được hành vi này, song chưởng bắt lấy hai người, giao cho hộ vệ bên cạnh, nói:
- An trí cho bọn họ thật tốt, dùng thượng lễ để đối đãi!
Hộ vệ vâng mệnh lui ra sau.
Thạch Hổ lại nói:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi giao Cung Chân cho ta, ý muốn tử thủ cùng xe lương?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Một lời của quân tử nặng tựa thiên kim. Ta đã đáp ứng người ta, nhất định thực hiện, trừ phi ta chết.
Hắn đứng giữa Hướng Trung và một tên kim giáp võ sĩ, đứng chắn trước mặt xa phu, hiển nhiên có ý cùng bọn chúng đồng sanh cộng tử.
Thạch Hổ cười lạnh:
- Ngươi đã muốn chết, ta há lại khách khí. – Lệnh kỳ phất xuống, ngàn mũi tên đồng thời bắn ra.
Song chưởng Vương Tuyệt Chi khua thành một vòng tròn, kình khí bạo phát, trong phạm vi ba thước, không một mũi tên nào đến gần được hắn.
Nếu muốn đối phó với hạng cao thủ như Vương Tuyệt Chi thì phải dùng liên châu tiễn. Lớp cung thủ thứ nhất bắn xong, lớp cung thủ thứ hai trám vào, lớp cung thủ thứ hai bắn xong, lớp cung thủ thứ nhất lại trám vào, như vậy có thể bắn liên tục, cứ như vậy, cho dù ngươi có bản lĩnh cao siêu đến đâu thì cũng không thể chạy thoát, chỉ có cách đứng một chỗ hứng mưa tên.
Bất quá cung thủ của Thạch Hổ bắn xong một đợt thì không thấy tiếp tục bắn nữa.
Vương Tuyệt Chi quay đầu lại nhìn, thấy mọi người đều không có một ai trúng tên, trên mặt đất lại đầy tên, nhưng đầu mũi tên đều đã bị bẻ gẫy, không thể gây tổn thương được.
Thạch Hổ quát:
- Trận tên này đã được bẻ gẫy mũi, ta trả lại cho ngươi một mạng ngày đó ngươi cứu ta tại Thôi phủ. Hôm nay mạng đã hoàn mạng, ta với ngươi không ai nợ ai.
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Ngày đó ta cũng không phải cố tình cứu ngươi. Ta lúc đó chỉ muốn cứu Cung huynh đệ và ba nữ nhân mà thôi.
Hắn biết quan hệ của Thạch Hổ và Trương Tân như thế nào, ở đây chắc chắn có không ít thuộc hạ của Thạch Hổ thân cận với Trương Tân. Vương Tuyệt Chi tuy là Lang gia cuồng nhân nhưng tâm tư cực kỳ tinh tế, chuyện không nên nói, hắn sẽ không nói ra.
Thạch Hổ nói:
- Đệ nhất tiễn trận của bổn tướng quân không giết ngươi nhưng đệ nhị tiễn trận sẽ giết ngươi, cũng không thể tính là báo ơn cứu mạng của ngươi. Hôm nay đại quân của ta sẽ lui ra sau ba dặm, cho ngươi khởi hành trước một ngày. Trưa mai bổn tướng quân mới đuổi theo giết ngươi, ngươi có thể chạy thoát hay không thì còn phải xem vào tạo hóa của ngươi.
Lệnh kỳ vung lên, đội ngũ nhanh chóng lui về phía sau, thế trận cực kỳ chỉnh tề, không chút rối loạn. Năm đó Tấn Văn Công lui binh, đội ngũ cũng chỉ chỉnh tề đến thế này là cùng.
Vương Tuyệt Chi lẩm bẩm trong miệng:
- Gã này luôn miệng nói trên chiến trường không để ý đến tư tình, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều là hành vi hoàn ân báo đức, đúng là nói một đường, làm một nẻo.
Thạch Hổ tuy nói để Vương Tuyệt Chi đi trước một ngày, nhưng đoàn người Vương Tuyệt Chi phải mang theo năm mươi xe lương, cho dù có đi trước chín ngày, cũng sẽ bị khoái mã Hồ tộc của Thạch Hổ đuổi kịp. Thạch Hổ bất quá cũng chỉ cho hắn sống thêm một ngày mà thôi.
Trừ phi Vương Tuyệt Chi bỏ lại xe lương, một mình đào tẩu – Có lẽ đây chính là tâm ý của Thạch Hổ đối với hắn.
Nhưng Vương Tuyệt Chi là một gã cuồng nhân, chấp mê bất ngộ, hắn làm sao có thể đào tẩu?
Vương Tuyệt Chi hướng mọi người, nói:
- Các ngươi chỉ nhận tiền của người ta mà thôi, không nên chết vì tiền. Chuyện xe lương do ta phụ trách, các ngươi mau chạy trốn, nếu không e là không kịp.
Ai ngờ chúng nhân đều bất động, chỉ có một người lên tiếng trả lời hắn – Hướng Trung – Vương công tử, người có điều không biết, bọn họ vì nhận tiền của người khác cho nên mới muốn chết!
Vương Tuyệt Chi không hiểu ý hắn, ánh mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Hướng Trung đột nhiên vỗ một chưởng vào cỗ xe, cánh cửa lập tức gãy vụn, hai tay dùng lực, kéo ra một “đại vật”.
Đại vật này, đầu được cột dây cương, miệng và bốn chân được bọc vải, chính là một con ngựa.
Một con chiến mã nặng mấy trăm cân, Hướng Trung có thể dùng lực, nhẹ nhàng kéo ra, thì ra bản thân hắn là một gã cao thủ thâm tàng bất lộ.
Hắn rút bội đao cắt đứt dây vải buộc trên người chiến mã. Chiến mã được phóng thích, hý lên một tiếng, chồm người đứng lên, có vẻ hết sức vui mừng.
Hướng Trung nói:
- Ngựa này là ngựa Đại Uyển thuần chủng, ngày đi ngàn dặm, từ Thanh Hà đến Hoa Dương cũng chỉ đi một ngày một đêm là đến.
Vương Tuyệt Chi càng cảm thấy khó hiểu:
- Thanh Hà đến Hoa Dương? Đến Hoa Dương để làm gì?
Hướng Trung nói:
- Chủ nhân nói dùng khoái mã chạy đến Hoa Dương, sẽ ở Mạnh Châu, chờ đại giá của công tử.
Chủ nhân trong miệng của hắn chính là Kim Quý Tử.
Vương Tuyệt Chi khẽ than:
- Thì ra hắn ở Mạnh Châu tiếp ứng ta, nhưng ta chỉ sợ không còn mạng đến Hoa Dương để thấy hắn.
Hướng Trung lại nói:
- Vương công tử sao lại nói vậy? Tại hạ đã sớm nói, có ngựa Đại Uyển thì chỉ cần một ngày một đêm là đến Hoa Dương. Thạch Hổ thân mang theo hai vạn binh mã, sao có thể bắt kịp một mình công tử?
Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nói:
- Ta đã đáp ứng Kim Quý Tử, vận chuyển an toàn năm mươi xe lương này đến Thiên Thủy, giao cho Mê Tiểu Kiếm. Ngươi lại nói ta một người một ngựa đến Hoa Dương gặp Kim Quý Tử, ta tuyệt không làm chuyện không có tín nghĩa này.
Hướng Trung lại xuất chưởng, đánh vỡ một cỗ xe nữa, trong xe chỉ thấy toàn đá, một cọng “thảo” cũng không có, làm gì mà có lương.
Vương Tuyệt Chi đang lấy làm kỳ quái thì Hướng Trung giải thích:
- Năm mươi cỗ xe này đều chứa đá. Năm mươi cỗ xe chở lương thực đang ở Mạnh Châu chờ Vương công tử.
Hướng Trung lại nói tiếp:
- Chủ nhân đã sớm biết Thạch Lặc sẽ phái quân cướp lương, nên đã dùng kế ám độ Trần Thương. Một mặt gây chú ý, dẫn dụ chúng đến đây, một mặt tại Hoa Dương tập trung lương thảo, chỉ đợi công tử đến là lên đường.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Kim Quý Tử làm sao biết được Thạch Lặc sẽ sai Thạch Hổ đến chặn ta?
Hướng Trung trả lời:
- Dưới trướng Thạch Lặc có bảy vị đại tướng. Lúc này Chi Hùng, Khổng Trường đang ở Trường Giang giằng co cùng Tổ Địch. Quỳ An, Điêu Ưng phòng thủ tại đại bản doanh, Thạch Thông, Trương Kính Tắc đang vây Mê Tiểu Kiếm tại Tần Châu, nhìn khắp vùng phụ cận Thanh Hà cũng chỉ còn lại mình Thạch Hổ.
Vương Tuyệt Chi cười ha hả, nói:
- Kim Quý Tử thật là thần cơ diệu toán, có thể đoán được Thạch Hổ sẽ không giết ta.
Phải biết rằng chuyện hắn và Thạch Hổ hiệp lực giao đấu với Trương Tân, hắn chưa hề nói cho ai. Thạch Hổ, Trương Tân cũng sẽ không nói ra chuyện này, việc hắn có ân với Thạch Hổ làm sao bị người khác biết được.
Kim Quý Tử tại sao có thể đoán được Thạch Hổ sẽ không giết hắn?
Hướng Trung giải thích:
- Chủ nhân chỉ nghĩ đến Thạch Hổ sẽ không giết Cung thiếu hiệp. Khi nãy Cung thiếu hiệp rơi vào tay Thạch Hổ, tiểu nhân đã nghĩ rằng chúng ta hẳn phải chết, không nghĩ ra công tử và Thạch Hổ cũng có chút nhân tình, rốt cuộc có thể bảo toàn được tính mạng của mọi người, nghĩ lại vẫn thấy quá nguy hiểm.
Nói đây trên mặt vẫn còn đọng lại nét kinh hoàng.
Vương Tuyệt Chi nghĩ thầm:
- Thì ra Kim Quý Tử cũng không phải là thần cơ diệu toán gì cả, chỉ là vô tình mà thôi – Đoạn cười nói – Chủ nhân ngươi có thể biết được Thạch Hổ sẽ không giết Cung Chân, cho dù không phải đoán việc như thần giống như Gia Cát Lượng thì cũng là phảng phất giống Chu Du.
Hướng Trung lại nói:
- Chủ nhân thường nói trong việc mua bán, thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. Người có bản lĩnh kinh doanh cao như vậy, đương nhiên phải có một chút bản lĩnh nhìn người.
Kỳ thật Kim Quý Tử lão gian cự hoạt, đương nhiên có đường lui khác. Cho dù hắn phán đoán sai, Vương Tuyệt Chi và Cung Chân đều bị giết thì hắn cũng chỉ tốn vài gã thủ hạ vận lương mà thôi, không có tổn thất gì quá lớn cả.
Nhất chiêu này Vương Tuyệt Chi cũng nghĩ được, nhưng hắn không muốn làm khó bậc hạ nhân như Hướng Trung. Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, nếu gặp lại Kim Quý Tử, tất phải dạy cho đối phương một chút lễ giáo mới được.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Hay lắm, ta cưỡi con khoái mã này đến Mạnh Châu, còn các ngươi thì sao?
Hướng Trung chỉ vào chín tên kim giáp võ sĩ còn lại, nói:
- Trong xe lớn còn có giấu mười con khoái mã, bọn tiểu nhân sẽ chia làm mười hướng chạy đi, phân tán sự chú ý của Thạch Hổ.
Vương Tuyệt Chi lại liếc nhìn về phía năm mươi xa phu đang đứng cạnh cỗ xe, hỏi:
- Còn bọn họ thì sao?
Phải biết rằng mục tiêu của Thạch Hổ không phải là người mà nhắm vào xe lương, chỉ cần có thể chặn xe lương, ngăn cản việc tiếp tế cho Khương Nhân đảng, đã có thể tính là đại công cáo thành.
Hướng Trung đáp:
- Bọn họ sẽ điều khiển năm mươi cỗ xe “lương” này, theo đường cũ mà chạy, tận lực dẫn dụ truy binh của Thạch Hổ đuổi theo.
Sắc mặt Vương Tuyệt Chi đại biến, gằn từng chữ:
- Ngươi cũng biết tính cách của Thạch Hổ, nếu hắn biết được tất cả các cỗ xe này đều chứa toàn đá thì hắn sẽ làm thế nào?
Hướng Trung đáp rất nhanh:
- Năm mươi xa phu này sẽ không ai toàn mạng, hơn nữa còn chết rất thảm!
Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết như vậy, sao còn muốn bọn họ phải chịu chết?
Hướng Trung đáp:
- Bọn họ tham gia chuyến đi này, biết rõ sẽ chết. Mỗi người đều đã nhận năm mươi lượng vàng, quang minh chính đại bán mạng, rất công bằng.
Vương Tuyệt Chi tức giận, tát Hướng Trung một tát, khiến hắn phun máu, đoạn cả giận nói:
- Năm mươi lượng vàng có thể đổi một nhân mạng?
Gương mặt Hướng Trung từ đỏ đã biến thành tái nhợt, từ tái nhợt biến thành tím, từ tím biến thành sưng vù. Hắn hộc ra hai cục máu bầm, mặt không đổi sắc, nói:
- Tại thời loạn thế, năm mươi lượng vàng có khi mua được mười nhân mạng.
Vương Tuyệt Chi hung ác nhìn chằm chằm Hướng Trung một lúc lâu, sau đó mới xìu xuống, nói:
- Ngươi nói không sai.
Hướng Trung lại nói:
- Bọn họ nếu không có năm mươi lượng vàng thì bản thân và thê nhi đều sẽ phải chết. Có năm mươi lượng vàng này, mặc dù bọn họ phải chết nhưng thê nhi bọn họ có thể sống. Nếu công tử là bọn họ, công tử cũng sẽ lựa chọn như vậy. – Ánh mắt hắn mang theo chút đùa cợt – Ngươi cho rằng ta làm như vậy là nhân từ hay tàn nhẫn? Đám xa phu này đều xem chúng ta là đại ân nhân đấy!
Vương Tuyệt Chi thở dài, huýt một tiếng, nhảy lên ngựa, phi đi, tiếng huýt gió vẫn vang vọng lại, mang theo nỗi thống khổ bi thương không xiết...
Hướng Trung nhìn theo bóng hắn khuất dần, lẩm bẩm:
- Chân nhân như vậy lại sinh ra trong thời loạn thế, không trách được bị biến thành cuồng nhân!