Khi Giang Tấn đến công ty là đã hơn 9 giờ 30 phút.
Mười lăm phút trước giám đốc kế hoạch đã đưa xuống thông báo rằng sẽ có một cuộc họp đột xuất được tổ chức vào lúc mười giờ; bộ phận kế hoạch được yêu cầu chuẩn bị tài liệu của các hạng mục phụ trách gần đây nhất để báo cáo trong cuộc họp.
Bởi vì đây là mệnh lệnh bất ngờ rơi xuống đầu, ngay từ sáng sớm, phòng kế hoạch lâm vào tình trạng “binh hoang mã loạn” (*)
(*) Binh hoang mã loạn: (兵荒马乱) thành ngữ Trung Quốc chỉ sự rối loạn; loạn lạc; hỗn loạn; nhốn nháo hoảng loạn.
“Nhanh nhanh, mau gửi kế hoạch của Tập đoàn ATG đến hộp thư của tôi.”
“Tất cả tài liệu về công ty trang sức đá quý đã sẵn sàng chưa? Lát nữa tôi sẽ cần dùng đến trong buổi họp.”
“Hôm qua, cậu đặt bản nháp đó ở đâu vậy? Có ai nhìn thấy không?”
“Chị Viên Viên, em không tìm được kế hoạch kia, phải làm sao đây?”
Trương Viên Viên bận đến sức đầu mẻ trán, khi Giang Tầm bước chân vào đến phòng làm việc, vừa đúng lúc, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại.
Cô ấy giơ tay chào với Giang Tầm rồi tiếp tục nói chuyện với đầu dây bên kia:. “Xin chào nhà sản xuất Trần, tôi là Trương Viên Viên của công ty Truyền Thông Vân Hải. Đúng vậy, tôi vừa nhận được email bên anh gửi đến, nên muốn xác nhận với anh, mới có kinh phí tuyên truyền phim. … “
Giang Tầm đi đến chỗ ngồi, nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực rỡ ở vị trí của mình đính kèm một tấm thiệp nhỏ.
Cô cầm tấm thiệp lên rồi liếc nhìn, không chút do dự ném tấm thiệp và bó hoa vào thùng rác bên cạnh.
“Tổ trưởng Giang sao nỡ chà đạp lên tâm ý của người khác như vậy?” Một giọng nói quái gở vang lên.
Đồng nghiệp Nhan Phương Phỉ đi qua chỗ ngồi của cô với một tách cà phê trên tay.
Nhan Phương Phỉ là trưởng nhóm thứ hai của phòng kế hoạch, luôn có mâu thuẫn với Giang Tầm.
“Buổi sáng tốt lành, chị Nhan,” Giang Tầm bình tĩnh đón lấy ánh mắt của cô ta, khóe môi mỉm cười, “Tôi bị dị ứng với phấn hoa. Nếu chị Nhan thích thì cứ cầm bó hoa này về đi.”
“Ai thèm quan tâm bó hoa bỏ đi này của cô chứ.”
Nhan Phương Phỉ hừ một tiếng, tiếng giày cao gót lộc cộc bước đi.
“Nhưng không phải là ngân sách kinh phí này vốn đã sớm quyết định rồi sao – nhà sản xuất Trần? Alo, Nhà sản xuất Trần?”
Có tiếng “tút tút” vang lên từ đầu máy bên kia, Trương Viên Viên chán nản tắt cuộc gọi.
Thấy cô ấy trở lại, Giang Tầm hỏi: “Viên Viên, thế nào rồi?”
Trương Viên Viên thở dài, lắc đầu: “Phía ảnh nghiệp(*) Tân Kỳ vẫn nhất quyết yêu cầu cắt giảm kinh phí tuyên truyền cho phim mới.”
(*) Ảnh nghiệp (影业): Đầu tư phim và phim truyền hình, kinh doanh sản xuất và phát hành, công ty truyền thông giải trí và văn hóa điện ảnh, phim truyền hình.
Trên đường đến công ty, Giang Tầm nhận được điện thoại của Trương Viên Viên, cô cũng đã hiểu được đại khái sự việc.
Cô hơi nhíu mày hỏi: “Bọn họ muốn thay đổi phương án tuyên truyền sao?”
Trương Viên Viên đau đầu: “Không đâu, nhà sản xuất Trần nhấn mạnh rằng phương án tuyên truyền phải tiến hành công khai theo kế hoạch ban đầu, nhưng kinh phí dự tính này… Tuy rằng chúng ta có chỗ cho ngân sách, nhưng họ đã cắt giảm một nửa kinh phí!”
“Anh ta cũng nói rằng, nếu chúng ta không thể thực hiện yêu cầu vậy thì thay đổi người phụ trách hạng mục này.”
Cô lại nhìn Giang Tầm: “Tổ trưởng, cô nghĩ phương án này có khả thi không?”
Giang Tầm gằn giọng, đánh giá bằng bốn chữ: “Mơ mộng hão huyền.”
Trương Viên Viên phụ họa: “Đúng vậy. Nhưng thật kỳ lạ khi tôi nói chuyện với nhà sản xuất Trần ngày hôm trước, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Không biết tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi thái độ?”
Giang Tầm trầm ngâm rồi đưa ra quyết định: “Buổi chiều chúng ta hãy đến Tân Kỳ ảnh nghiệp để gặp nhà sản xuất Trần.”
Cô lại nói: “Đi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp trước đã.”
Trương Viên Viên gật đầu: “Được.”
Giang Tầm ngồi vào chỗ ngồi, thoáng thả lỏng người.
Cô nhìn vào màn hình máy tính tối đen trước mặt, khẽ thở dài.
Từ ngày thẳng tay tắt ngang cuộc gọi của giám đốc kế hoạch vào đêm hôm đó, cô biết rằng sẽ có một trận chiến cam go khi trở lại công ty, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
***
Mười giờ sáng.
Tất cả các thành viên của phòng kế hoạch đều tập trung trong phòng họp.
Phải mất thêm năm phút nữa, giám đốc kế hoạch mới khoan thai đi giày cao gót bước vào.
Ánh mắt chị ta liếc nhìn một vòng xung quanh phòng họp rồi dừng lại trên người Giang Tầm, sau đó nhanh chóng lướt qua.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, giám đốc kế hoạch đi thẳng vào chủ đề: “Tôi tin rằng tất cả các bạn đều biết rằng gần đây công ty đang có hạng mục đào tạo ngôi sao trên mạng.”
“Đây là một hạng mục trọng điểm của công ty, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Sau khi thảo luận với vài vị lãnh đạo, tôi quyết định giao nhiệm vụ quan trọng này cho tổ một phụ trách.” Chị ta dừng lại một lúc, cười khẩy nhìn Giang Tầm. “Giang Tầm, cô có ý kiến gì không?”
Giang Tầm là tổ trưởng của tổ một.
Cô sớm đã đoán được giám đốc kế hoạch sẽ làm khó mình.
Cô thở ra một hơi và ép mình phải bình tĩnh, đáp: “Giám đốc, tổ của chúng tôi hiện đang phụ trách các hạng mục của ảnh nghiệp Tân Kỳ và tập đoàn ATG. Tạm thời không có thừa thời gian và sức lực để hoàn thành hạng mục về kế hoạch đào tạo ngôi sao trên mạng, vì vậy mong chị hãy cân nhắc lại. “
Giám đốc kế hoạch lạnh nhạt nói: “Vấn đề này tôi đã cân nhắc qua. Tôi đã xem tiến độ mà các cô trình lên. Hạng mục của ảnh nghiệp Tân Kỳ và tập đoàn ATG đã vượt qua giai đoạn quan trọng nhất, còn lại sẽ do tổ thứ hai hỗ trợ thêm và xử lý khi cần.”
Nói xong, chị ta nhìn về phía Nhan Phương Phỉ: “Nhan Phương Phỉ, cô có thắc mắc nào không?”
Nhan Phương Phỉ vui mừng khôn xiết, tươi cười đáp “Đương nhiên không có, cám ơn giám đốc.”
Trương Viên Viên không khỏi nói: “Nhưng thưa giám đốc, bên phía khách hàng không có ý kiến gì sao?”
Giám đốc kế hoạch không đồng ý: “Về phía khách hàng, tôi sẽ đích thân trao đổi với họ.”
“Hạng mục đào tạo ngôi sao trên mạng là một hạng mục trọng điểm của công ty, phải được ưu tiên đặt lên hàng đầu.” Giọng điệu của chị ta quá mức mạnh mẽ để phản bác, “Giang Tầm, tôi đã xem kế hoạch tổng thể về gói biểu cảm mà cô đã tạo trước đây, cũng khá ổn. Nên là cứ tiến hành theo cái đó đi. “
Sau khi nhìn lướt qua một lượt, chị ta hỏi: “Mọi người có ai còn ý kiến gì không?”
Giang Tầm kiên quyết: “Giám đốc, tôi có một câu hỏi.”
Giám đốc kế hoạch nhìn cô bằng ánh mắt không kiên nhẫn: “Cô còn thắc mắc gì?”
Giang Tầm nhìn chị ta, bình tĩnh hỏi: “Tần tổng có biết những quyết định này của chị không?”
Tần tổng mà cô nói là CCO (Giám đốc Sáng tạo) Tần Dĩnh Xuyên của Truyền thông Vân Hải, mọi quyết định lớn của bộ phận kế hoạch đều phải được anh thông qua.
Câu hỏi của Giang Tầm dường như nằm trong dự liệu của chị ta.
Giám đốc kế hoạch mỉm cười, nói: “Tần tổng gần đây đi công tác, tôi đã xin ý kiến chỉ đạo của Tiền tổng, và ông ấy đã đồng ý. Trong thời gian Tần tổng không có ở đây, toàn bộ công việc của anh ấy sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, bao gồm mọi quyết định của phòng kế hoạch. “
“Làm sao có thể chứ!” Trương Viên Viên buột miệng. Thanh âm này vang vọng trong phòng họp, mọi người đều nhìn về phía cô ấy, cô ấy liền vội vàng che miệng lại để giảm bớt sự tổn tại của bản thân.
“Có gì mà không thể.” Giám đốc kế hoạch nở một nụ cười đầy ẩn ý, chốt một câu cuối: “Quyết định như vậy đi, tan họp”.
Chị ta đứng dậy, nhìn Giang Tầm một lần nữa.
“Giang Tầm, đến văn phòng của tôi.”
Giám đốc kế hoạch buông một câu, bước ra khỏi phòng họp.
Họp xong, các đồng nghiệp cũng lần lượt trở về làm việc.
Nhan Phương Phỉ bước đến và cười nói: “Tổ trưởng Giang, cảm ơn cô đã cho chúng tôi một hạng mục tốt như vậy. Bây giờ cô có thể tập trung vào kế hoạch đào tạo ra người có ảnh hưởng đó. Chúc may mắn.”
Giọng điệu của cô ta khá hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Cô ta đắc thắng, nghênh ngang bước đi.
Trương Viên Viên đi phía sau Giang Tầm, có chút lo lắng: “Tổ trưởng…”
“Không sao, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc.”
Giang Tầm vỗ vai cô rồi rời khỏi phòng họp.
Theo sau giám đốc kế hoạch bước vào văn phòng, Giang Tầm gõ cửa bước vào.
“Giám đốc.”
Giang Tầm nhìn giám đốc kế hoạch rồi cố gắng kìm nén cơn tức giận: “Tại sao chị lại quyết định như vậy? Tôi và mọi người trong tổ đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho hạng mục của ảnh nghiệp Tân Kỳ và tập đoàn ATG. Tôi không chấp nhận bàn giao hạng mục này cho tổ số hai được. “
Hạng mục quy hoạch của tập đoàn ATG sắp kết thúc cứ thế mà giao lại cho tổ số hai, tương đương với việc may váy cưới cho người khác mặc.
Giám đốc kế hoạch đi vòng qua bàn và ngồi xuống, lấy ra một văn kiện rồi liếc nhìn cô.
“Điều đó có vấn đề gì? Tất cả chúng ta đều là đồng nghiệp cùng một công ty, vậy nên giúp đỡ lẫn nhau là lẽ dĩ nhiên.”
Giang Tầm hỏi ngược lại: “Giống như cách giám đốc xóa tên của tôi khỏi hạng mục rồi viết tên của chính mình, đúng không?”
Sắc mặt của giám đốc kế hoạch thay đổi, cằm siết chặt, khi lên tiếng, giọng điệu lại trở nên lạnh lùng hơn: “Giang Tầm, cô đừng không biết điều như vậy.”
Khuôn mặt chị ta lạnh lùng và nói: “Hạng mục đào tạo người ngôi sao trên mạng được anh Chu và các nhà đầu tư chỉ đích danh cô phụ trách. Anh Chu là một khách hàng quan trọng của công ty. Anh ta thích cô như vậy, đó là niềm vinh dự của cô. “
Giang Tầm phản bác: “Đó không phải thích, đó là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ!”
Giám đốc kế hoạch bình tĩnh lại một chút, nhướng mày hỏi: “Nếu tôi để cô tiếp tục chịu trách nhiệm cho hạng mục của Tân Kỳ ảnh nghiệp và tập đoàn ATG, liệu cô có sẵn sàng nhận hạng mục đào tạo ngôi sao trên mạng không?”
Giang Tầm không chút nghĩ ngợi nói: “Xin lỗi, tôi không thể làm việc cùng với kẻ đã cố gắng quấy rối tôi và cấp dưới của tôi…”
“Vậy ư!.”
Giám đốc kế hoạch nặng nề chế nhạo và ngắt lời cô, “Vậy thì không có gì để nói.”
Chị ta khép lại văn kiện trong tay đứng lên, vẻ mặt ảm đạm, khóe miệng nhanh chóng mở ra vòng cung châm chọc: “Giang Tầm, cô vẫn còn quá trẻ. Có vài người không phải cô muốn chọc là có thể chọc vào được. Nếu cô không muốn bàn giao dự án cho tổ thứ hai, thì tôi sẽ không ép buộc cô. “
Chị ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay, giọng điệu bình tĩnh trở lại: “Lát nữa tôi sẽ đi gặp khách hàng, tôi cho cô một ngày, hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
*
“Tổ trưởng, thế nào rồi? Có gọi được cho Tần tổng không?”
Trong quầy đồ uống lạnh ngoài trời, Trương Viên Viên uống một ngụm nước cam đá, cảm thấy mình như sống dậy.
Giang Tầm lắc đầu: “Tôi không liên lạc được, vẫn tắt máy.”
Cô đã gọi mấy lần, nhưng điện thoại di động của Tần Dĩnh Xuyên luôn nhắc “trạng thái tắt”.
Tần Dĩnh Xuyên không chỉ là CCO của Tập đoàn Vân Hải, mà còn là đàn anh cùng khoa của Giang Tầm hồi còn học đại học, gia nhập Truyền thông Vân Hải sớm hơn cô.
Sau khi Giang Tầm trở về Trung Quốc, vì lời mời của Tần Dĩnh Xuyên mà cô đã gia nhập Truyền thông Vân Hải.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơi thất thần cho đến khi một tin nhắn với một số lạ hiện ra trên giao diện màn hình khóa——
【Em đã nhận được hoa mà tôi gửi chưa? Có thích không? 】
【Chỉ cần em đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi sẽ để giám đốc của em không làm phiền em nữa. 】
–Cái quái gì thế.
Cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, xóa ngay lập tức.
Trương Viên Viên lại thở dài, buồn bã nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nhà sản xuất Trần không chịu gặp chúng ta. Giám đốc kế hoạch rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Vào một ngày nắng nóng như thế này, cả hai đến ảnh nghiệp Tân Kỳ dưới cái nắng như thiêu đốt, nhưng đến quầy lễ tân đã bị chặn lại – “Xin lỗi, nhà sản xuất Trần có một cuộc họp quan trọng hôm nay, tạm thời không có thời gian tiếp khách.”
Hạng mục đang thực hiện đã bị đình trệ, và tâm cơ của giám đốc kế hoạch rất rõ ràng.
Giang Tầm nói: “Giám đốc kế hoạch đang ép buộc chúng tôi tiếp quản hạng mục biến thái kia.”
“Giám đốc kế hoạch nói hạng mục đó quan trọng và tốt đẹp như vậy, tại sao không đích thân phục vụ chị ta đi?” Trương Viên Viên dùng ống hút khuấy đá viên trong cốc, buồn bực nói: “Như vậy mới thể hiện sự coi trọng của chị ta với tên biến thái đó.”
Dường như nghĩ đến việc gì, cô ấy rùng mình nói, “Tổ trưởng, chúng ta sẽ không thực sự muốn biến anh ta thành ngôi sao trên mạng đấy chứ? Mặc dù khuôn mặt của anh ta thực sự phù hợp với mấy gói biểu cảm …”
Giang Tầm theo bản năng tiếp lời: “Đừng đùa như vậy, làm biểu tượng cho tên biến thái đó, thà rằng…”
Cô giật mình.
Cô không biết tại sao, cô lại vô thức nghĩ đến Phó Dĩ Hành mà không có lý do gì.
Trương Viên Viên đột nhiên ngừng nói, dùng cùi chỏ huých vào cánh tay Giang Tầm.
“Tổ trưởng, nhìn xem, đó không phải là giám đốc hế hoạch sao? Còn có cả Nhan Phương Phỉ nữa.” Cô ấy chỉ về phía bên kia đường, “Còn có một người khác, có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua đâu đó rồi?”
Giang Tầm nhìn về hướng Trương Viên Viên chỉ, kế bên cửa sổ nhà hàng Tây phía đối diện, giám đốc kế hoạch cùng Nhan Phương Phi ngồi cùng một bàn, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ.
Ngoài hai người, người phụ nữ trẻ mà Trương Viên Viên cảm thấy quen thuộc là Tô Khả Lan, giám đốc đầu tư của Phong Hạo.
Giang Tầm chỉ do dự vài giây: “Đi, chúng ta đi qua xem thử một chút.”
“Này, chờ tôi với đã.” Trương Viên Viên cất điện thoại nhanh chóng đuổi đi theo bước chân Giang Tầm.
Trong nhà hàng Tây.
Nhan Phương Phỉ nói: “Khả Lan, cảm ơn cô lần này.”
Tô Khả Lan cười: “Không có gì đâu. Tôi với nhà sản xuất Trần đã có giao tình nhiều năm rồi. Chuyện nhỏ này chỉ là chào hỏi thôi”.
Giám đốc kế hoạch nói: “Giám đốc Tô, cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh họ của cô… À không, vì anh Chu làm làm ra phương án tốt nhất, và đảm bảo chị và Chu tổng đều hài lòng.”
Tô Khả Lan cười nhẹ: “Chu tổng của chúng tôi đã xem bản kế hoạch của các vị, Chu tổng rất hài lòng với phương án này, vì vậy chúng tôi quyết định tăng gấp đôi số tiền đầu tư.”
Giám đốc kế hoạch tỏ vẻ vui mừng: “Giám đốc Tô, giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến Chu tổng đã giúp đỡ.”
“Được thôi, tôi sẽ.”
Tô Khả Lan mỉm cười dè dặt, rồi quay sang Nhan Phương Phỉ: “À đúng rồi Phương Phỉ, trước đây có nghe bạn nói bạn trai mới của cô làm việc tại trụ sở của tập đoàn Quân Trạch đúng không?”
Nhan Phương Phi giật mình, ngượng ngùng cười: “Đúng vậy, nhưng anh ấy chỉ là một giám sát nhỏ dưới trướng Tổng giám đốc thôi.”
Tô Khả Lan ánh mắt lóe lên, sau đó cười nói: “Gần đây công ty chúng tôi cùng tập đoàn Quân Trạch cũng có hợp tác kinh doanh, nhưng hạng mục tiến triển không thuận lợi, cho nên … Cô có thể tiến cử giúp tôi được không?”
“Đương nhiên không có vấn đề gì.” Nhan Phương Phỉ nói, “Nhờ có cô mà tôi mới có được hạng mục tốt như vậy. Tôi đương nhiên biết tri ân tất báo.”
Tô Khả Lan nâng chiếc cốc trên tay, cười nói.
“Ly này để chúc mừng chúng ta hợp tác tốt đẹp.”
Giám đốc kế hoạch và Nhan Phương Phỉ cùng giơ cốc lên, giọng nói có phần vui vẻ.
“Cheers.”
“Cheers.”
Giang Tầm ngẩng đầu, cô cùng Trương Viên Viên đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt lẫn nhau.
***
Chứng kiến cảnh “giao dịch không thể nói” của giám đốc kế hoạch, cho đến khi trở về phòng làm việc, đầu óc Giang Tầm vẫn còn đang rối bời.
Đối diện với máy tính nhưng cô không tài nào bình tĩnh được.
Tài liệu mới mở hết sửa rồi xóa, sửa rồi xóa, đến cuối cùng cũng không viết được gì.
Giang Tầm xoa xoa đôi mày mệt mỏi, đứng dậy đi pha cà phê.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô lơ đễnh, lúc lấy nước cũng không để ý. Đến khi cô hồi phục tinh thần nước đã tràn ra khỏi cốc.
Giang Tầm đặt nhanh chiếc cốc lên quầy bar rồi đi tìm giẻ lau.
“Đây.” Lúc này, một chiếc khăn giấy từ bên cạnh đưa tới.
Là đồng nghiệp của cô, Dư Giản. Anh ấy là một nhà thiết kế trong phòng kế hoạch.
Cô nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Dư Giản hỏi: “Em có sao không?”
“Trong cuộc họp hôm nay, sắc mặt của em không được tốt lắm. Có phải là do hạng mục mà giám đốc kế hoạch giao cho em không?” Anh nói, “Đừng lo lắng, Tần tổng hôm sau sẽ trở về thôi. Anh ấy nhất định sẽ không đồng ý với những quyết định của giám đốc kế hoạch. “
Dư Giản cúi đầu hứng nước, vô tình thấp giọng nói: “Nhưng em đã nghe thấy gì chưa?”
Giang Tầm nhìn anh ấy: Nghe thấy gì cơ ạ?”
Dư Giản nhìn quanh và thì thầm: “Gần đây, công ty chúng ta đang tiến hành vòng gọi vốn Series B (*).”
(*)Vòng gọi vốn series B là vòng tài trợ thứ hai cho một doanh nghiệp thông qua kêu gọi đầu tư từ các quĩ đầu tư tư nhân và các nhà đầu tư mạo hiểm. Các vòng tài trợ liên tiếp của một doanh nghiệp lần lượt được gọi là vòng gọi vốn series A, series B và series C.
Giang Tầm ngạc nhiên: “Công ty chúng ta hiện đang tiến hành vòng gọi vốn Series B? Tại sao em chưa nghe nói về điều này?”
“Ừm, tôi cũng chỉ hỏi thăm thôi.” Dư Giản cầm cốc lên uống, “Nhưng tin tức còn chưa chắc chắn, em đừng nói gì cả.”
Rồi anh ấy rời phòng.
Giang Tầm đứng đó, trầm tư suy nghĩ.
***
Hoàn thành công việc trên tay thì đã chín giờ tối.
Giang Tầm vươn vai, tắt máy.
Một giây phút thảnh thơi hiếm hoi, những dòng suy nghĩ lẫn lộn ấy lại tràn về.Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào số của Lương Hiểu Hàm, dừng ngón tay trên màn hình.
Sau một vài giây, cô ấy nhấp vào.
Cuộc gọi được kết nối.
Lương Hiểu Hàm ngáp một cái: “Tương Tương à?”
Giang Tầm hỏi: “Tiểu Hàn, mình vừa tăng ca xong, có thời gian ra ngoài uống rượu không?”
Giọng của Lương Hiểu Hàm đầy hối lỗi: “Giang Tầm, xin lỗi, công ty của mình gần đây có một cuốn sách mới đang gấp rút xuất xưởng. Vẫn còn một số nhiệm vụ cuối cùng chưa hoàn thành. Mình vẫn đang bận.”
Lương Hiểu Hàm là biên tập viên của một nhà xuất bản, và việc tăng ca cũng là chuyện như cơm bữa.
“Được, vậy cậu cứ bận tiếp đi.”
“Hừ, mình sẽ gọi cậu khi nào xong việc.”
Cúp điện thoại, Giang Tầm không nén được tiếng thở dài.
Cô ấy là người duy nhất còn lại trong văn phòng, cô đơn và yên tĩnh.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kiểu Pháp, và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng, ánh đèn chói lọi, những tòa nhà cao tầng ở khu trung tâm sáng lên trong bóng tối, giống như những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.
Cô như hạt bụi giữa muôn ngàn vì sao, lạc vào màn đêm vô tận.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên kéo cô lại khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Là một tin nhắn WeChat từ Phó Dĩ Hành.
Mặt Người Dạ Thú: 【Ngày mai tôi đi công tác nước M. 】
Mặt Người Dạ Thú: 【Sẽ đi năm ngày. 】
Giang Tầm không chút để ý gõ vào màn hình, đáp một tiếng: 【Ừm. 】
Cô không biết mình đang nghĩ gì, mở ra khung thoại, gõ một vài từ và xóa chúng.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà nhắn một tin.
Giang Tâm: 【Phó tổng, nếu công ty vì lợi nhuận quyết định hy sinh anh, anh sẽ làm gì? 】
Ngay sau khi tin tức được gửi đi, cô đã rất hối hận.
Cô nhấn thật lâu tin nhắn đã gửi, đang định nhấn thu hồi thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Mặt Người Dạ Thú: 【Trước phá rồi mới lập. 】
Giang Tầm sững sờ.
Trước khi cô trả lời lại, Phó Dĩ Hành đã gửi thêm một tin nhắn khác.
Mặt Người Dạ Thú: 【Tự chăm sóc bản thân. 】
Giang Tầm nhắm mắt lại, cong môi cười, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.
***
Sáng hôm sau, Giang Tầm trở lại công ty, đến thẳng văn phòng giám đốc kế hoạch.
Cô gõ cửa.
“Mời vào.”
Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, giám đốc kế hoạch chỉ liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem qua văn kiện trong tay.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Giọng điệu khá thản nhiên.
Giang Tầm đi tới trước bàn làm việc: “Giám đốc, hôm qua những lời chị nói tôi đã về xem xét cẩn thận. Những gì chị nói đều có lý. Vậy nên tôi quyết định rồi.”
Giám đốc nhìn lên và chế nhạo, trên mặt bày ra biểu cảm ‘Tôi biết ngay mà’ không hề ngạc nhiên.
Giang Tầm nói: “Trong trường hợp này, tôi sẽ từ chức.”
“Ồ, bây giờ cô biết là sai thì …”
Nụ cười của giám đốc kế hoạch cứng lại, trong mắt có chút khó tin: “Giang Tầm, cô vừa … nói cái gì?!”
Bộp!
Giang Tầm đặt đơn từ chức lên bàn, mỉm cười, dõng dạc nói:
“Tôi nói, tôi từ chức.”