Giọng anh lúc này nhẹ nhàng vô cùng.
Một tia chớp xuyên qua bầu trời xé toạc mây mù, mưa càng lúc nặng hạt, mọi âm thanh xung quanh đều bị chôn vùi trong tiếng mưa lớn.
Trong không gian chật hẹp dưới tán ô, một giọng nói trầm ấm ấy vang lên cực kỳ rõ ràng.
Cuộc sống chính là kiểu “lên voi xuống chó” như vậy.
Vào thời điểm chật vật thế này, người mà Giang Tầm không muốn gặp cũng không muốn nghĩ tới nhất chính là Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm trong lòng quay cuồng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Không phải Phó tổng có hẹn ư, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, hơi nghi ngờ hỏi: “Phó phu nhân ở đây, anh hẹn ai nữa chứ?”
“Ồ.”
Nghe câu trả lời qua loa lấy lệ của cô, Phó Dĩ Hành cong môi: “Phu nhân có vẻ rất thất vọng?”
Giang Tầm hừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, tôi ước rằng Phó tổng sẽ vi phạm thỏa thuận, rồi ngày mai cuốn gói rời đi ngay lập tức.”
Phó Dĩ Hành cười nhẹ, ý cười trong mắt càng sâu: “Làm phu nhân thất vọng rồi, tôi nhất định…. -” ngưng một lát, anh đầy thâm ý nói “Tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận và thực hiện nghiêm túc nghĩa vụ của mình.”
Giang Tầm còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu này, anh đã đưa tay về phía cô.
“Đi thôi?”
Bàn tay anh mảnh khảnh và cân đối với các khớp xương rõ ràng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm không chớp mắt nhìn thẳng anh, do dự khoảng ba giây, cuối cùng cô mới ngập ngừng nắm lấy bàn tay anh.
Vào lúc hai bàn tay đan chặt vào nhau, khóe miệng Phó Dĩ Hành cong lên một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, nắm chặt bàn tay Giang Tầm, dùng lòng bàn tay to lớn của mình bao phủ lấy bàn tay của cô.
Sau cơn mưa kéo dài vài tiếng đồng hồ, nhiệt độ vào ban đêm hạ thấp, gió thổi vào mang theo cảm giác ớn lạnh.
Buổi sáng đi ra ngoài, Giang Tầm không ngờ lại gặp phải chuyện này, chỉ mặc một cái áo ngắn nên cả người giờ đã thấm lạnh.
Bàn tay lạnh lẽo của cô bị Phó Dĩ Hành nắm chặt, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay. Vốn dĩ Giang Tầm nghĩ rằng đó chỉ hành động tượng trưng, không ngờ anh lại ra bất ngờ làm như vậy.
Trái tim cô nhảy loạn lên, thử níu tay một chút, nhưng cũng không buông ra.
Giang Tầm cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn người bên cạnh, Phó Dĩ Hành nhìn thẳng về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, hành động dắt cô đi trên vỉa hè vô cùng tự nhiên.
Chiếc ô quá nửa nghiêng về phía cô.
Giang Tầm nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau lần nữa, trong lòng nhói lên một cảm giác khó tả.
Biết rằng tất cả chỉ là giả dối, cô không khỏi khẽ nhếch khóe miệng.
Tuy nhiên sự giả dối duy trì không được bao lâu liền bị phá vỡ một cách vô tình.
“Nói mới nhớ, tôi nhớ tới một chuyện.”
Khi đến xe, Phó Dĩ Hành đột nhiên nói. Giang Tầm định đóng cửa xe thì nghe thấy giọng nói của anh, vô thức quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như cười như không ấy: “Thưa phu nhân, không phải em đang tăng ca sao?”
Mọi cảm giác xúc động trước đó đều tan biến như bong bóng xà phòng.
Giang Tầm quay đầu đóng cửa xe, hít một hơi thật sâu, đè nén khóe miệng cứng ngắc, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó lại nhìn Phó Dĩ Hành, trở lại với nụ cười như cũ: “Phó tổng à, hình như pháp luật không có quy định buổi tối tăng ca thì không được ăn cơm, đúng không?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Đúng vậy, luật pháp quả thực không có quy định nào như vậy.”
“Hơn nữa, tôi vừa nhận được thông báo rằng hôm nay trời mưa to nên tôi chuyển sang tăng ca ở nhà.” Cô nói thêm mà mặt không đỏ tim không run.
Phó Dĩ Hành có vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy sao? Tôi hiểu rồi.”
Anh hiểu cái gì chứ?
Giang Tầm trong lòng đặt ra một dấu chấm hỏi, không khỏi liếc nhìn anh một cái nhìn đầy nghi vấn, nhưng không nhận được câu trả lời xác nhận.
Xe khởi động, lao vào trong làn mưa hòa cùng màn đêm.
Sau khi ra khỏi đường vành đai, trên đường có nhiều phương tiện di chuyển hơn.
Chiếc xe vững vàng hòa cùng dòng xe cộ, ánh đèn neon sáng rực chiếu sáng lẫn cùng đèn đường.
Ánh sáng bên trong xe mờ ảo, từng dòng người lướt ngang qua xe phủ lên gò má của Phó Dĩ Hành một tầng ánh sáng dọc, vẽ nên một đường nét sắc sảo trên gương mặt anh.
Giang Tấn nhìn chằm chằm gò má anh, cố gắng tìm ra vài manh mối từ khuôn mặt này. Nhưng lại làm cô thất vọng, gương mặt anh không có một biểu cảm dư thừa nào.
Hai mươi phút sau, Giang Tầm cuối cùng cũng biết câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi.
Xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của trụ sở tập đoàn Quân Trạch..
“Chờ đã!”
Nhận ra có gì đó không ổn, Giang Tầm vội gọi anh: “Phó Dĩ Hành, sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Bên ngoài trời đang mưa, qua một lớp kính, cảnh vật xung quanh mờ mịt khiến cô không để ý đường xe chạy không phải đường về nhà.
Xe chạy vào chỗ đỗ xe rồi dừng lại.
Phó Dĩ Hành kéo phanh tay xuống, nới lỏng cà vạt, chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh nói: “Em không phải tăng ca sao? Chúng ta cùng tăng ca.”
Giang Tầm:
Anh có phải là quỷ không? Ai muốn tăng ca với anh chứ!